Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Trong phòng quản lý.

"Cái gì! Một triệu, ít nhất một triệu..." Sau khi Tiểu Hi nghe ông chủ nói vậy lập tức tê liệt ngồi sụp xuống đất.

"Một triệu, tôi biết đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy..."

Quách Hiểu Lượng nắm chặt góc áo, mím môi, nhìn Tiểu Hi ngồi dưới đất.

"Tiểu Hi, cô mới tới, tôi cũng thật không ngờ các cô lại gây ra họa lớn đến thế... Hơn một triệu, tôi chỉ giúp được như vậy..." Ông chủ khó xử đứng dậy.

"Nhưng... ông chủ, tôi phải đi đâu chuẩn bị nhiều tiền như thế... tôi..." Tiểu Hi nói đến đó, cuối cùng thật sự không còn cách nào, thấp giọng nức nở.

Với nhân vật nhỏ mỗi tháng chỉ nhận đọc hơn hai nghìn đồng như cô ấy, một triệu là số tiền cả đời cũng không thể kiếm nổi, chứ đừng nói hiện tại phải lấy ra nhiều tiền như vậy để đền bù.

"Không... Không phải còn có Hiểu Lượng sao." Ông chủ chuyển mũi nhọn sang Quách Hiểu Lượng.

Tiểu Hi nghe vậy, nhìn về phía Quách Hiểu Lượng. Dù trong mắt còn ảm đảm nhưng một tia hi vọng chợt lóe lên.

"Hiểu Lượng một mình nuôi con đã rất khổ cực, chị ấy..." Cuộc sống của Hiểu Lượng còn không bằng mình, chị ấy có thể từ đâu lấy ra nhiều tiền thế được.

"Vậy..." Ông chủ nhìn Quách Hiểu Lượng, qua nét mặt cô cũng không nhìn ra được gì. Bây giờ ông ta chỉ hi vọng sự việc chưa từng xảy ra, hai nhân viên đều là gia đình bình thường, vậy mà phải ôm cái sọt lớn thế này.

"Như vậy đi, tình huống của hai cô tôi hiể, trong công việc hai cô có thái độ không tệ. Tôi sẽ chi ra hai trăm nghìn, còn lại, tôi đành bó tay." Một câu nói của ông chủ, phá hủy mọi đường lui của hai cô.

Nước mắt Tiểu Hi càng rơi nhiều hơn, hai trăm nghìn so với cái hố lớn một triệu, thật sự kém nhiều lắm.

"Bố... Bố mẹ tôi đã nghỉ hưu nhiều năm, tôi... làm sao bây giờ? Tôi nên làm gì bây giờ?" Lúc này Tiểu Hi đã không còn nghĩ ra được cách nào, một món nợ lớn đến thế, cô ấy chỉ còn biết lo lắng nức nở.

"Hiểu Lượng, cô không có lời nào muốn nói ư?" Ông chủ chuyển mũi nhọn hỏi Quách Hiểu Lượng. Tiểu Hi thì khóc sướt mướt, còn Quách Hiểu Lượng tỏ ra quá bình tĩnh.

"Ông chủ, chuyện xảy ra lần này chủ yếu là vì tôi. Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, cám ơn ông." Quách Hiểu Lượng không đợi ông chủ nói thêm, cô liền rời khỏi phòng quản lý.

"Điều này..." Tiểu Hi thoáng cái ngừng khóc, ngơ ngác.

Cô ấy và ông chủ nhìn nhau, hai người đều mù mờ.

"Hiểu Lượng!" Sau khi Quách Hiểu Lượng đã đi rồi, ông chủ mới có phản ứng, ông ta kéo Tiểu Hi vẫn cứ ngồi dưới đất, vội vàng đuổi theo.

Tiểu Hi vừa lau nước mắt vừa nức nở, "Có phải Hiểu Lượng sợ đến choáng váng rồi không?"

"Hiểu Lượng, cô chờ đã, chờ đã." Ông chủ vội đuổi theo, kéo cánh tay cô.

Quách Hiểu Lượng xoay người, nét mặt có chút không vui, cô bình tĩnh né tay mình ra.

"Ông chủ còn có chuyện gì sao?"

"Hiểu Lượng à, mặc dù cô gái đó muốn bồi thường số tiền không phải nhỏ, nhưng tôi không muốn cô làm chuyện điên rồ, cô phải nhớ, cô còn một đứa con trai cần chăm sóc." Hóa ra ông chủ cũng là một người có tình, ngoại trừ... ngoại trừ có chút keo kiệt ra, thì tâm địa cũng không tệ lắm.


Quách Hiểu Lượng sững sờ nhìn ông ta, giống như không nghe rõ lời ông ta nói.

"Chu dù cô làm việc ngu ngốc... Số tiền đo cũng không phải có thể giải quyết ngay trong chốc lát."

"Ông chủ, ý ông là, lo tôi tự sát?" Quách Hiểu Lượng nói ra câu này, đến bản thân cũng thấy buồn cười. Trên mặt cô có ghi dòng chữ "coi thường mạng sống" sao?

"Hiểu Lượng, dù sao cũng đừng nghĩ quẩn, nghĩ cách rồi sẽ có." Ông chủ giật mình nghe Quách Hiểu Lượng nói trắng ra như thế, lập tức khẩn trương.

Nghe ti vi nói, người bình thường biểu hiện càng bình tĩnh, khi gặp tình huống đặc biệt sẽ làm ra những chuyện rất cực đoan.

Quách Hiểu Lượng thấy dáng vẻ lo lắng của ông chủ, cô thiếu chút nữa cười thành tiếng. Có lẽ câu nói kia đúng, nếu tiền có thể giải quyết mọi thứ, vậy chuyện này sẽ không còn vấn đề.

Dù sao cô cũng đã gặp Tần Mộc Vũ, bây giờ cô không còn gì băn khoăn nữa.

"Ông chủ, ông nói còn có cách nào để giải quyết chuyện này?" Quách Hiểu Lượng lúc này đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, cô thật lòng hỏi.

"Đây..." Cách gì, ông ta còn có thể có cách gì, ông ta tự móc tiền túi ra hai trăm nghìn đã là cực hạn, nếu nói đến cách làm, vậy cũng chỉ là lấy thêm tiền, nhưng... Ông ta rất xót.

"Này!"

Đúng lúc ấy, ở bên kia hành lang vang lên tiếng hét cao ngạo. Quách Hiểu Lượng và ông chủ đều quay đầu lại liền thấy chủ nhân của chiếc xe kia.

"Cô Lý." Ông chủ thấy cô ta, lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Người phụ nữ được gọi là cô Lý đó uốn éo đi về phía bọn họ.

"Tôi đợi hơn nửa ngày, các ông nói cần thảo luận, vậy đã có kết quả chưa? Thời gian của tôi rất quý báu, lãng phí 1 phút chính là lãng phí tiền bạc của tôi." Lý Tâm Mị vừa nói vừa xòe móng tay được vẽ lộng lẫy. Cô ta khinh thường liếc Quách Hiểu Lượng, thấy dáng vẻ nghèo khổ đó, mình cũng thật xui xẻo.

Quách Hiểu Lượng ngửi được mùi hương gay mũi trên người cô ta, không nhịn được lùi về sau.

Lý Tâm Mị thấy thế, biểu cảm thay đổi, "Nếu cô dám chạy, tôi sẽ đến tòa án khởi tố cô!" Giọng nói cô ta the thé, trong mắt không che dấu được nét châm biếm.

"Cô Lý, cô bận rộn như vậy, khởi tố tôi, sẽ làm cô trễ nải nhiều thời gian để kiếm tiền?" Nét mặt Quách Hiểu Lượng không có chút biểu hiện dư thừa, đã bao lâu cô không thấy được ánh mắt khinh bỉ này.

"Hừ, cô biết là tốt." Lý Tâm Mị nhìn cô, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

"Cô Lý, nếu không cô xem..."

"Ông là ông chủ đúng không, xe tôi là ông bồi thường, hay là cô ta?" Lý Tâm Mị thấy bộ mặt nịnh nọt của ông chủ, trong lòng không thoải mái.

"Việc này..."

"Tôi bồi thường." Quách Hiểu Lượng không muốn làm khó ông chủ, vừa rồi là vì đùa ông ấy, nhưng bây giờ là thật.

"Ồ? Ha ha, được, vậy cô đi. Chúng ta đi." Lý Tâm Mị nhìn Quách Hiểu Lượng từ trên xuống dưới, "Đi cùng tôi, cô tốt nhất nên thay quần áo." Cô ta khinh bỉ nhìn Quách Hiểu Lượng, nhưng đi thẳng.


Quách Hiểu Lượng cúi xuống nhìn quần áo lao động trên người, cô chợt có xúc động, thay lễ phục như Lý Tâm Mị, so sánh với cô ta.

"Hiểu Lượng..."

"Ông chủ, cảm ơn ông. Trong lòng tôi nắm chắc, không cần lo cho tôi." Quách Hiểu Lượng nói xong đi về phía phòng thay đồ.

"Đây là thế nào, vì sao thấy cô ấy có hơi khác?" Ông chủ lẩm bẩm.

Vào phòng thay đồ, Quách Hiểu Lượng gọi điện cho bà chủ nhà.

"Cô chủ nhà, cháu là Hiểu Lượng. Hôm... Hôm nay cháu có việc phải xử lý, nhờ cô giúp cháu chăm sóc Mộc Mộc."

"Ừ, yên tâm. Bây giờ hai chúng tôi đang ở ngoài ăn pizza." Nghe giọng bà chủ là có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hiền lành đang nheo mắt cười.

"Cô chủ nhà, lại khiến cô tốn kém nữa."

"Cô Quách, cô nói gì vậy. Là tôi muốn ăn, Mộc Mộc chỉ đi cùng tôi thôi. Được rồi, cô có công việc, mau đi làm đi."

"Vâng, tạm biệt cô." Quách Hiểu Lượng cúp điện thoại, quần áo lao động cũng đã cởi ra, thay bằng quần áo bình thường.

Cô cầm chặt điện thoại trong tay, hơi cắn môi, hiện tại xem như cô đến bước đường cùng rồi.

Mở di động, bấm vào dãy số đã lâu không nhớ đến.

"Tít... Tít..." Trong điện thoại vang lên âm thanh chờ đợi, giống như trái tim đang khẩn trương của cô.

"Alo, xin chào."

"Alo, chào... cô!" Quách Hiểu Lượng giật mình, là giọng phụ nữ.

"Cô... Cô là cô Quách?" Trọng điện thoại vang lên tiếng ngạc nhiên.

Cô đã đổi số, đối phương sao có thể biết số của mình.

"Ừ... Là tôi. Tôi muốn tìm Mạc Vũ Nhân." Quách Hiểu Lượng đè trái tim kích động xuống, nói.

"Cô Quách, xin cô đợi một tiếng, bây giờ đại ca đã đến tổ chức. Lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy gọi cho cô." Người phụ nữ như có chút khẩn thiết.

Quách Hiểu Lượng nghe vậy, không nói thêm gì nữa.

"Vâng được."

"Cô Quách, tạm biệt."

Quách Hiểu Lượng cúp điện thoại, mới suy nghĩ cẩn thận một việc, đại ca Vũ Nhân đến tổ chức vì sao không cầm điện thoại, mà để cho người phụ nữ này nghe? Tính sơ sơ, đã năm năm họ không gặp nhau, khi gặp lại đại ca Vũ Nhân, nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện lý thú.


Khi Quách Hiểu Lượng vừa ra khỏi tiệm rửa xe liền thấy Lý Tâm Mị đang đợi cô.

"Cô Lý, chúng ta đi đâu đây? Vấn đề bồi thường xe, một tiếng sau, sẽ giải quyết, xin yên tâm." Quách Hiểu Lượng đến bên cạnh Lý Tâm Mị, nói.

"Ồ? Chỉ mới vào phòng thay đồ mà cô đã có một triệu rồi hả? Bán thân sao?" Lý Tâm Mị lạnh lùng cười nói. Nhìn bộ dạng như bà cô này, không biết người đàn ông nào mắt mù mới có thể cho cô ta nhiều tiền như thế.

"Cô Lý, lúc cô nói chuyện nên chú ý. Không phải ai cũng giống cô." Lần này Quách Hiểu Lượng không cúi đầu mà mạnh mẽ đáp lại.

"Này! Cô nói chuyện cẩn thận đấy, cẩn thận tôi xé nát cái miệng cô.." Nghe Quách Hiểu Lượng nói thẳng mình như thế, Lý Tâm Mị thẹn quá hoá giận.

"Cô Lý, chẳng lẽ tôi nói không đúng? Bây giờ cô nhất định là dẫn tôi đi gặp chủ nhân chân chính của chiếc xe đúng không?" Quách Hiểu Lượng lui về phía sau, mùi hương trên người cô ta, thật đúng là không dám khen tặng.

"Cô..." Lý Tâm Mị định bụng phản kích, nhưng cô ta lúc này, thật sự không nghĩ được lời nào đáp trả, bởi vì... Quách Hiểu Lượng nói đúng.

"Cô Lý, chúng ta đi thôi. Nếu để chủ xe chờ lâu, khẳng định sẽ có ấn tượng không tốt với cô." Quách Hiểu Lượng đi ra lề đường, chặn một chiếc taxi lại.

Lý Tâm Mị nhìn bóng lưng Quách Hiểu Lượng, hận nghiến răng nghiến lợi. Cô ta biểu hiện ra rất nhẹ nhàng, chẳng lẽ bộ dạng của mình rất đáng sợ? Không sai, xe này quả thật không phải của cô ta, cô ta chỉ muốn lái đi khoe khoang mà thôi, nhưng ai có thể ngờ, trên đường không xảy ra vấn đề, đi rửa xe lại xảy ra chuyện.

Quách Hiểu Lượng ngồi ghế sau, thấy Lý Tâm Mị đứng ở ngoài xe, giống như đang suy tư điều gì. Cô quay đầu, bên môi lộ ra nụ cười chưa thỏa mãn.

Nếu quả thật có thể lái được một chiếc xe sang trọng, sườn xe chịu chút tổn hại mà đã khiến cô ta giống như mụ đàn bà đanh đá? Sợ mình chạy, còn ngăn ở cửa xe, không chút nhìn ra, chiếc xe ấy có quan hệ gì với cô ta.

"Đến xí nghiệp Tần Thị." Lý Tâm Mị làm như rất chán ghét Quách Hiểu Lượng, ngồi ở ghế phụ.

"Đi đâu?" Quách Hiểu Lượng đột nhiên mở miệng hỏi.

Lý Tâm Mị quay đầu lại, trợn mắt nhìn cô, "Sao hả? Bây giờ biết sợ rồi? Xí nghiệp Tần Thị, chiếc xe bảo bối này chính là do Tần Tổng tặng tôi, nhưng thật không ngờ xui xẻo như thế, để kẻ xui xẻo cô làm xước."

"Cô nói gì?"

"Hừ, nói cho cô cô cũng không hiểu. Loại người như cô, sao có thể hiểu được chuyện ở xã hội thượng lưu chúng tôi? Tần Tổng của xí nghiệp Tần Thị đó, là người đàn ông của tôi." Lý Tâm Mị bôi móng tay đỏ, giọng điệu không nói hết được sự ngạo mạn.

Là người đàn ông của tôi.

Một câu khiến cho Quách Hiểu Lượng cúi đầu, cho rằng sau cái ngày nói chuyện với anh ở bệnh viện, cô đã bình thường trở lại, không còn đau đớn nữa. Nhưng cô thật đúng là người không nhớ lâu, bây giờ mới chỉ nghe một người phụ nữ có quan hệ với anh, cô đã thấy đau lòng.

Tại sao cô phải đau lòng, chẳng nhẽ là vì Mộc Mộc? Ha ha, thật là cái cớ tuyệt hảo.

Quách Hiểu Lượng còn đang tự hỏi, chiếc xe đã dừng ở cửa sau tập đoàn Tần Thị.

"Xuống xe, trả tiền đi." Lý Tâm Mị cầm túi xách da liền lắc lư xuống xe.

Quách Hiểu Lượng không để ý đến cô ta, lấy 20 đồng đưa cho bác tài. Sau đó theo cô ta xuống xe.

Cô đi sau lưng Lý Tâm Mị, từ bãi đỗ xe, đi thang máy nội bộ lên tập đoàn Tần Thị.

Quách Hiểu Lượng nhìn Lý Tâm Mị luôn nghe điện thoại, không khỏi nghi hoặc, vì sao cô ta đến đây phải đi từ hầm đỗ xe, lại còn đi lên bằng thang máy như thang máy chở hàng này.

"Alo? Chị họ, chị sắp xếp giúp em chưa? Em đang ở trong thang máy... Vâng, chị mở khóa thang máy giúp em, bây giờ em đổi thang. Vâng... Được, cám ơn chị."

Quách Hiểu Lượng đứng cạnh cô ta, không khỏi sợ hãi, tốc độ phụ nữ trở mặt thật khiến cô được mở to mắt nhìn.

Không chờ lâu, tiếng ting vang lên, cửa thang máy mở ra. Lý Tâm Mị nóng lòng, vội vã đi ra, đồng thời lại vào một thang máy khác. Quách Hiểu Lượng vừa vào đã thấy tiêu chí dễ thấy trên thang máy - trên tầng 28, tầng lầu quan trọng của Tần Thị.


Xem ra, chị họ của Lý Tâm Mị chắc chắn ở Tần Thị có quan hệ rất rộng.

"Tôi nói cho cô hay, lát nữa vào gặp anh yêu của tôi, tốt nhất nên nghĩ kỹ rồi nói. Còn nữa, anh ấy gai mắt loại phụ nữ như cô, nên biết đúng mực." Thang máy một đường đi thẳng lên trên, Lý Tâm Mị quay đầu cảnh cáo Quách Hiểu Lượng.

"Không phải là người đàn ông của cô sao? Cô không tự tin vậy à?" Quách Hiểu Lượng vốn không muốn đáp lại, nhưng thấy Lý Tâm Mị gây sự, cô liền không nhịn được.

Lý Tâm Mị lườm cô, "Người đàn ông của tôi thì không sai, tôi sợ những kẻ khác có rắp tâm không tốt, ai biết cô ta sẽ làm ra việc gì?"

Quách Hiểu Lượng mấp môi, lập tức cười cười, "Cô cho rằng tôi sẽ làm gì anh ta? Tôi hiểu vậy không sai chứ."

"Cô... Người như cô, tôi đã biết không phải loại tốt lành! Tôi cho cô biết, dám dụ dỗ người đàn ông của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Lý Tâm Mị cắn răng nói.

Bộ dạng như muốn xé toạc Quách Hiểu Lượng ra.

Thấy dáng vẻ cuồng loạn của Lý Tâm Mị, trong lòng cô có chút cảm thông. Nghe nói bây giờ rất thịnh hành "tình nhân", cô không phải người đầu tiên sao?

Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu nhìn thang máy, không để ý tới cô ta nữa.

"Này, tôi nói như thế, cô có nghe thấy không? Hừ, thấy bộ dạng này của cô, anh yêu của tôi chắc chắn sẽ không vừa mắt." Lý Tâm Mị khoanh tay trước ngực, không biết là sợ hay là gì, lại quan sát Quách Hiểu Lượng một phen.

May là cô ta ăn mặc bình thường, nếu không... Gương mặt Quách Hiểu Lượng trắng mịn, mặc dù không trang điểm, nhưng môi vẫn non mềm, mặc mày rõ nét, ngay cả mắt cũng long lanh. Nếu không phải cô ta mặc như một bà cô, thật muốn đánh vào mặt mình.

Tần Mộc Vũ là người thế nào, phong lưu lắm tiền trong giới không ai không biết, tuy năm năm này anh rất điệu thấp, nhưng từ Tết năm nay, đủ loại phụ nữ không ngừng xuất hiện bên cạnh anh. Nếu không phải cô ta có cô chị làm bậc thềm, cô ta cũng không thể tiếp cận anh.

Bây giờ mình còn chưa lên giường với anh, đã được anh cho chi phiếu đủ dùng, nếu thật sự có thể bò lên giường anh, ha ha, dựa vào thủ bút hào phóng của Tần Mộc Vũ, vậy mình có thể ăn chơi cả đời.

Nghĩ vậy, Lý Tâm Mị lại hung hăng trợn mắt với Quách Hiểu Lượng. Chết tiệt, nếu không phải người phụ nữ này chân tay vụng về, xe cũng sẽ không bị tổn hại.

Ngẫm lại, khi cô ta gọi điện cho Tần Mộc Vũ, giọng điệu lạnh lùng và mất kiên nhẫn của anh, giờ nghĩ đến cũng khiến cô ta sợ.

Dù sao bây giờ cô ta đã đưa người phụ nữ ngu ngốc này đến, để cô ta đó chứng minh không phải sai lầm của mình... Tần Mộc Vũ chắc chắn sẽ không giận cô ta nữa. Ha ha, nghĩ tới đây, Lý Tâm Mị nở nụ cười, còn thấy đầu óc mình nhanh nhạy, nếu không thì ~

"Ting!"

Thang máy mở ra ở tầng hai mươi.

Lý Tâm Mị làm vẻ quyến rũ, vừa bước ra khỏi thang máy vừa hất hàm về phía Quách Hiểu Lượng.

"Cô Quách, xin cô nhớ chú ý lời nói vừa việc làm." Nói xong, cô ta vẫn không quên dành cho Quách Hiểu Lượng nụ cười có thể so với thục nữ.

Trên mặt Quách Hiểu Lượng không có bất kỳ biểu cảm, chỉ nghĩ người phụ nữ này trở mặt thật đúng là không tầm thường.

Hai người vừa đi ra, một người phụ nữ bước đến, cô ta nói mấy câu với Lý Tâm Mị, Lý Tâm Mị liền cười dẫn Quách Hiểu Lượng đi thẳng tới bên ngoài phòng làm việc tổng giám đốc.

"Anh yêu của tôi ở đây." Lúc này Lý Tâm Mị cũng không quên khoe khoang một phen.

Quách Hiểu Lượng nhìn dòng chữ to trên cánh cửa, tâm trạng có chút thay đổi, cô đang khẩn trương sao? Cô chỉ làm xước xe anh, mà không phải cố ý. Vả lại, lát nữa đại ca Vũ Nhân gọi tới, tất cả đều có thể giải quyết.

Lý Tâm Mị không biết lúc này nghĩ gì, cô ta biết Tần Mộc Vũ ở bên trong, tự cho là thông minh, không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa ra.

"Anh..." Cô ta còn chưa nói hết lời, liền thấy hai thân thể quấn lấy nhau đập vào mắt. Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, một tay bụm chặt miệng mình.

Quách Hiểu Lượng không biết có chuyện gì nên cũng tiến tới, vừa ngẩng đầu, cảnh tượng kích tình liền làm cô cứng đờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui