Phương Trăn từ nhỏ đến lớn số lần bị bệnh vô cùng ít. Nhưng một khi phát bệnh thì thời gian lâu hơn so với người thường rất nhiều. Cho dù chỉ là cảm mạo, người khác cùng lắm chỉ khoảng 1 tuần là khỏi. Nhưng với Phương Trăn, cứ bớt sốt rồi lại tiếp tục sốt cao, cứ mãi không dứt. Lâm Quả đem Phương Trăn đến bệnh viện, bác sĩ đều nói không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật nhiều.Thật sự là Phương Trăn không chỉ có tính cách khác người, ngay cả bị bệnh cũng khác người nốt!
Nói đến Lâm Quả, chỉ một câu của bác sĩ, đã trực tiếp đem cậu biến thành người hầu 24/7 của Phương Trăn. Phương Trăn lúc bình thường đã khó đối phó. Nay bị bệnh còn khó đối phó hơn gấp trăm lần. Lần nào cũng mang bộ dáng mềm yếu, hai mắt long lanh nước ra để xoay Lâm Quả như xoay chong chóng. Nhưng người bệnh là lớn nhất. Lâm Quả không còn cách nào đành phải chịu đựng thôi.
Trái ngược với Lâm Quả khổ sở không nói nên lời, thì đối với Phương Trăn đây hoàn toàn là cơ hội trời cho. Nhờ bị bệnh mà anh có thể nganh nhiên nằm trên giường của Lâm Quả, hưởng thụ sự chăm sóc của Lâm Quả. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, khi bị bệnh thì toàn thân uể oải không có sức lực, nên cho dù nhìn thấy Quả Quả yêu dấu ngon miệng trước mắt nhưng lại không thể làm gì.
Cho nên Phương Trăn không còn cách nào......
“Quả Quả, em không muốn ôm anh sao?” Thanh âm vang lên dịu dàng đáng yêu động lòng người.
“Không!” Một thanh âm khác hung dữ vang lên.
“Trong phòng chỉ có hai ta thôi mà?” Đây hoàn toàn là những lời dụ dỗ.
“Ngủ.!” Lâm Quả hiển nhiên đã không thể bình tĩnh nữa.
“Quả Quả......” Phương Trăn trở mình, áo ngủ bị trượt xuống, nương theo ánh trăng có thể thấy cái cổ thanh tao, bờ vai trắng nõn, còn có lồng ngực ẩn hiện trong áo: “Anh ngủ không được......”
“Ngủ không được thì đếm cừu để ngủ!” Lâm Quả trở mình đưa lưng về phía Phương Trăn: “Đừng phiền tôi.”
“Quả Quả......” Phương Trăn không chịu thua, trong thanh âm tràn đầy bi thương: “Vì cái gì chúng ta ngủ ở trên một cái giường, mà em lại hoàn toàn không có cảm giác với anh? Em ghét anh vậy sao? Em cự tuyệt anh làm anh đau lòng lắm biết không? Chẳng lẽ anh phải đi phẩu thuật chuyển giới thì em mới có hứng thú với anh sao?”
“Anh nói bậy bạ cái gì đấy?” Lâm Quả quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Trăn:”Cái gì chuyển giới, anh còn dám nghĩ tới chuyện đó, tôi sẽ đánh cho anh răng rới đầy đất.”
“Nhưng em không thích thân thể của anh. ” Phương Trăn cúi đầu, vẻ mặt ưu thương: “Có phải em cảm thấy làm cùng với một người nam rất ghê tởm không?”
“Trong đầu anh suốt ngày chỉ nghĩ tới mấy cái này thôi hả?” Lâm Quả chịu không nổi kêu ra tiếng: “Suốt ngày chỉ biết nghĩ muốn......”
“Đúng, anh cả ngày chỉ nghĩ muốn làm tình củng em, muốn em sờ anh, muốn em ôm anh, cùng em kết hợp làm một, cùng em ở cùng một giường......” Phương Trăn không cho Lâm Quả có cơ hội lên tiếng: “Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy người mình yêu, muốn thân thiết với người mình yêu nhưng phải cố nhịn, em biết nó khó khăn như nào không? Nhưng bởi vì em không muốn, anh không thể ép em, nên anh phải luôn tự giải quyết. Nhưng mấy ngày nay bị bệnh, anh không thể tự mình giải quyết, em có biết anh rất khó chịu......”
“Tôi đương nhiên biết cảm giác đó, tôi cũng là đàn ông......” Thấy Phương Trăn kích động như vậy, Lâm Quả nhất thời khống chế không được thốt lên.
“Em biết?” Phương Trăn ngẩng đầu, ánh mắt long lanh đầy chờ mong: “Ý của em là......Em cũng muốn?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Quả liền hối hận. Tuy rằng hối hận muốn cắn đứt lưỡi, nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại, đành phải chịu trách nhiệm với nó.
“Ngủ! Người bệnh phải nghĩ ngơi nhiều vào.” Lâm Quả lấy chăn đắp cho Phương Trăn.
“Không được, hôm nay phải giải quyết.” Phương Trăn dùng sức giãy dụa, dù gì anh cũng là một thanh niên 1m7 đã trưởng thành, tuy rằng thân hình thon dài, nhưng dù gì cũng là cao thủ võ thuật, lúc này ra sức giãy dụa, Lâm Quả cũng rất khó khống chế được anh. Cái giường đơn yếu đuối chịu không nổi sức nặng liền vang lên tiếng “Két két”.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã đầu đầy mồ hôi, rốt cuộc Phương Trăn bệnh nặng mới khỏi, thể lực rõ ràng không bằng Lâm Quả, bại hạ bị Lâm Quả gắt gao nhét vào chăn, không thể động đậy.
“Ngủ, nếu còn quậy nữa, tôi sẽ đánh anh!” Lâm Quả hùng hổ đe dọa.
Lần này phản ứng của Phương Trăn vượt ngoài dự đoán của cậu, không tiếp tục quấy phá, ngược lại ngoan ngoãn quay đi… không để ý tới cậu nữa. Từ khi bọn họ biết nhau, đây là lần đầu tiên Phương Trăn quay lưng lại không để ý tới cậu như vậy.
Ngay khi Lâm Quả đang bối rối, bóng lưng Phương Trăn nhẹ nhàng run rẩy, sau đó, một giọt, hai giọt, nước mắt trong suốt, cứ như vậy lặng lẽ tuôn ra, thấm qua hàng mi dày và dài, chảy xuống gò má trắng hồng mịn màng, lưu lại hai hàng nước, làm cho người ta không đành lòng.
Lâm Quả phát hoảng: “Tại sao khóc?”
Phương Trăn nghe được câu hỏi thì khóc càng to hơn.
“Này, có nhiêu đó cũng khóc thì không phải đàn ông đâu?” Lần thứ hai nhìn thấy Phương Trăn khóc, Lâm Quả chân tay luống cuống, lần đầu tiên Phương Trăn khóc làm cho cậu không tự chủ được mà có chút hạnh phúc vui vẻ, mà lúc này đây nước mắt của Phương Trăn lại làm cho Lâm Quả đau lòng cùng thương tiếc. Khiến cho cậu tự hỏi chính mình phải chăng đã quá đáng với Phương Trăn?
“Đừng để ý tôi, tôi ghét em lắm.” Phương Trăn trùm chăn kín mít, giọng nói rầu rĩ từ bên trong truyền ra: “Tôi biết em không tin tình cảm cũa tôi, cho dù tôi nói thích em bao nhiêu lần em cũng không tin, dù sao cũng là do tự tôi đa tình......Em......em...... vốn là......Vốn là......”
Phương Trăn câu kế tiếp nói không được nữa, thanh âm nức nở như có như không từ trong chăn truyền ra, Lâm Quả hoàn toàn bị đánh bại, dịu dàng nói với Phương Trăn: “Đừng khóc. Anh khóc khiến tôi......Aiz.... ”
Phương Trăn lúc này mới chậm rãi ló đầu ra, hai mắt cùng cái mũi đều đỏ lên, giống như một con thỏ đáng yêu:”Vậy em phải nói em muốn anh”
Vấn đề này thật sự là quá mức trắng trợn, nhưng mà nhìn Phương Trăn làm cho Lâm Quả không thể nói dối, chỉ có thể đỏ mặt gật gật đầu, khó khăn gằng chữ: “Muốn”.
Phương Trăn đương nhiên phải tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, anh nhẹ nhàng tựa đầu vào trong lòng Lâm Quả tiếp tục nức nở hỏi: “Muốn như nào?”
Lâm Quả thở dài, vô lực trả lời: “Rất muốn, rất muốn! Cái đồ yêu tinh nhà anh mỗi ngày đều tới quấn lấy tôi, tôi là người không có tim sao? Mỗi ngày tôi đều phải dội nước lạnh vài lần mới dập tắt được lửa nóng trong lòng! Như vậy được chưa?”
Hiển nhiên đáp án của Lâm Quả làm cho Phương Trăn thực vừa lòng, nhưng vẫn không thỏa mãn. Phương Trăn tránh trong lòng Phương Trăn, vươn đầu lưỡi cách lớp quần áo nhẹ nhàng liếm mút, lại dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn một ngụm, lúc này mới tiếp tục dùng rầu rĩ nói: “Anh không tin, em gạt anh. Em chỉ muốn dỗ anh không khóc nữa thôi.”
Lâm Quả không thể nhịn được nữa, đem Phương Trăn đặt ở dưới thân mình, hô hấp bắt đầu dồn dập:”Cái đồ yêu tinh, tôi là vì anh bị bệnh không khoẻ, vậy mà anh...... Anh......”
Phương Trăn lúc này mới nở nụ cười, vươn tay ôm lấy cổ của Lâm Quả, nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Quả, ánh mắt vừa mới khóc đã trở nên ướt át, Phương Trăn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm môi trên, mị nhãn như tơ nhẹ giọng nói: “Cảm mạo chỉ là bệnh nhẹ thôi, ngược lại nó càng khiến cho người ta thêm ham muốn, nếu không tin em có thể thứ xem......” Ngay sau đó lại vươn đầu lưỡi nhẹ liếm vành tai của Lâm Qủa, thanh âm dụ hoặc làm cho người ta nhiệt huyết dâng trào: “Dùng thân thể của em cảm nhận đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...