Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Lúc này, thừa dịp gió lớn tuyết rơi, Lôi Mị (Quách Đông Thần) nhẹ như tuyết bay, chạy đến ngôi miếu nhỏ ở cuối đường Thống Khổ.
Từng trận tiếng trống, như trống chiều đánh vào sự yên lặng trong lòng…
Chuông kêu réo rắt, như chuông sớm đánh thức sự thanh tỉnh của tinh thần…
Trong miếu có hương khói mờ mịt.
Tuyết ý cũng mờ mịt.
Đá xanh cá đỏ, bồ đoàn màn phướn, trước đàn có một công tử mặt ngọc đang ngồi, mắt sao mày trăng, mặt như quan ngọc, cặp mắt khép hờ, bình yên chờ nàng tới.
- Cực khổ rồi.
Đây là câu thăm hỏi cầu tiên của hắn.
- Thành công rồi chứ?
Đây là câu hỏi thứ hai của hắn.
Lôi Mị cười cười, rất quyến rũ.
- Ta đã giết Bạch Sầu Phi. Hắn không đề phòng ta, thật sự cho rằng ta là một kẻ phản nghịch, trong thiên hạ đã không còn chỗ dung thân. Hắn không ngờ ta vẫn còn ngực của chàng để dựa vào…
Nàng khẽ vuốt khuôn mặt tinh tế của Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán dùng tay ôm nàng, dùng bàn tay vừa giết Vô Mộng Nữ của hắn.
Lôi Mị khẽ rên lên một tiếng, rung động lòng người.
- Tại sao nàng lại phản bội Bạch Sầu Phi?
Phương Ứng Khán dùng đôi môi tìm hương thơm y phục, hương thơm thân thể, hương thơm ấm áp của nàng:
- Nàng thật sự hoàn toàn là vì ta?
- Ai biết?
Lôi Mị vẫn rung động đến tâm can, làm người ta say chết, nói:
- Có lẽ trời sinh ta là một nữ nhân phản bội, ta thích phản bội, ta xem phản bội người khác là niềm vui… Chàng cũng phải cẩn thận, nói không chừng ta đối với chàng cũng…
Phương Ứng Khán cười, vùi đầu (ít nhất là miệng) vào ngực nàng, lơ đãng nói:
- Nàng dám!
Nàng dám?
Nàng không dám sao?
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...