Mộ Ly lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hiểu Phỉ một cái, lướt qua cô, nhìn Quý Linh Linh đang ngất đi.
"Tôi muốn mang cô ấy đi." Một câu nói, âm thanh không lớn,như không có gì uy hiếp, nhưng làm chân của Thẩm Hiểu Phỉ cứng lại, nhúc nhích cũng nhúc nhích không được.
Mộ Ly dừng ở trước mặt Lãnh Dạ Hi, "Không được đến gần cô ấy." Ngụ ý, lời đã rất rõ ràng, Lãnh Dạ Hi không nên tranh giành cùng anh.
Lãnh Dạ Hi nhìn chằm chằm anh, tay không tự giác nắm chặt lại, "Tôi có thể lại tin tưởng anh sao?"
Mộ Ly nhìn quý Linh Linh, không nói gì, lại đưa tay ôm lấy cô. Mấy ngày không thấy, cô lại gầy vài phần, trừ cái bụng càng ngày càng to, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng là càng ngày càng xinh đẹp.
"Mộ Ly,chuyện mười lăm năm trước, cô ấy căn bản cũng không biết. Nếu như anh còn yêu cô ấy, hãy lo lắng chio cô ấy thật tốt, nếu như không, bây giờ liền buông tay đi." Thẩm Hiểu Phỉ hướng về phía bóng lưng của Mộ Ly hô lớn.
Mộ Ly bỗng dưng dừng bước, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực. Anh rốt cuộc nên làm sao bây giờ, yêu cô, đeo trên lưng Huyết Hải Thâm Cừu; không thương, mỗi ngày nghe được tin tức của cô, nếu như tốt liền vui vẻ, nếu không tốt, liền cả đêm đều sẽ mất ngủ.
"Này, Mộ Ly!" Thấy Mộ Ly không trả lời, Thẩm Hiểu Phỉ muốn đuổi theo, lại bị Lãnh Dạ Hi kéo tay lại.
"Anh làm cái gì vậy?"
"Không cần đi,mặc kệ bọn họ."
Thẩm Hiểu Phỉ quay đầu, vẻ mặt khó hiểu, "Lãnh Dạ Hi, ý anh là sao? Anh không phải rất yêu cô ấy sao? Cứ như vậy nhìn cô ấy bị Mộ Ly một lần nữa mang đi?"
"Thay trói buộc nhau, không bằng buông tay." Lãnh Dạ Hi buông tay ra, dằng dặc nói, "Tôi yêu cô ấy, nhưng cô ấy không yêu tôi, tôi vẫn dây dưa, chỉ làm cho cô ấy cảm thấy phiền phức."
Thẩm Hiểu Phỉ vẻ mặt như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn anh, lúc nào thì đại băng sơn Lãnh Dạ Hi hiểu triết học như vậy, còn nói ra giọng điệu như vậy.
"Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi chỉ biết, nếu như yêu thích thì phải cố gắng dành lấy!"
"Cô hỏi anh ta thử đi." Lãnh Dạ Hi ý bảo cô xem ngoài cửa.
Tần Mộc Vũ? Hỏi anh ta cái gì?
"Chúng ta chỉ có thể ở cùng Quý Linh Linh một lúc nào đó mà thôi, cô là bằng hữu tốt nhất của cô ấy, chẳng lẽ còn không biết, người đàn ông cô ấy yêu nhất là ai?" Tần Mộc Vũ đôi tay ôm ngực, gương mặt nhẹ nhõm.
Thẩm Hiểu Phỉ vừa nhìn về phía Lãnh Dạ Hi, anh lại lần nữa ngồi vào ghế sa lon, trong tay đang kiểm tra tài liệu.
"Có phải các người đang giấu tôi cái gì?" Thẩm Hiểu Phỉ cho đến bây giờ vẫn đang choáng váng, bọn họ rốt cuộc là đang làm trò khỉ gì.
Tần Mộc Vũ nhìn cô, cười cười. Đúng, chỉ một lúc, xem ra Quý Linh Linh làm như vậy là có đạo lý, anh chỉ là gọi giùm một cuộc điện thoại, Mộ Ly lại có thể có thể nhanh như vậy liền chạy tới, ha ha, tình cảm này, thật là bỏ không xong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...