Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Lục Kiều Vi không biết nhiều về Văn Cẩn Ngôn, lúc gặp ba mẹ nàng, Văn Cẩn Ngôn chỉ kể cho nàng nghe vài chuyện trước kia và hiện tại.

Mối quan hệ giữa ba mẹ cô luôn rất lãnh đạm, trong mấy năm ở nước ngoài bọn họ rất ít liên lạc với cô, ngoại trừ gặp cô khi xuất ngoại du học.

Ví dụ như Thích Nhất Hoan là người bạn mà cô gặp khi học ở trong nước, sau này xuất ngoại vẫn luôn liên lạc, tình bạn tương đối vững chắc, Văn Cẩn Ngôn chưa bao giờ nhắc đến Túc Vĩnh Ỷ, nàng cũng không quen.

Theo như bài báo, Văn Cẩn Ngôn và Túc Vĩnh Ỷ cùng nhau xuất ngoại, ở nước ngoài cùng nhau phấn đấu nhiều năm, hỗ trợ lẫn nhau, Văn Cẩn Ngôn chủ yếu làm công việc giám định đá quý, còn Túc Vĩnh Ỷ thì làm thiết kế trang sức.

Túc Vĩnh Ỷ là nhân tố không thể thiếu để Văn Cẩn Ngôn lên vị trí giám đốc điều hành, sau đó mối quan hệ của bọn họ tan vỡ, Túc Vĩnh Ỷ rời phòng đá quý của DMD, đến phòng trang phục của DMD, hai người đường ai nấy đi.

Có viết mối quan hệ của hai người họ đặc biệt thổn thức, Lục Kiều Vi tìm kiếm trên Baidu, gõ tên của hai người họ.

Có đủ loại tin đồn cảm tình lung tung lộn xộn, cũng có rất nhiều món đồ trang sức mà trước đây hai người họ hợp tác, tất cả đều là kiệt tác tại các cuộc đấu giá.

Dù ấn tượng về Túc Vĩnh Ỷ không tốt lắm, nhưng Lục Kiều Vi phải thừa nhận món đồ trang sức mà hai người họ hợp tác là một kiệt tác có một không hai.

Xem hơn một giờ, Lục Kiều Vi cảm thấy rất phức tạp. Đi họp có chút thất thần, sau Tết mọi người đi làm đều có chút mệt mỏi, trên mặt giả vờ rất có tinh thần.

Chủ yếu là trưởng phòng Triệu, nói: “Tình huống lúc đó rất cấp bách, phòng thiết kế đang gấp rút làm thiết kế bên ngoài, chúng tôi không thúc giục được, thật sự không còn cách nào khác nên chỉ có thể thuê thiết kế bên ngoài.”

May mà lúc Tết Lục Kiều Vi đã được người trong phòng nhắc nhở chuyện này, nếu không thoạt nhìn quả thực không có chỗ để phản bác.

Phó tổng ngồi ở chủ vị, sắc mặt vô cùng nan kham, nhìn không giống tức giận với Lục Kiều Vi, mà biểu tình kia lại giống như muốn giáo huấn Lục Kiều Vi.

Lục Kiều Vi xoay máy tính về một hướng nói: “Phó tổng, ngài xem đi, đây là tư liệu tôi thu thập được. Thứ công ty sản xuất không phải là kim cương, mà là moissanite, nếu moissanite được bán với giá kim cương, thì thanh danh của công ty chúng ta còn chưa đánh ra đã bị biến đen.”

Phó tổng cau mày, Lục Kiều Vi đẩy máy tính về phía hắn, "Hẳn là ngài đã xem qua moissanite của công ty, hiện tại đừng bán ra, trước mắt tìm nguồn mua và hoàn tiền, công ty sẽ không tổn thất quá nhiều."

Thông tin cũng đầy đủ, thẩm định lại chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn đề.

"Cô lấy tư liệu này ở đâu?" Phó tổng nghiêm túc nhìn màn hình, thỉnh thoảng lại trượt chuột.

"Tôi lấy từ DMD." Lục Kiều Vi đưa ra bằng chứng thuyết phục nhất, "Tôi đã nhờ giám đốc điều hành của DMD xem xét và xác nhận rất nhiều lần trước khi từ chối thiết kế mà trưởng phòng Triệu yêu cầu."

Trưởng phòng Triệu cũng lấy thứ gì đó ra, nói: "Phó tổng, chúng tôi đã xác nhận rất nhiều lần những viên kim cương đó không phải là moissanite, nhìn vào trọng lượng là có thể biết được."

Hắn cũng chuẩn bị tư liệu đầy đủ, đồng thời mang theo giấy chứng nhận thẩm định chuyên môn, carat lớn nhỏ và chiết quang đồ, hắn muốn dùng số liệu nói chuyện.

Lục Kiều Vi cầm lấy nhìn qua, thiết kế thực sự rất khó lý giải, ngay cả moissanite cũng không thể có thiết kế thô thiển như vậy.

Nàng nói: "Trưởng phòng Triệu, những thiết kế này của anh có vấn đề, đều trực tiếp làm tăng trọng lượng của toàn bộ thiết kế, sao anh có thể nói đây là trọng lượng của moissanite? Tôi nhớ không lầm, để thẩm định đồ trang sức, không phải bước đầu tiên là đo trọng lượng của đá rời sao?”

"Chúng tôi cũng đã đo trọng lượng của những viên đá rời, không có vấn đề gì cả, tất cả viên kim cương đều có trọng lượng như nhau."

"Vậy xem ra công ty không có được kim cương thật, tất cả đều là giả." Lục Kiều Vi lại nói: "Trưởng phòng Triệu, anh sai rồi, anh cẩn thận làm hại đến công ty..."

Nàng không nói những lời cuối cùng, hiện tại còn chưa qua Tết, nói ra lời này không may mắn, sẽ làm lãnh đạo không thích.

Đối với những người có chút tri thức thì nhẫn kim cương có thể giống nhau, nhưng kim cương không thể nói là giống nhau, bởi vì tất cả kim cương đều là độc nhất vô nhị, còn nói kim cương giống nhau, thật không biết trưởng phòng Triệu từ đâu tới đây, nói thật khôi hài.

Lục Kiều Vi thầm mắng trong lòng, cũng không giằng co với trưởng phòng Triệu nữa, dù sao cũng không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ được, phải xem quyết định của Phó tổng.

Hai phòng nhất định phải chiết đi một số người, sau nửa giờ giằng co, Phó tổng đẩy máy tính của Lục Kiều Vi lại nói: "Kiều Vi, phòng nhân sự sẽ thông báo cho cô sau, cô chú ý xem, câu thông tốt với người trong văn phòng.”

Nói cách khác, vẫn lựa chọn giữ lại phòng đá quý, Lục Kiều Vi mím môi, đóng tư liệu đang mở.


Phó tổng nói: “Trưởng phòng Triệu là dùng số liệu nói chuyện, có giấy chứng nhận thẩm định, cô chỉ có mấy bức ảnh, tôi không thể nghe lời nói của một bên. Việc thiết kế bị trì hoãn cho đến bây giờ, cửa hàng còn chưa khai trương, phòng của cô cũng có trách nhiệm rất lớn.”

Chỉ trích xong, hắn lại khen: “Nhưng trước đây phòng của cô đã mang lại doanh thu rất lớn cho công ty, công ty đương nhiên sẽ ghi nhớ và sẽ điều chỉnh lương cho các cô. Những người phải rời đi, tôi sẽ ra văn bản giới thiệu, năm mới hẳn là có rất nhiều công ty thiết kế muốn tuyển dụng."

Ông cũng biết năm mới à, năm mới còn sa thải người, sao nàng không biết năm mới dễ tìm việc?

Còn nói thật dễ nghe, tiễn những nhà thiết kế ban đầu đi lại làm như hào phóng lắm, Lục Kiều Vi thật muốn giơ ngón giữa lên cảm thán hắn.

Lúc ra khỏi phòng họp, Khúc Thanh Trúc liền giữ nàng lại, sợ nàng tiến lên lý luận, Lục Kiều Vi lắc đầu, nàng không có ý định này.

Sau khi Phó tổng và trưởng phòng Triệu rời đi, Khúc Thanh Trúc nói: “Mình nghe chú mình nói, trưởng phòng Triệu dưới trướng của Phó tổng, cho nên ông ta muốn có được càng thu nhiều quyền lực.”

"Ông ta không chỉ muốn thu quyền lực, còn muốn thu tiền." Lục Kiều Vi lạnh lùng nói, không giữ lại chút mặt mũi nào cho Phó tổng.

"Có ý gì?" Khúc Thanh Trúc khó hiểu.

Lục Kiều Vi nói thẳng: "Nếu cậu là lão bản, có thẩm định viên chuyên nghiệp quốc tế thẩm định cho cậu, nói đồ trang sức của cậu là giả, cậu sẽ làm gì?"

Chắc chắn sẽ mang đi thẩm định lại, có thể giấy chứng nhận trước đó là giả, điều kiêng kỵ nhất trong ngành trang sức chính là hàng giả, bởi vì nhiều món đồ trang sức không nhất thiết phải đeo mà được dùng để bảo toàn giá trị của chúng.

Nghĩ như vậy liền thấy vấn đề rất lớn, Khúc Thanh Trúc nói: "Ý của cậu là, Phó tổng biết kim cương là giả, cũng biết là moissanite?"

Lục Kiều Vi mỉm cười.

Nếu không thì sao? Nếu không thì còn lý do nào khác có thể giải thích được đây?

Khúc Thanh Trúc sửng sốt, “Phòng tài chính phê duyệt rất nhiều tiền cho ông ta, nền tảng kiếm tiền của công ty trong hai năm qua cũng đã đưa vào đó.”

"Bán moissanite đi, mấy ngày liền kiếm lại tiền. Cậu tính xem, một viên kim cương có độ tinh khiết cao 1 carat có giá gần 10 vạn, sau khi thiết kế cùng chế tác sẽ tăng gấp đôi. Nhưng cậu biết moissanite bao nhiêu tiền không? Đá rời chất lượng cao có giá nhiều nhất chỉ có một nghìn tệ.”

Lục Kiều Vi giúp cô phân tích: “Những người mua nhẫn kim cương một carat về cơ bản đều là tiểu tư, nhìn chung họ không để ý nhiều đến kim cương, cũng sẽ không nói giữ kim cương để bảo toàn giá trị. Hơn nữa, họ còn không biết phân biệt, chỉ nhìn vào chứng nhận mà thôi, phỏng chừng có rất nhiều người không thể hiểu được. Cho nên, tiền vẫn chưa đổ vào túi bọn họ.”

Nói trắng ra, công ty của bọn họ là loại công ty nhỏ bán nhẫn ngọc và kim cương kém chất lượng, tìm được cho mình một chiêu bài lớn.

Trước kia Khúc Thanh Trúc cũng học thiết kế, mới làm việc hai năm đã được bổ nhiệm làm giám đốc, có thể nói chuyện hợp tác, nhưng hiếm khi làm thiết kế, đối với thị trường cô không biết nhiều, nghe liền trợn mắt há mồm.

Lục Kiều Vi khẽ cười một tiếng, “Cho dù hai chúng ta đi mua nhẫn kim cương cũng sẽ không thẩm định, huống chi là người mua bình thường.”

Đúng là có một số nơi không có cơ sở thẩm định, Khúc Thanh Trúc nói: "Bọn họ không sợ bị phát hiện sao? Bây giờ Internet phát triển như vậy, nếu bị lộ thì công ty sẽ bị tổn hại, danh tiếng đã xây dựng trong hai năm qua cũng sẽ như vậy."

"Vậy thì chúng ta không cần phải nhọc lòng, số lượng kim cương mà công ty sản xuất không lớn, chỉ khoảng một trăm viên, sẽ không bán hết nhanh như vậy."

Hai người cũng không dám lộ ra, dù sao cũng không có căn cứ, thậm chí công ty còn không cho bọn họ xem thành phẩm. Khi nàng đến cửa văn phòng, mọi người trong phòng thiết kế đều mang mắt trông mong mà nhìn nàng.

Phỏng chừng phòng đá quý đã đến khoe khoang, có mấy thực tập sinh vừa trở thành nhân viên chính thức đang đối mặt với nguy cơ bị sa thải, vẻ mặt đều thay đổi, ủy khuất muốn khóc.

"Trước tiên cứ chăm chỉ làm việc đi, cụ thể còn chưa xong đâu." Lục Kiều Vi gọi hai nhà thiết kế đến văn phòng của nàng, giao cho họ hai đơn hàng, ít nhất họ cũng có đảm bảo để sau này không phải trả tiền thuê nhà.

Đây là cách duy nhất nàng có thể giúp.

Có những người cảm kích nàng, cũng có một số nhà thiết kế thường không phục nàng, lén nghị luận nàng, nói nếu nàng không nhận đơn kim cương thì phòng thiết kế cũng sẽ không rơi vào tình trạng giảm biên chế, văn phòng bị nhắm đến cái chết.

Lục Kiều Vi nghe vậy liền bật cười, đi tới gõ bàn của bọn họ: "Tôi có nhận đơn hay không không liên quan gì đến các cô, vì sao, vì các cô chính là những người bị sa thải."


Sắc mặt hai người kia tái nhợt, muốn nói gì đó nhưng lại không dám lên tiếng. Lục Kiều Vi cười, "Này không được sao? Tôi tưởng các cô rất giỏi giang, hẳn là muốn đi phòng đá quý ăn máng khác đi, có muốn tôi viết thư giới thiệu cho các cô hay không?"

"Vi Vi, chúng tôi không nghĩ vậy, hiểu lầm hiểu lầm rồi." Hai nhà thiết kế vội vàng đến lấy lòng nàng, nhưng Lục Kiều Vi xua tay, không muốn nói chuyện với bọn họ.

Biết rõ dạo này văn phòng gặp nhiều rắc rối, còn lại hướng khuỷu tay ra ngoài, vừa lúc phải sa thải, vậy dứt khoát sa thải bọn họ đi, dù sao nàng cũng chính là ác nhân.

Lục Kiều Vi rót cà phê, chuẩn bị về văn phòng thì gặp trưởng phòng Triệu, trưởng phòng Triệu người gặp việc vui đang có tâm tình sảng khoái, vui vẻ chào hỏi nàng: "Vi Vi, tôi nghe phòng nhân sự nói phòng cô sắp sa thải người, cô cũng đừng lo lắng không đủ nhân lực, sau này phòng chúng tôi sẽ cung cấp cho các cô ít đơn hàng một chút”.

"Ồ, vậy tốt nhất đừng đưa, thật ra chúng tôi cũng không muốn làm việc gì cả." Lục Kiều Vi cho hắn một ánh mắt xem thường.

"Cô đừng nói vậy, nếu sau này hai phòng được hợp lại với nhau, nói không chừng chúng ta vẫn là đồng nghiệp, đúng không." Trưởng phòng Triệu khách khí cười nói, chỉ kém là không sau này hai phòng được hợp lại với nhau, hắn muốn ép rớt Khúc Thanh Trúc, đảm nhận vị trí giám đốc.

"Trưởng phòng Triệu, có lý tưởng là chuyện tốt." Lục Kiều Vi nhìn hắn nói: "Nhưng quá tự phụ cũng không tốt, dù sao hai phòng cũng đang hợp tác, chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục thuê thiết kế bên ngoài sao?"

Nàng tặc lưỡi hai tiếng nói: “Thành thật mà nói, những bản thiết kế mà anh tìm thực sự rất xấu, cũng chính là chọn phải người ngoài nghề, đừng để bị lừa lần nữa."

Thiết kế trang sức quả thực rất đắt, trưởng phòng Triệu không biết nhiều, hắn làm ra hàng chục mẫu thiết kế cùng một lúc, cũng không dám tiêu quá nhiều tiền, đương nhiên mẫu mã trông sẽ không đẹp lắm.

Trưởng phòng Triệu nghẹn lời, lại tự tin nói: "Xấu thì có chút xấu, chỉ cần thiết kế xong là được rồi, tôi thấy Phó tổng rất thích."

Một bộ tiểu nhân đắc chí, hận không thể xây dựng tượng đài cho Phó tổng, này mẹ nó không cùng nhau lật xe đi tìm chết cũng thật vô lý.

Những người trong phòng đá quý thực sự rất đắc ý, mấy ngày tiếp theo, họ không có việc gì liền đi loanh quanh trước mặt các nàng, khoe khoang việc thỉnh thoảng nhận được tiền thưởng.

Ngày 20, trưởng phòng nhân sự đến thông báo hai người rời đi, để nàng xem xét rồi an bài, nói xong lại xoay người đi qua chúc mừng phòng đá quý bên cạnh.

Mấy ngày nay, trưởng phòng Triệu đi đường đều mang gió, làm Lục Kiều Vi rất muốn đấm vào mặt hắn hai cái, nàng trở lại văn phòng không ngừng niệm chú thanh tâm.

Hôm nay là một ngày nghỉ cuối tuần bình thường, Lục Kiều Vi đi theo Khúc Thanh Trúc chọn quần áo, bởi vì hai ngày này bữa tiệc Văn Cẩn Ngôn tổ chức sẽ bắt đầu, nàng phải làm cho chính mình thật lộng lẫy xinh đẹp.

Lục Kiều Vi vốn xinh đẹp, mặc váy đỏ rất hợp, ngày mai có hẹn đi làm tóc, buổi sáng đi là được.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Lục Kiều Vi lại đi ra như một mỹ nhân, lần đầu tiên nàng khoác lên mình vẻ thành thục cùng mị hoặc, để tóc gợn sóng, giẫm lên đôi giày cao gót, lay động lòng người.

Khúc Thanh Trúc hỏi nàng: “Cảm giác thế nào?”

"Cực kỳ xinh đẹp." Lục Kiều Vi thẳng lưng, hất tóc nói: "Cảm thấy rất tự tin."

Văn Cẩn Ngôn đang chuẩn bị trong biệt thự, không thể rời đi, Lục Kiều Vi liền đi xe của Khúc Thanh Trúc tới cửa, nhìn vào nhà nàng liền kinh ngạc.

Khúc Thanh Trúc hỏi: “Mình nhớ là lúc trước nhà của Văn Cẩn Ngôn không xa hoa lắm, sao bây giờ lại xây đài phun nước, sau nhà còn có hoa viên?”

Đừng nói với nàng, Lục Kiều Vi cũng đang hoang mang, trong khoảng thời gian này nàng bận việc ở công ty, không đến xem nhiều, đang nghĩ chỉ thay đổi thiết kế nội thất, ai có thể tưởng tượng được lại mở rộng to gấp đôi kích thước ban đầu? Còn kiêu ngạo khí phái hơn nhiều.

Những bức tường hình cung và ban công nhô ra được thiết kế rất hiện đại, hai bên trồng cây xanh, cửa sổ làm bằng kính kim loại xen kẽ sáng tối, nhìn vào có cảm giác như đang du hành xuyên không gian. . Ngôn Tình Cổ Đại

Là một biệt thự lớn cao cấp.

Lục Kiều Vi đứng ở cửa một lúc, phục vụ bày rượu vang đỏ trong phòng hỏi: “Chào ngài, xin hỏi ngài có thư mời không?”

"Tôi... Tôi không có thư mời." Lục Kiều Vi dừng một chút, nhìn Khúc Thanh Trúc, "Cậu có nhận được thư mời không?"


Khúc Thanh Trúc đang định lấy thư mời từ trong túi ra, Văn Cẩn Ngôn từ trong phòng đi ra, nhìn hai người cười nói: “Không cần thư mời, trực tiếp vào đi.”

Đi đến chỗ Lục Kiều Vi, cô nói với phục vụ: "Đây là bạn gái của tôi, đừng nhận sai."

Phục vụ gật đầu liên tục, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía Lục Kiều Vi, làm Lục Kiều Vi cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Văn Cẩn Ngôn dẫn Lục Kiều Vi vào nhà, nói: “Bên trong đều được trang trí xong, em nhìn xem có thích không.”

Một căn biệt thự như thế này dù được trang trí thế nào cũng trông rất đẹp, trước kia Lục Kiều Vi chỉ xem video trên mạng, khi bước đến cửa, ngẩng đầu lên.

Nhà Văn Cẩn Ngôn trước đây không có đồ trang trí gì, nhìn chỉ to lớn trống trải, bây giờ từng chi tiết đều được hoàn thiện rất tốt, sàn gỗ đã được thay bằng sàn nghệ thuật nhiều màu sắc, đèn trên cao cũng được thay, không biết chúng được gọi là gì.

Những chiếc ghế sô pha nàng ngồi đều được biến đổi thành các dạng hình học.

"Lên lầu nhìn xem?" Văn Cẩn Ngôn đang muốn mang nàng lên.

"Không có việc gì, chị đi làm việc của mình trước đi, lát nữa em sẽ tự xem." Lục Kiều Vi đi đến ngồi trên quầy bar bên cạnh, trên đó bày rất nhiều đồ ăn ngon.

Nàng lại hỏi: "Còn việc gì phải làm không? Em có thể giúp gì cho chị không?"

"Không cần, bên ngoài đều là chuyên nghiệp, em thoải mái hưởng thụ đi." Văn Cẩn Ngôn chỉ vào một gian phòng bên trong, phòng bếp cũng được đổi thành bếp hai mặt, thuê một đầu bếp bên trong nấu nướng.

"Em muốn ăn gì thì bảo bọn họ nấu cho em."

Lục Kiều Vi gật đầu, lúc Văn Cẩn Ngôn đi ra ngoài liền nhìn về phía Khúc Thanh Trúc vẫn luôn không có động tĩnh, chủ yếu là tầm mắt quá mãnh liệt.

Một lúc sau, Lục Kiều Vi mới hỏi: “Cậu muốn ăn hay muốn tham quan?”

Bên cạnh là cầu thang chạm mây mù, nhất định tầng hai có ban công, ngoài ra còn có một bể bơi kính, nàng vừa nhìn thấy ở bên ngoài.

Thật xa hoa.

"Trước tiên ngồi một lát đi." Khúc Thanh Trúc nói.

Lục Kiều Vi rót một ly nước trái cây, nàng còn chưa dám uống rượu, hai ly chạm vào nhau kêu leng keng, Khúc Thanh Trúc xem như đã biết vì sao Lục Kiều Vi phải chịu áp lực lớn, cô đến đây với tư cách là khách đều cảm thấy áp lực vô hình.

Lục Kiều Vi nhấp một ngụm nước trái cây, thở dài.

Ngôi nhà hoàn toàn thay đổi, hai người đi vòng quanh lầu hai lần, bên trong có phòng chiếu phim và phòng trà, khá đẹp.

Chơi được một lúc thì nghe thấy giọng nói của Thích Nhất Hoan.

Thích Nhất Hoan lái chiếc Ferrari màu đỏ lòe loẹt tới, nàng đứng cạnh xe trò chuyện với Văn Cẩn Ngôn.

"Không tệ, trước đó cậu trang hoàng, mình luôn cảm thấy nhà của cậu sắp sập, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi." Thích Nhất Hoan chỉ đơn giản là thưởng thức, lên lầu còn vẫy tay với hai người Lục Kiều Vi rồi tò mò hỏi: "Sao hai người không ăn, đầu bếp mà Văn Cẩn Ngôn thuê nấu ăn rất ngon.”

"Vừa mới dạo một vòng." Lục Kiều Vi đơn giản trả lời.

Thích Nhất Hoan ngồi ở bên cạnh chiếc ghế đỏ son, chớp mắt nhìn Khúc Thanh Trúc, tựa hồ có điều gì muốn nói. Nàng xuất hiện trong buổi xem mắt vào dịp Tết, điều này làm người kinh ngạc, sau đó lại chờ qua tết mới rời đi.

“Nam nhân kia còn quấy rầy em không?”

Khúc Thanh Trúc lắc đầu, “Cậu ta đang quấy rầy mẹ tôi.”

Thích Nhất Hoan rất kinh ngạc, Khúc Thanh Trúc không giải thích gì, một phục vụ đến đưa đồ ăn, Thích Nhất Hoan nói: "Hai người đừng căng thẳng, coi như đây chỉ một bữa tiệc bình thường đi, kỳ thực tôi cũng không biết rõ bạn hợp tác của Cẩn Ngôn, đợi lát nữa tôi sẽ dẫn hai người đi dạo.”

Lục Kiều Vi gật đầu, vừa ăn điểm tâm vừa liếc nhìn Thích Nhất Hoan, chợt nhớ ra mình đã nghe thấy cái tên Túc Vĩnh Ỷ từ miệng Thích Nhất Hoan.

Khi đó, hình như Thích Nhất Hoan nói Túc Vĩnh Ỷ đã về nước.

Nghĩ đến chuyện này, toàn thân Lục Kiều Vi liền cảm thấy không thoải mái.

Không lâu sau, có khách đến dự tiệc, người đầu tiên đến là một nam nhân, tây trang giày da, khuôn mặt mới, Thích Nhất Hoan giới thiệu: “Đây là thợ kim hoàn, tất cả các thương hiệu trang sức nổi tiếng trong nước đều là từ mỏ của anh ấy mà ra.”


Lục Kiều Vi ò một tiếng, người này cũng hợp tác với công ty của nàng, Lục Kiều Vi đi tới chào hỏi, đối phương không biết nàng, bầu không khí có chút ngượng ngùng. Nhưng đối phương sớm nhận ra nàng là bạn gái của Văn Cẩn Ngôn, không ngừng khen nàng xinh đẹp.

Hắn còn hỏi: "Hẳn là thiết kế Lục rất lợi hại, gần đây cô có cho ra tác phẩm nào không? Sau này tôi đi đoạt lấy một chút."

Lục Kiều Vi biết đối phương chỉ là đang nịnh nọt nàng mà thôi, nói đến tác phẩm, nàng chỉ có một cái, là hợp tác thiết kế với DMD vào mùa hè, đã hơn nửa năm rồi.

Trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, Văn Cẩn Ngôn nâng ly lên, gõ ngón tay lên thành ly, nhìn qua, cô đang đeo một chiếc nhẫn, viên đá hồng rất sáng, trông giống như hạt đậu đỏ trên nền của rượu vang đỏ.

Lục Kiều Vi lập tức nhớ ra, trước đây Văn Cẩn Ngôn đã đưa cho nàng chiếc vòng cổ, nàng đưa lại mẫu thiết kế cho Văn Cẩn Ngôn, sau khi đưa cũng không thấy Văn Cẩn Ngôn đeo, nàng còn tưởng Văn Cẩn Ngôn không thích....

Vị khách kia ò một tiếng, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Lục Kiều Vi cũng rất ngạc nhiên, nghe những lời khen của khách mời, niềm tự hào của nàng càng tăng lên, nói: “Ngày thường tôi thiết kế rất ít mẫu, sau này có cảm hứng gì sẽ báo cho anh, cảm ơn anh đã thích."

Người tới càng ngày càng nhiều, thế là Lục Kiều Vi trở thành nữ đồng hành của Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn có địa vị cao, không cần uống rượu, chỉ khách khí đứng đó là được.

“Mệt không?” Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng.

"Không mệt." Chỉ là chân hơi đau, khi đến đây nàng quên mất mình còn mang giày cao gót sáu centimet, nàng lén nhìn đôi giày của Văn Cẩn Ngôn, giống giày của nàng, nhưng Văn Cẩn Ngôn vẫn rất ổn.

Văn Cẩn Ngôn đau lòng nói: “Bạn gái của chị vất vả rồi."

"Nói gì vậy, không vất vả." Lục Kiều Vi cụng ly với cô, nói: "Tối hôm nay chị thật lóa mắt."

Ở dưới ánh đèn, khi được khách mời khen ngợi có cảm giác không chân thực.

Có rất nhiều khách tới tới lui lui, đều nói chuyện công việc, sau khi chào hỏi xong, Lục Kiều Vi liền đi nghỉ ngơi.

Lúc này, một nữ nhân từ cổng đi tới, có lẽ vì đến muộn nên bước chân tương đối vội vàng. Nữ nhân kia rất xinh đẹp, cũng mặc một chiếc váy màu đỏ, khoác áo tây trang trên vai, cổ đeo kim cương sáng chói, còn đeo rất nhiều trang sức quý giá.

Cô bước đến trước mặt Lục Kiều Vi, lễ phép hỏi: “Xin chào, cô có thấy Văn Cẩn Ngôn không?”

Giọng trầm, khi nói thanh âm hơi thấp lạnh, có vẻ là người có khí chất. Lục Kiều Vi chỉ vào bên trong, nữ nhân cảm ơn nàng, bước hai bước lại đột nhiên xoay người nói: “Cách phối đồ của cô rất nghệ thuật.”

Lục Kiều Vi lễ phép đáp lại một câu cảm ơn.

Nữ nhân bước vào nhà, Lục Kiều Vi đi qua một bên, đột nhiên quên mất mình muốn mang gì, lại nghe người bên cạnh thấp giọng nói: "Vừa rồi là Túc Vĩnh Ỷ phải không, tôi còn tưởng hôm nay cô ấy sẽ không đến, không nghĩ tới vẫn là đến”.

"Suy cho cùng tình nghĩa nhiều năm, dù chia tay nhưng vẫn có một số chỗ không thể dứt bỏ, dù sao đều ở cùng một vòng tròn."

Trong lòng Lục Kiều Vi cảm thấy không thoải mái.

Nàng nhấp một ngụm rượu rồi đi vào, nữ nhân kia và Văn Cẩn Ngôn đang nói chuyện ở ngoài cửa, hai người đều nghiêm túc, Văn Cẩn Ngôn vẫn mang vẻ mặt thanh lãnh.

Nữ nhân kia nói: "Xin lỗi, trên đường kẹt xe, cậu làm rất khí phái, trước tiên chúc mừng cậu."

Văn Cẩn Ngôn lạnh lùng nói: “Còn tốt, tiệc cũng sắp tàn rồi.”

Nữ nhân kia nói: “Đương nhiên nếu cậu mời, mình cũng có thể hỗ trợ cậu. Chúng ta đã làm việc cùng nhau nhiều năm, buổi trình diễn trang sức chỉ là chút lòng thành.”

Văn Cẩn Ngôn nâng ly rượu, nhìn thấy Lục Kiều Vi, cô vẫy tay với nàng, ôn nhu mỉm cười: “Lại đây, giới thiệu cho em.”

Túc Vĩnh Ỷ cũng quay đầu nhìn về phía Lục Kiều Vi.

Văn Cẩn Ngôn giới thiệu: “Đây là bạn gái của tôi, Lục Kiều Vi.”

"Xin chào, tôi là Túc Vĩnh Ỷ." Nữ nhân đưa tay ra, "Xin chào, rất vui được gặp cô."

Lục Kiều Vi bắt tay với nàng, sau đó Túc Vĩnh Ỷ khoanh tay lại, nhìn nàng với ánh mắt không còn ngưỡng mộ như trước mà mang chút gì đó khác.

Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: “Nếu em mệt thì đi nghỉ ngơi đi.”

Không hiểu sao, Lục Kiều Vi lại không muốn rời đi, nàng nắm tay Văn Cẩn Ngôn, ngọt ngào cười nói: “Không mệt, em ở lại với chị.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui