Trên đỉnh Liên Hoa Phong có một suối nước nóng, xung quanh có mấy cây hợp hoan xanh um như đang bao bọc, một năm bốn mùa hoa nở không ngừng, hương thơm ngào ngạt.
Nàng thường cởi y phục ra, trần trụi ngâm mình trong suối nước nóng, nhìn trên trời có mây bay, nghĩ về điều gì đó.
Biến thành hình người nàng cũng có chút phiền não của con người, có khi cảm thấy làm người còn không vui vẻ bằng làm chim.
Ngày hôm đó nàng ăn thêm mấy quả có hương rượu, sau đó ngủ thiếp đi trong nước, mơ hồ nghe được giọng nói của Lữ Minh Hồ, gọi Lữ Đại, Lữ Đại.
Y vốn luôn gọi cả tên lẫn họ nàng như vậy, không giống sư huynh Tôn Dĩnh của y, nuôi một con tê tê, đặt tên là Thiết Bảo, cả ngày đều gọi A Bảo A Bảo một cách thân thiết.
Nếu như y cũng gọi nàng là A Đại thì tốt biết bao.
Lữ Đại mở mắt ra, bóng đêm ngày càng rõ, có một vầng trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng soi bóng trên mặt nước, Lữ Minh Hồ đứng dưới gốc cây đưa lưng về phía nàng.
Hắn không muốn nhìn nàng, chẳng lẽ thân thể của nàng khó coi đến thế ư?
Lữ Đại cong môi, nói: “Có chuyện gì sao?”
“Ngày mai ta muốn đi Thục Sơn, ngươi có chắc là không muốn đi cùng không?” Ngọc Lục Đại Tiếu là lễ hội lớn trong đạo môn ba mươi năm mới diễn ra một lần, năm nay được cử hành ở Thục Sơn, y đã nói đến chuyện này vài ngày trước, hỏi nàng có muốn đi cùng hay không.
Lữ Đại đã từng theo y đi tham gia Ngọc Lục Đại Tiếu ở Bồng Lai, nghĩ bụng chắc không có gì khác nhau, không có gì thú vị, bèn nói không đi.
Thấy y lại tới hỏi, dáng vẻ rất có thành ý, nàng trợn tròn mắt, vẫn nói câu: “Không đi.”
Lữ Minh Hồ trầm mặc một lúc lâu, sau đó phủi cánh hoa rơi trên đầu vai rồi quay người đi tới.
Ánh trăng lờ mờ, nàng không thấy rõ ánh mắt của y, chỉ thấy y ngồi xổm người xuống, soạt một tiếng, túm cánh tay nàng ra khỏi mặt nước.
“Ngài làm gì vậy?” Trong lòng Tiểu Hỉ Thước như nổi trống, cảm giác nước suối nóng đến lạ thường, như thể muốn hòa tan cả nàng.
Y không lên tiếng, trăng sáng ló ra từ mây đen, sóng nước lăn tăn chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ của y, cơ thể trắng nõn của nàng được một tầng lụa mỏng như sương mù che phủ.
Lữ Minh Hồ nhìn không chớp mắt, dùng ngón trỏ viết một đạo phù chú lên cánh tay nhẵn bóng ấm áp trông như ngó sen mới nhú của nàng.
Y dùng ngón tay xoa lên da thịt, toàn thân nàng bắt đầu ngứa ngáy, Lữ Đại không ngừng nhìn y, sắc mặt đỏ bừng, đuôi tóc có giọt nước nhỏ xuống.
Một ánh sáng bạc lóe lên, phù chú ẩn vào trong da thịt, Lữ Minh Hồ buông tay ra, quay người lại nói: “Trước khi ta trở về, đừng rời khỏi Lư Sơn.”
Lữ Đại nâng cánh tay nóng hổi lên, kinh ngạc nhìn bóng lưng y thản nhiên đi xa, tâm tư nàng rơi từ trên cao xuống, vỡ trên mặt băng, tạo lên một con sóng oán giận.
Y không cho nàng rời đi, nàng càng muốn đi, một đạo phù chú sao có thể ngăn cản được nàng? Quá coi thường nàng rồi.
Lữ Đại đang cùng Hà Linh tán gẫu trên phi kiếm, trong lòng âm thầm đắc ý, ở Thục Sơn Tam Thanh Điện cách xa mấy ngàn dặm, mấy vị trưởng lão đang nói chuyện đại kiếp, ba ngàn năm chính là lúc kiếp nạn đan xen…
Lữ Minh Hồ ngồi xuống ngay ngắn, nhìn những lá cờ đang rung nhẹ rồi thở dài không thành tiếng.
“Tiểu Hỉ Thước, ngồi cho vững, đến Hàng Châu rồi.” Thẩm đạo sĩ ấn phi kiếm xuống, dừng ở trong đình viện của Trùng Dương Quan.
Tiểu đạo đồng trông thấy ba người từ trên trời hạ xuống, bình tĩnh tiến đến hành lễ.
“Sư phụ, sư huynh, các người đã về rồi.
Ơ kìa, sao còn dẫn theo một vị cô nương trở về?” Tiểu đạo đồng tò mò đánh giá Lữ Đại, Thẩm đạo sĩ chỉ nói nàng là chắt nữ của Tử Nguyên Chân Nhân, nay đến Hàng Châu du ngoạn.
Tiểu đạo đồng cũng không nhìn ra Lữ Đại là yêu, khách khí hành lễ: “Sư phụ, hôm qua người hầu của Giang công tử đến báo tin, nói nhà của Tăng Cử Nhân ở Huy Châu Phủ bị ma ám, mời người đến xem thử.”
Thẩm đạo sĩ nhìn lá thư của Giang Bình gửi đến, cảm thấy tình huống cũng không có gì phức tạp, để Hà Linh đi xử trí.
Lữ Đại nghe nói có tân nương giết người nên cũng đòi đi theo để xem náo nhiệt.
Thẩm đạo sĩ nói: “Nếu như thế, hai người các ngươi đi cùng nhau cũng tốt.
Lữ cô nương sống xa xứ đã lâu, đối với ân tình thế tục chắc hẳn không hiểu nhiều, Hà Linh, ngươi cố gắng để ý đến nàng chút.”
Hà Linh tươi cười hớn hở gật đầu, đã dự liệu trước: “Sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ Lữ cô nương chu toàn, giúp Tằng gia bình yên như trước.”
Lữ Đại liếc nhìn hắn, vẻ mặt không cho là đúng.
Nàng biết thân phận nữ tử ở thế tục có nhiều bất tiện, bèn thay y phục thành nam trang, Hà Linh ngự kiếm dẫn nàng đi tới Huy Châu Phủ.
Hắn bay chậm hơn Thẩm đạo sĩ, đến khi vào thành đã là hoàng hôn.
Các đệ tử của Tăng gia phủ thông báo xong thì dẫn bọn họ đi đến sảnh chính, vừa ngồi xuống, lại gặp một vị công tử trẻ tuổi đang bước nhanh đến.
Hắn mặc trường bào màu xanh ngọc mây gấm, thắt lưng đeo dải lụa tơ tằm, bên trong là chiếc áo màu xanh nhạt, chân đi giày thêu mây, trong tay cầm một chiếc quạt vàng, cả người chỉnh tề tuấn mỹ, trông như một tiểu sinh khôi ngô thoa phấn lên sân khấu.
Hà Linh đứng dậy đón, Lữ Đại chỉ lo nhìn hắn, không nhúc nhích.
Nàng đã gặp qua không ít nam tử, vị Giang công tử này là người duy nhất có vẻ bề ngoài có thể so cao thấp với Lữ Minh Hồ.
Chỉ là nhan sắc của hai người hoàn toàn khác biệt, Lữ Minh Hồ có phong thái của tiên tử, giống Ngọc Chi Dao Trì, còn Giang Bình tuấn mỹ dễ gần, giống như đóa hoa xuân giữa phàm trần.
“Giang công tử, vị này là…” Hà Linh vừa quay đầu lại, thấy nàng còn ngồi, bèn kêu mấy tiếng Lữ sư đệ, lúc bấy giờ nàng mới hoàn hồn, đứng dậy thở dài nói: “Bần đạo là Lữ Đại, gặp mặt Giang công tử.”
Hà Linh nói: “Lữ sư đệ là đệ tử của chưởng giáo Lư Sơn ở Trường Nhạc Cung, lần này có đệ ấy tương trợ, nhất định có thể làm ít công lớn.”
Giang Bình hoàn lễ: “Đã làm phiền hai vị đường xa đến đây, thi thể người chết được tìm thấy tại phủ nha, thái gia nể tình cô phụ của ta nên chưa thẩm tra xử lí án này.
Chúng ta bây giờ nên làm thế nào?”
Hà Linh nói: “Ta cần đôi giày mà lệnh biểu tẩu mang ngày hôm đó.”
Hai gã công sai canh giữ bên ngoài cửa phòng của Ngân Nương, nha hoàn đi vào lấy ra một đôi giày thêu đỏ chót, bên trên mũi giày còn dính vết máu đã sẫm màu.
Hà Linh còn kêu người lấy chậu than, lại ném giày thêu vào trong chậu, niệm động khẩu quyết.
Phu thê Tăng Cử Nhân và hai vị công tử đều đi ra nhìn, chỉ thấy trong chậu có khói xanh lượn lờ rồi ngưng tụ thành một đường, gió thổi không tan, giống như rắn thè lưỡi, bay ra ngoài tường viện.
Hà Linh nói: “Khói xanh này chỉ chỗ có hài cốt của nữ quỷ, mời hai người cùng đi với chúng ta xem thử.”
Tăng Cử Nhân đối mặt với trưởng tử: “Cung nhi, ngươi dẫn theo hai người cùng đi với hai vị đạo trưởng.”
Vẻ mặt Tăng đại công tử đau khổ, khoát tay áo: “Phụ thân, trời đã tối rồi, rất đáng sợ, con không đi đâu.”
Tăng Cử Nhân cau mày nói: “Có hai vị đạo trưởng ở đây, con sợ cái gì!”
Tăng đại công tử sợ hãi rụt rè, không chịu đi theo, Giang Bình nhìn không được, đành nói: “Biểu ca và tiểu Thẩm đạo trưởng chưa quen thuộc, để ta đi cũng được.”
Tăng Cử Nhân bất đắc dĩ nói: “Vất vả cho hiền chất rồi.”
Hai gã sai vặt của Tăng gia khiêng xẻng cuốc, tay cầm đèn đi trước, Giang Bình, Hà Linh cùng Lữ Đại đi phía sau, một đoàn người ra cửa, theo khói xanh đi về phía đông.
Trên người Giang Bình có một mùi hương lạ, lúc trước Lữ Đại đã từng ngửi thấy, tưởng rằng đó là một hương liệu gì hiếm, nhưng lúc này cảm thấy nó càng giống đan hương, càng ngửi càng đói, trong bụng tiếng ùng ục ục vang lên.
Giang Bình nghe thấy, bèn nói: “Lữ đạo trưởng chưa dùng cơm sao?”
Lữ Đại khẽ gật đầu, Giang Bình lấy một bọc giấy từ trong tay áo ra, áy náy nói: “Là ta sơ suất, quanh đây cũng không có chỗ ăn cơm, ngươi ăn lót dạ một ít bánh quy trước đi, khi về ta sẽ cho người nấu cơm.”
Lữ Đại nhận túi giấy, mở ra ăn vài miếng bánh ngọt, nói: “Giang công tử, ngài và biểu tẩu tử là người quen cũ sao?”
Giang Bình sững sờ: “Trước đó ta và tẩu tử vốn không quen biết.”
Lữ Đại nói: “Vậy vì sao ngài quan tâm chuyện của nàng như thế?”
Giang Bình nói: “Thứ nhất, việc này vô cùng kỳ lạ, ta cũng muốn tìm hiểu rõ ràng.
Thứ hai, nàng một nữ tử yếu đuối, nếu như không phải tẩu tử của ta, ta cũng sẽ hỗ trợ.”
Lữ Đại nghĩ thầm, nếu Lữ Minh Hồ gặp chuyện này thì hơn phân nửa sẽ không để ý, y từng nói con người đều có mệnh riêng, không tiện can dự.
Hà Linh cảm khái: “Giang công tử rất nhiệt tình, Tằng đại công tử lại khoanh tay đứng nhìn, nếu tẩu tử mà biết e rằng trong lòng sẽ khó chịu.”
Lời này cũng nhắc nhở Giang Bình, hắn ra tay trợ giúp chuyện của biểu tẩu, không thẹn với lương tâm, nhưng những người khác không biết sẽ nghĩ gì, tốt hơn là khi sự việc kết thúc phải rời đi ngay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...