"Tôi. . . . . . Tôi biết rõ chuyện về cha mẹ của Mộ Ly. . . . . ." Quý Linh Linh xoa xoa tay, trong giọng nói không giấu được khẩn trương.
"Thật xin lỗi, nếu như không phải là tôi đi điều tra, cô và anh ấy có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
"Hả?"
"Lúc rời ngày thứ ba, chúng tôi liền tra ra kết quả, tôi vốn không dự liệu chuyện sẽ xảy ra như vậy. Mà Mộ Ly khi biết được cái kết quả này, không có bất kỳ hưng phấn nào, mà là. . . . . ." Tần Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
"Sau đó thì sao?"
"Anh ấy ngã bệnh, hôn mê mười ngày. Từ thời điểm tôi biết anh ấy, cho tới bây giờ cũng không có gặp qua anh ấy có một mặt yếu ớt đến như vậy. Cô có thể tưởng tượng được, thời điểm Mộ Ly biét được kết quả, cư nhiên phun ra một ngụm máu tươi. . . . . . Lúc ấy tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút, nếu như không phải là tôi một mực tra, có lẽ. . . . . . cái gì cũng không có xảy ra." Tần Mộc Vũ nói xong, trong giọng nói tràn đầy sự suy sụp tinh thần.
"Anh ấy hộc máu, anh ấy hôn mê mười ngày. . . . . ." Quý Linh Linh ngậm thật chặt miệng mình lại, nước mắt không ức chế được lướt qua ngón tay của cô, "Tại sao không có ai nói cho tôi biết?" cô chỉ thấy anh có chút suy yếu, cô cư nhiên không biết vì sao.
"Thật xin lỗi. . . . . ."
"Anh không có cần thiết nói xin lỗi với tôi, là tôi. . . . . ." Cô không thế mở miệng, cha ở trong cảm nhận của cô là nhân vật cao lớn chừng nào, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, cha sẽ làm ra loại chuyện đó.
"Tần tiên sinh, tôi hiện tại có một chuyện, muốn cầu xin anh, van cầu anh, giúp tôi một chút được không?"
"Linh Linh, cô không cần như vậy, chỉ cần cô nói một câu nói, lão đại nhất định sẽ giúp cô. Gần đây lão đại bởi vì chuyện của cô cùng Mộ tiên sinh, anh ấy đã. . . . . ." Quách Hiểu Lượng vừa nói vừa nghẹn ngào.
"Thế nào?" Quý Linh Linh nghi hoặc nhìn Quách Hiểu Lượng không có hiểu rõ cô ấy đang nói cái gì.
"Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ gầm nhẹ một tiếng.
"Lão đại. . . . . . Tôi mặc kệ, cho dù anh tức giận, tôi cũng vậy phải nói!" Quách Hiểu Lượng hạ quyết tâm, lần đầu tiên không vâng lời Tần Mộc Vũ , "Lão đại nhìn Mộ tiên sinh chịu rất nhiều hành hạ, anh ấy cũng liền canh chừng bên cạnh không rời bước nào, hai ngày gần đây thân thể mới trở lại bình thường. Cho nên Linh Linh, cô không cần trách anh ấy, anh ấy cũng là vì Mộ tiên sinh mới cố gắng giúp đi thăm dò kết quả năm đó , chỉ là không có nghĩ đến. . . . . ."
"Quách Hiểu Lượng, còn nói nhảm nữa, cô liền biến đi!" Tần Mộc Vũ gầm lên.
Quách Hiểu Lượng ngay sau đó không thể không ngậm chặt miệng, một đôi mắt to ngập nước, tràn đầy uất ức.
"Tần tiên sinh. . . . . . Anh. . . . . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...