Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm vào hot search, có một bức ảnh mơ hồ không rõ nhưng bóng người rất rõ ràng, Giang Quân Nam ở chỗ nàng đi vào buổi tối.

Kéo xuống chút nữa, có hình ảnh đại minh tinh bị ngã, phỏng chừng là ngồi xổm bị tê, ngồi không vững, lúc đứng dậy liền loạng choạng.

Này thật đúng là con mẹ nó trùng hợp...

"Sao vậy?" Văn Cẩn Ngôn bưng ấm nước đi tới nhìn xem.

Lục Kiều Vi kéo cô lại nói: "Mau mau mau, ăn dưa, không phải hôm nay Cố Tinh Thần cùng Túc Vĩnh Ỷ hẹn gặp nhau sao? Em đi cùng bọn họ, sau đó nhìn thấy một nữ nhân rất kỳ quái, không nghĩ tới người này lại là đại minh tinh."

"Chậc chậc chậc." Văn Cẩn Ngôn nói: "Thật trùng hợp, em thiết kế cho cả hai người, sau đó thiết kế đều giao cho một người."

"..."

Nói cái này liền có chút bi thương.

Nàng nghĩ đến đại tiểu thư, dũng cảm đoạt lấy vợ nhỏ của cha mình.

Lục Kiều Vi lắc đầu, "Hai cái này khác nhau, lần này thiết kế riêng biệt. Hơn nữa, nói không chừng đại minh tinh thích đeo hai bộ, em chưa từng thấy Cố Tinh Thần đeo trang sức."

“Ồ, em tin sao?”

Được rồi, không tin... nàng cũng cho rằng có thể đại minh tinh đã làm trang sức cho Cố Tinh Thần, không biết là có đưa chưa.

Aiz, cảm tình thật phức tạp.

Lục Kiều Vi hỏi: “Nếu đại minh tinh thật sự làm cho Cố Tinh Thần, chị cảm thấy Cố Tinh Thần ở bên ai sẽ tốt hơn? Nối lại tình xưa với Túc Vĩnh Ỷ, hay là tình mới thắng tình cũ, nhảy ra khỏi khói mù quá khứ?"

“Em đều nói là khói mù.”

Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc phân tích cùng nàng, "Coi vướng mắc tình cảm của họ như đầu tư, hiện tại Túc Vĩnh Ỷ là cổ phiếu cũ, xét về thực lực kinh tế, vượt xa các cổ phiếu khác, nhưng nó đã lao dốc trong mười lăm năm qua, Cố Tinh Thần từng mua cổ phiếu này mười lăm năm, nhưng không kiếm được lợi nhuận nào, thay vào đó lại mất tất cả. Lại nói về đại minh tinh, đây là cổ phiếu mới, rất nhiều người xem trọng cô ấy, một đường tăng vọt, tương lai thế nào đều dựa vào dũng khí.”

Đối với những người đã từng bị tổn thương, mối quan hệ nào cũng giống như giao dịch chứng khoán, tất cả đều phụ thuộc vào may mắn.

Lục Kiều Vi nói: “Em tin Cố Tinh Thần sẽ gặp được người phù hợp nhất, bởi vì người hiền lành sẽ gặp may mắn, mấy năm nay khổ sở như vậy, đều từng bước vượt qua, vận mệnh sẽ không khắc nghiệt với cô ấy nữa."

"Đúng vậy." Văn Cẩn Ngôn gật đầu đồng tình, "Chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ chờ được, không thể tự sa ngã, đối xử ôn nhu với bản thân đều sẽ gặp may mắn."

Sau khi ăn quả dưa này, Lục Kiều Vi cảm thấy như đã no căng.

Tồn tại là một điều rất khó khăn, dù thế nào đi nữa cũng đừng từ bỏ chính mình, kiên trì lại kiên trì, rồi ngày mai vận may sẽ đến, có thể không lớn, không thể nhìn thấy, nhưng có thể từ từ tích lũy.

Khi đi ra ngoài nhìn thấy một chiếc lá rơi vào lòng bàn tay, điều đó có nghĩa là vận may làm mình vui vẻ, vậy nên hãy đối xử tốt với bản thân, phải vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày.

Lục Kiều Vi thở dài một hồi, tắt máy tính nói: "Chúng ta gọi điện cho ba chị đi, từ khi có được phương thức liên lạc, chị đã gọi cho ông ấy chưa?"

“Không gọi.” Văn Cẩn Ngôn nói: “Chị không quen biết ông ta ”

"Ừm, tốt nhất hết là nên hạn chế tiếp xúc với loại người đó."

Lục Kiều Vi nhận lấy số điện thoại Văn Cẩn Ngôn đưa, trong lòng có chút lo lắng, nàng bảo Văn Cẩn Ngôn dời ghế đến ngồi cạnh nàng.

Hai người nhìn chằm chằm vào điện thoại, số đã bấm, đang chờ gọi, Lục Kiều Vi cắn môi nói: “Nếu ông ấy là người rất xấu thì chị liền đổi điện thoại của em, cho em mẫu mới nhất, hiểu không?"

Nàng sợ mình tức giận đến mức đập vỡ điện thoại.

Văn Cẩn Ngôn gật đầu: “Được, em muốn chọn hãng gì đều được.”

Điện thoại reo, chờ rất lâu mới có tiếng bíp, hơn mười giây sau, bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên.

"Alo, ai vậy?"

Giọng nói khá nhẹ nhàng ôn nhu, có thể khiến người ta thả lỏng cảnh giác, nếu đây là trong phim điện ảnh hoặc phim truyền hình thì nghe giống như một ông chú rất ôn nhu.

"Chào ngài." Lục Kiều Vi không nghĩ tới sẽ là dạng giọng nói này, nàng chuyển điện thoại sang loa ngoài, bên kia nói "Xin chào", sau đó hỏi nàng: "Xin hỏi có chuyện gì sao?"

Lục Kiều Vi trả lời, tự giới thiệu: "Con là bạn gái của Văn Cẩn Ngôn, hôm nay tìm ngài là muốn hỏi ngài một chuyện."


“Văn Cẩn Ngôn?” Người kia có vẻ nghi hoặc.

Lục Kiều Vi ngơ ngác, hắn sẽ không quên Văn Cẩn Ngôn là ai đấy chứ? Nắm đấm của nàng đột nhiên căng cứng.

Nàng cau mày nói: "Chính là con gái của ngài, Văn Cẩn Ngôn! Sao ngài có thể quên được?"

"Không phải, là ta quá ngạc nhiên." Đầu bên kia nói: "Đã lâu bọn ta không liên hệ với nhau, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, cô là bạn gái của con bé sao? Vậy... cô có thể chứng minh một chút không?"

Lục Kiều Vi không nói nên lời.

Bên kia lại nói: “Mấy năm nay ta đã nhận được rất nhiều cuộc gọi như vậy, không phân rõ là thật hay giả, bên ta khá bận, có rất nhiều việc phải làm”.

Lục Kiều Vi nhìn Văn Cẩn Ngôn, sợ cảm xúc của cô không ổn.

Sắc mặt Văn Cẩn Ngôn không có vấn đề gì, cô hơi nghiêng người nói: “Là tôi, Văn Cẩn Ngôn, em ấy là bạn gái của tôi.”

Trầm mặc một lúc, Văn Cẩn Ngôn lại báo ra một dãy số khác: "Đây là số chứng minh thư của tôi, không biết có thể chứng minh được không."

“Có thể.” Giọng nói bên kia trở nên ôn nhu hơn, nói: “Hai đứa muốn hỏi vấn đề gì?”

Lục Kiều Vi đang suy nghĩ nên hỏi như thế nào, mặc dù đã nhiều năm không liên hệ, sau này cũng sẽ không thường xuyên liên hệ, nhưng vừa hỏi đã hỏi về cái chết của vợ cũ, giống như nàng đang gây rắc rối.

Suy nghĩ âm u hơn một chút, nếu cái chết của vợ cũ thực sự có liên quan đến hắn, sau này hắn liền nhằm vào hai người thì làm sao bây giờ, thật đáng sợ.

"Là như vầy, bọn con sắp kết hôn." Lục Kiều Vi nói: "Sau đó có chút chuyện nhỏ, chính là con phát hiện Cẩn Ngôn có chút thói quen."

"Ừm, con nói đi."

"Chị ấy thích giấu đồ trong tủ, có lần con chui vào dọa tới chị ấy, chị ấy có chút bóng ma tâm lý, con cảm thấy có liên quan đến những gì chị ấy nhìn thấy trước kia, con chỉ muốn hỏi ngài một chút thôi."

Nàng nói uyển chuyển nhưng cũng là ăn ngay nói thật.

Một lúc sau, bên kia mới trả lời: “Con muốn hỏi cái chết của vợ cũ của ta có liên quan gì đến tủ hay không sao?”

"Vâng."

"Lúc đó pháp y đưa ra báo cáo khám nghiệm, bà ấy bị trầm cảm nặng, đó là cách bà ấy tự bảo vệ mình, nếu hai đứa cần, ta có thể tìm báo cáo khám nghiệm gửi cho hai đứa." Giọng nói bên kia có chút nặng nề.

Lục Kiều Vi nói cảm ơn, nàng tưởng đã gần xong, cũng không cần báo cáo gì, định cúp điện thoại nhưng Văn Cẩn Ngôn lại nói muốn.

Đối phương hỏi: "Khi nào kết hôn?"

Còn chưa có cầu hôn, còn chưa xem bát tự.

Lục Kiều Vi nghĩ ra một câu, "Sớm nhất là cuối năm nay, muộn là mùa thu. Thời gian vẫn chưa xác định, bọn con còn đang thương lượng."

Nàng nhìn Văn Cẩn Ngôn, ngượng ngùng nói: “Hôm nay cảm ơn ngài đã nói cho bọn con biết, hiện tại Cẩn Ngôn sống rất tốt, sau này bọn son sẽ rất hạnh phúc, con sẽ đối xử tốt với chị ấy.”

Kỳ thật chuyện này cũng không cần phải nói với Ba Văn, nhưng Lục Kiều Vi chỉ muốn bọn họ biết rằng Văn Cẩn Ngôn sống rất tốt, không cần cha mẹ vô trách nhiệm cũng có thể sống tốt. Sau khi nghe những lời này, đối phương càng trầm mặc hơn, đáp lại một tiếng "Ừm".

Nghe giống như có chút áy náy, nói khó nghe chút thì chỉ là nhất thời, nếu thật sự áy náy thì hắn đã liên lạc với Văn Cẩn Ngôn từ lâu rồi.

Đương nhiên Văn Cẩn Ngôn không cần loại áy náy này.

Nói chuyện xong, điện thoại đã cúp, cảm tình không thân cũng không cần giữ lại, cũng bỏ qua những lời quan tâm cùng chào hỏi cơ bản nhất.

Lục Kiều Vi nhìn Văn Cẩn Ngôn nói: "Đúng không, em nói không sai, chị chỉ đang hù dọa chính mình thôi, chị không có vấn đề."

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng nói: “Mấy năm nay chị không liên hệ với bọn họ, bởi vì chị tin rằng mình sẽ trở nên tốt hơn, không giống như bọn họ.”

Đứa trẻ nào cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng của gia đình, Lục Kiều Vi cho rằng Văn Cẩn Ngôn như vậy cũng rất tốt, cảm tình nhạt nhẽo, có thể đi ra cảm tình, chăm sóc bản thân thật tốt.

Trong tất cả những người nàng biết, Khúc Thanh Trúc đều phải chịu sự tra tấn từ gia đình, mỗi lần nhìn thấy Khúc Thanh Trúc bị tình cảm của mẹ trói buộc, nàng đều cảm thấy ngột ngạt thay.

Lục Kiều Vi siết chặt tay Văn Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng mỉm cười, cảm thấy rất thoải mái, kỳ thực sau khi Văn Cẩn Ngôn thẳng thắn nói với nàng, trong lòng nàng cũng đã sợ hãi cùng hoảng hốt, nhưng tuyệt đối không buông tay.

"Có thể yên tâm ngủ rồi."


Lục Kiều Vi duỗi người, cùng Văn Cẩn Ngôn nằm trên giường.

Văn Cẩn Ngôn hôn lên trán nàng, nói: “Ngủ ngon.”

Đêm đã khuya, dù mọi thứ đều tối đen nhưng nỗi sợ hãi đã tan biến, ngủ một giấc ngon, chỉ đợi đến sáng ngày hôm sau.

Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, Văn Cẩn Ngôn thay quần áo thường ngày.

Lục Kiều Vi hỏi: "Chị đi đâu vậy? Hôm nay không đi làm sao?"

Văn Cẩn Ngôn nói: “Tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe.”

Lục Kiều Vi lại nói: "Chị cũng hẹn bác sĩ dùm em đi, em đau răng, cảm thấy có một cây răng hỏng rồi, chờ cuối tuần rảnh rỗi em sẽ đến gặp bác sĩ."

“Đau không?” Văn Cẩn Ngôn quan tâm nhìn nàng: “Muốn mang thuốc về không?”

"Không cần, chỉ là không cắn được đồ cứng thôi. Aiz, tuổi còn trẻ mà răng đã hỏng rồi." Lục Kiều Vi đè đè mặt, lại nhét vài gói đồ ăn vặt vào túi rồi chuẩn bị đi làm.

Văn Cẩn Ngôn đưa nàng đến công ty trước, Lục Kiều Vi vừa bước vào đã nhìn thấy Túc Vĩnh Ỷ, nàng hỏi: “Sao chị đến sớm vậy?”

Túc Vĩnh Ỷ ngước nhìn nàng, trông có chút tiều tụy, thậm chí còn không trang điểm, hoàn toàn khác với hôm qua, Lục Kiều Vi đoán đó là vì chuyện xảy ra ngày hôm qua, hỏi: "Cô còn chưa nghĩ thông suốt sao?"

Túc Vĩnh Ỷ ừ một tiếng.

Lục Kiều Vi đưa cô đến văn phòng, đầu tiên gọi cho bạn của nàng ở xưởng để hỏi xem có thời gian để chế tác tourmaline dưa hấu không.

Khi người kia nói có, nàng nhìn Túc Vĩnh Ỷ, nói: "Nếu cô đánh bóng viên đá này một chút, nó sẽ rất xinh đẹp, đó là phẩm chất của tourmaline. Nếu không được đánh bóng, nó sẽ trông giống như một quả dưa hấu thối."

"Thối?" Từ này chọc trúng tim của Túc Vĩnh Ỷ.

Lục Kiều Vi gật đầu: “Thối như trái cây, tôi muốn hỏi một chút, Cố Tinh Thần đưa viên đá này cho cô là có mục đích gì?”

Túc Vĩnh Ỷ nói: “Cậu ấy hy vọng tôi có thể cùng cậu ấy xuất ngoại, hy vọng bọn tôi có thể học cùng trường. Chỉ có nguyện vọng này, cậu ấy nói cậu ấy sợ ước nguyện quá nhiều sẽ không linh nghiệm.”

Nghe có vẻ rất châm chọc.

Lục Kiều Vi đột nhiên cảm thấy viên tourmaline dưa hấu trở nên như thế này cũng rất tốt, hư thối biến chất, tựa hồ vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối từ nó.

Nàng viết địa chỉ xưởng cho Túc Vĩnh Ỷ, nói: "Nếu có ý kiến ​​gì thì có thể trực tiếp liên hệ với cậu ấy, vòng cổ một ngày liền có thể làm xong."

Túc Vĩnh Ỷ không vội rời đi, nói: “Tôi tìm cậu ấy, nhưng không liên lạc được.”

Lục Kiều Vi thở dài: "Không tìm được thì nên buông tay đi. Nói thật, lâu như vậy, hẳn là cảm tình đã phai nhạt rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Tôi muốn bù đắp cho cậu ấy... cũng muốn vãn hồi cậu ấy." Mấy năm nay Túc Vĩnh Ỷ không yêu đương, cũng không động tâm với ai, người trong lòng cô luôn là Cố Tinh Thần, cảm thấy ai cũng không sánh bằng nàng, chỉ là khi đó cô quá tâm cao khí ngạo, không muốn cúi đầu, muốn Cố Tinh Thần đến tìm mình.

Ai có thể ngờ chớp mắt chính là mười lăm năm.

"Vậy cô đi vãn hồi cô ấy đi." Lục Kiều Vi nói: "Đền bù tất cả những gì cô ấy đã chịu đựng trong những năm qua, ít nhất là cho cô ấy 1000 vạn."

Nàng nghiêm túc nhìn Túc Vĩnh Ỷ, “Nói khó nghe một chút, ba mẹ cô đã gián tiếp bức chết cha cô ấy, nếu không phải cô ấy thực sự thích cô, càng hận bản thân mình thì cô ấy đã sớm tới trả thù cô rồi. Nếu tôi là Cố Tinh Thần, hôm qua tôi gặp cô, cũng chính là ngày cô chết."

Túc Vĩnh Ỷ nói: "Tôi đưa tiền cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không cần."

"Đó là bình thường, ai mà không cần tự tôn cơ chứ? Đến bây giờ cha mẹ cô vẫn cảm thấy cha mẹ cô ấy đáng bị như vậy, không xin lỗi thì có ích gì?" Lục Kiều Vi nói.

Túc Vĩnh Ỷ cau mày, rõ ràng cho đến ngày nay cô vẫn không thể làm gì cha mẹ mình, có lẽ Cố Tinh Thần sẽ không đợi được một lời xin lỗi.

"Hiện tại bọn họ không thể can thiệp vào quyết định của tôi." Túc Vĩnh Ỷ kiên định nói: "Tôi sẽ làm bọn họ phải xin lỗi, cậu ấy cần lời xin lỗi này."

Lục Kiều Vi chỉ mỉm cười.

Đó phải là một lời xin lỗi chân thành nha, đều đã gần 30 tuổi rồi, ai còn muốn cùng cô đi lăn lộn, xin cha mẹ đồng ý? Nếu ở bên một người trầm ổn đáng tin cậy thì chẳng phải tương lai sẽ ngọt ngào hơn sao?


Không phải Túc Vĩnh Ỷ không thể làm được gì, cô nghĩ đến việc dùng tiền để đền bù, dùng tài nguyên để đền bù, chỉ cần Cố Tinh Thần muốn, cô có thể cho nàng bất cứ thứ gì, nhưng đã quá muộn rồi, Cố Tinh Thần không cần gì nữa, cô bước ra, bưng trà đưa canh cũng không thể làm nàng ấy ấm lòng.

Quá muộn, trở về quá muộn.

Túc Vĩnh Ỷ ngồi một lúc rồi cầm bản phác thảo rời đi.

Buổi tối muộn, Thích Nhất Hoan tới chơi, thở dài nói: "Trước kia Túc Vĩnh Ỷ rất tốt với Cố Tinh Thần, cậu ta thật sự rất tốt, sủng Cố Tinh Thần trong lòng bàn tay, cho cô ấy sao trăng, đào tim móc phổi. Nhưng cũng thực sự nhẫn tâm."

Còn không phải sao? Có rất nhiều người yêu nhau như vậy. Khi ở bên nhau, ước mình có thể chạm tới sao trăng, nhưng đột nhiên cảm tình phai nhạt, đi cũng không ngoảnh đầu lại thậm chí còn không kịp hỏi cô ấy tại sao.

Thích Nhất Hoan lại nói: "Đối với tôi thì khác. Nếu tôi yêu ai đó, tôi sẽ không nhẫn tâm, sẽ không thể buông tay, như vậy sẽ rất đau lòng."

Lục Kiều Vi trợn mắt nhìn nàng: “Đừng giả bộ thâm tình, Thanh Trúc đi rồi.”

"A? Đi rồi sao?" Thích Nhất Hoàn vội vàng đứng dậy, tìm một vòng, nhìn thấy Khúc Thanh Trúc đang cầm văn kiện, vội vàng đuổi cô ra ngoài, vừa đuổi theo vừa nói: "Tôi không chỉ thâm tình, mà tôi còn ấm áp."

Lục Kiều Vi thực sự rất bận rộn, sau khi bản phác thảo của Túc Vĩnh Ỷ hoàn thành, nàng cũng muốn thiết kế một bộ trang sức cho nàng và Văn Cẩn Ngôn.

Nàng đã thiết kế rất nhiều bộ trang sức, trong đó có bộ dành cho cặp đôi, bộ gần đây nàng thiết kế là cho đại minh tinh, nàng lấy ra xem.

Lúc đó nàng liền cảm thấy rất kỳ quái, sao đại minh tinh lại nhờ thiết kế sư riêng kêu nàng làm trang sức, chính mình lại muốn làm đồ đôi, thậm chí còn mặc đồ thiết kế dành cho nam.

Xem ra là cố ý nhờ Cố Tinh Thần giúp giao đơn, làm một đôi trang sức nàng thích lại đưa cho nàng, sau đó yêu cầu làm đồ đôi, tiểu tâm tư này còn khá tinh tế.

Chậc chậc.

Nàng đang suy nghĩ thì WeChat vang lên hai tiếng, Lục Kiều Vi mở WeChat, đang định trả lời thì thấy là đại minh tinh gửi tới.

Đại minh tinh: [Gần đây cô có thời gian không? Tôi muốn tìm cô thiết kế]

Lục Kiều Vi: [Xin lỗi, dạo này tôi rất bận, tôi còn có việc khác phải làm, nếu cô không ngại thì tôi sẽ giới thiệu một người cho cô]

Đại minh tinh: [Không cần, chờ cô rảnh đi]

Lục Kiều Vi nghĩ thầm, ngay cả khi có rảnh, cũng chờ mối quan hệ phức tạp của bọn họ được chải vuốt rõ ràng, nàng không muốn đi theo loại kỳ quái này lên hot search.

Hơn mười phút sau, lại có một tin nhắn khác đến.

Đại minh tinh: [Cô nhận ra phải không? Hôm qua bên bờ sông...]

Mắt kính đều rơi ra, muốn không nhận ra cũng khó.

Đại minh tinh lại hỏi: [Cô... có nghe thấy gì không?]

Lục Kiều Vi cảm thấy việc này quá khó đối với nàng, mấy tiếng trước nàng vừa an ủi Túc Vĩnh Ỷ, hiện tại lại đến an ủi đại minh tinh, aiz, nàng còn làm thiết kế gì nữa, dứt khoát làm cố vấn tình yêu luôn cho rồi.

Nàng gõ: [Nếu cô muốn biết nói gì thì đến gặp cô ấy thẳng thắn nói chuyện, cô sẽ không bao giờ nghe được câu trả lời chính xác từ miệng người khác đâu]

Đại minh tinh: [Hữu dụng sao?]

Lục Kiều Vi: [Tại sao không? Cô đứng trước mặt cô ấy, lấy ra bộ dáng dũng cảm khí phách nhất, cả đời liền dũng cảm ngay lúc này đây, có gì phải sợ?!]

Lời nói rất rõ ràng, nàng tin rằng dù đại minh tinh có ngốc đến đâu thì cũng sẽ hiểu.

Một lúc sau, đại minh tinh trả lời: [Được, tôi sẽ đi!]

Lục Kiều Vi cũng bát quái hỏi: [Cô thả bổ câu giới truyênd thông là vì Cố Tinh Thần sao? Sợ cô ấy hòa giải với Túc Vĩnh Ỷ sao?]

Đại minh tinh: [Không phải, sao có thể? Đừng đoán mò]

Lục Kiều Vi: [Ồ]

Nếu chỉ nói hai từ đầu tiên, tôi có thể tin, mặt sau là một chuỗi từ dài như vậy, thật khẩu thị tâm phi nga.

Là một người đã từng trải qua chuyện này, tôi biết rất rõ.



Cuối tuần, Lục Kiều Vi theo Văn Cẩn Ngôn lấy báo cáo khám sức khỏe và khám răng của nàng.

Thời tiết tốt nên hai người đi vào buổi chiều, Văn Cẩn Ngôn đi lấy báo cáo từ một bác sĩ mà cô quen biết trước, còn Lục Kiều Vi thì xếp hàng ở khu chờ.

Thích Nhất Hoan đang nhàn rỗi nhàm chán cũng tới, vẫy tay với nàng nói: "Tới tới tới, lát nữa lại xếp hàng chờ, tôi cùng em nói bát quái một chút."

“Tôi chỉ ăn dưa cùng Cẩn Ngôn thôi.” Lục Kiều Vi không có hứng thú, tiếp tục cúi đầu tìm phòng khám.

"Không nha, bát quái lần này là về hai khách hàng của em, Túc Vĩnh Ỷ và Giang Quân Nam." Thích Nhất Hoan có vẻ không nhịn được nữa, còn cố ý úp úp mở mở, "Rất chấn động đó nha."

Trong lòng Lục Kiều Vi lộp bộp: "Sao vậy? Không phải là..."


Thích Nhất Hoan nói: "Đúng vậy, đúng như em nghĩ, đánh nhau rồi!"

"Hả?" Lục Kiều Vi sửng sốt.

“Thật, tình tiết như phim truyền hình.” Thích Nhất Hoan cảm thán nói: “Đúng là kỳ tích nhân sinh, không nghĩ tới ở tuổi này còn có thể nhìn thấy người ta đánh nhau vì tình yêu.”

Lục Kiều Vi: "..."

Thích Nhất Hoan nghiêng đầu, thấy sắc mặt nàng không tốt, liền hỏi: "Không thể nào, nhìn cái dạng này của em... Chẳng lẽ là em kêu bọn họ đánh nhau sao?"

"Sao có thể!"

Lục Kiều Vi chột dạ, răng đều không muốn khám.

Nàng kêu đại minh tinh thẳng thắn nói chuyện, ý là tìm Cố Tinh Thần thổ lộ tình yêu a! Ai kêu cô ta đi tìm Túc Vĩnh Ỷ, nói chuyện thì nói chuyện đi, sao lại đánh nhau!

Chết tiệt mà.

Lục Kiều Vi nhéo nhéo xương mũi, nàng thực sự hôn mê rồi, khách hàng của nàng đều làm sao vậy!

Thích Nhất Hoan lại nói: “Thật dũng cảm, nhưng đáng tiếc là không thể ăn dưa ở hiện trường."

Không cần phải ăn dưa ở hiện trường.

Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, nói: “Tôi không ăn dưa.”

Thích Nhất Hoan lại nói: “Tôi nghe nói đánh nhau khá nghiêm trọng.”

Lục Kiều Vi lập tức có hứng thú, ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi: "Nhìn chị muốn nói như vậy, tôi đây sẽ nghe một chút. Chuyện này không lớn đi? Cố Tinh Thần chọn ai?"

"Tôi cũng không rõ lắm, tôi không có đến hiện trường." Thích Nhất Hoan tiếc nuối thở dài, sau đó xúi giục: "Không phải em biết cả hai người họ sao? Đi hỏi người trong cuộc dí, hỏi xong thì nói cho tôi biết."

Hỏi?

Nếu hỏi thì nàng sẽ gặp tai ương.

Lục Kiều Vi xóa tất cả lịch sử trò chuyện giữa nàng và đại minh tinh, sau đó nói với Thích Nhất Hoan: "Chị đừng quên chuyện của tôi."

"Chuyện gì?" Thích Nhất Hoan nghi hoặc nhìn nàng.

"Không phải tôi đã nói với chị trên WeChat rồi sao?" Lục Kiều Vi vẫn còn xấu hổ, "Chính là chuyện cầu hôn, chị giúp tôi nghĩ nên cầu hôn như thế nào, còn có, chị nhớ giữ bí mật đấy!"

"Yên tâm đi, miệng tôi rất nghiêm, cụ thể muốn cầu hôn như thế nào còn phải xem chính em, tôi cũng sẽ không giúp em cầu..."

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Văn Cẩn Ngôn đột nhiên cầm theo báo cáo xuất hiện, cau mày nhìn chằm chằm hai người, nói: "Ngồi gần như vậy."

Thích Nhất Hoan đứng dậy, làm động tác "mời", nói: "Ngài yên tâm, tuyệt đối không phải chuyện gì xấu, tôi chỉ..." Nàng kiếm cớ, hạ giọng nói: "Tôi chỉ là cầu em ấy lấy cho tôi một đồ dùng cá nhân của Khúc Thanh Trúc, đúng không đúng không?"

Lục Kiều Vi nghiến răng trừng nàng, chị còn khá thông minh!

Thích Nhất Hoan cũng chớp chớp mắt, tín hiệu còn chưa truyền đi đã bị chặn lại, Khúc Thanh Trúc lạnh giọng nói: “Sao tôi không biết Thích lão bản lớn gan như vậy, đều dám trộm cướp mà sống."

"...Hiểu lầm hiểu lầm." Thích Nhất Hoan vội vàng giải thích.

Khúc Thanh Trúc chỉ khẽ cười một tiếng, không tức giận, từ khi bọn họ có quan hệ kia, nhìn vui vẻ hơn trước rất nhiều.

Lục Kiều Vi cầm lấy báo cáo kiểm tra của Văn Cẩn Ngôn xem.

Các chỉ tiêu đều bình thường, có thể gần đây lo lắng quá nhiều, nhịp tim có chút vấn đề, lần kiểm tra tinh thần vừa rồi cho thấy cô lo lắng bất an, một vài chỉ số vượt quá tiêu chuẩn.

Lục Kiều Vi nhìn vào bản tóm tắt, liếc mắt nhìn thấy dòng chữ 'Hội chứng sợ hãi trước hôn nhân', nàng nhìn Văn Cẩn Ngôn, nói: "Trời ạ, chị còn sợ cái này ư?"

“Cảm giác bị mù viết.” Văn Cẩn Ngôn nói.

Không viết nguyên nhân cụ thể, bác sĩ nói với Văn Cẩn Ngôn, thấy cô vui vẻ như vậy, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Lục Kiều Vi đặt vào túi văn kiện, sau đó nói nhỏ với Khúc Thanh Trúc, giải thích cho Khúc Thanh Trúc vừa rồi nàng với Thích Nhất Hoan làm gì.

Nhưng Văn Cẩn Ngôn lại rất tò mò, luôn lén nhìn về phía bọn họ.

Lục Kiều Vi chỉ có thể chắp tay sau lưng, đưa tay ra sau lưng Khúc Thanh Trúc giống như nàng vẫn thường truyền đáp án khi còn đi học, Khúc Thanh Trúc lại viết mấy chữ vào lòng bàn tay nàng.

Siết chặt ngón tay, Lục Kiều Vi hài lòng gật đầu.

Khúc Thanh Trúc viết: [Nơi lần đầu tiên gặp nhau]

Cầu hôn ở nơi lần đầu gặp nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui