Thực tâm giả

Bỏ Phó Kính Thù ra ngoài cuộc sống, cái nhìn của Phương Đăng về Qua Âm Châu trở nên mới mẻ hơn. Trước đây cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh, bây giờ mới phát hiện trên con hẻm nhỏ về nhà, hai bên đường đều nở đầy hoa mỹ nhân, lá xanh chen chúc các bông hoa lớn sặc sỡ trên cành cây màu mỡ, dù còn non vẫn mang một màu đỏ thẫm, vẻ đẹp như mê hoặc lòng người. Cô thích nhất là hái hoa mỹ nhân xuống rồi vạch bên trong tìm mật ngọt. Ngoài ra, sau khi tan học không cần phải đến tường rào bên khu vườn Phó gia nữa, cô tự mình làm lưới rồi mò ra hồ bắt cá, ngày may mắn có thể bắt cả mười mấy con, về nhà chiên xù lên, Phương Học Nông rất thích dùng món này nhắm rượu, mỗi khi nhìn thấy đều không ngừng khen cô là “con gái ngoan”.
Khoảng mười ngày sau, sọt rác nặng nề mà Phương Đăng trước đây tưởng là đã bị nhân công dọn dẹp vứt đi lại một lần nữa xuất hiện ở góc hành lang phòng trọ, bên trong còn có túi phân bón được xếp chồng lên một cách gọn gàng. Cô buồn bực liếc về khu vườn nhà họ Phó một cái, không biết có phải do ảnh hưởng từ tình cảm hay không, cô nhớ lại cho đến giờ, mùi hôi trong con hẻm nhỏ dường như cũng bay đi đâu mất.
Ngày hôm sau, Phương Đăng phải trực lớp nên về trễ, đi tới cửa tiệm tạp hóa của lão Đỗ, cô cảm giác có gì đó là lạ, vừa quay đầu lại, rèm cửa sổ ở trên căn lầu nhỏ đối diện bị một người kéo lên. Cô thong dong xách thùng cùng lưới cá đến hồ nước định tìm vận may, mới đi vài bước liền nghe có người gọi.
“Phương Đăng, cô đến đây.”
Đúng là giọng nói đó, cũng là lần đầu tiên từ trước đến nay mới gọi tên cô, ngay cả Phương Đăng còn cảm thấy cái tên của mình có chút gì xa lạ. Cô làm ra vẻ lơ đãng quay đầu lại.
“Chuyện gì?”
“Cô vào đây, tôi có cái này cho cô xem”.
Lúc này Phương Đăng mới để ý, cánh cửa sắt thật lớn quanh năm suốt tháng khép kín Phó gia hoa viên bây giờ lại mở ra phân nửa, Phó Kính Thù đứng bên trong cửa. Cô chợt nhớ đến câu chuyện ly kỳ không biết lúc nhỏ đã nghe được ở đâu: một đứa bé bị ác ma dùng thuật mê tâm dẫn vào huyệt động, từ đó về sau không thể trở ra được nữa.
“Không! Có gì nói mau đi!”
Cô đứng ngoài cửa, cứng rắn trả lời.
Anh ta không đáp lại ngay, đúng là con người chậm chạp khiến người ta chán ghét. Nếu còn chần chừ nữa, khi trời tối xuống, ra hồ câu cá thật là không mấy an toàn. Phương Đăng tỏ ra mất kiên nhẫn, chân cũng không hề xê dịch.
“Cái này cho cô.”
Nhìn theo ánh mắt của Phó Kính Thù, Phương Đăng thấy bên chân anh có một chậu hoa, hình như là… hoa mỹ nhân?
“Hả, ai mà trồng cái này?” Phương Đăng cố tình dùng cách nói châm biếm để che giấu sự kinh ngạc. Trước đây đa số cây hoa mỹ nhân mà cô thấy đều không như vậy, mọc đầy trên đảo, đều là loại hoa dại tự sinh tự diệt, chưa bao giờ nghe nói có ai cố ý trồng nó, còn bỏ vào một chậu hoa đẹp thế này.

Phó Kính Thù nói: “Tôi hái từ ngoài đường bỏ vào chậu, là dùng bùn của cô cho đó”.
“Nói sao lại bốc mùi ghê vậy!” Phương Đăng cố ý hít mũi một cái.
“Chỉ bốc mùi lúc đầu thôi, nghiền nát rồi phơi nắng, có thể bón cho cây màu mỡ. Tôi đã chọn cái chậu tốt nhất, cô đem về chỉ cần tưới nước là được”.
Phương Đăng mạnh mẽ từ chối: “Tôi không muốn.”
Phó Kính Thù cũng không giận, cười nói: “Tính tình cô thật nhỏ mọn”.
Phương Đăng cúi đầu kéo tấm lưới đi lên một chút, hờ hững nói: “Chỗ tôi ở không có vườn.” Chỗ ở của cô khác với anh ta, đừng nói là vườn hoa, ngay cả bệ cửa sổ còn không có, đến cả người còn không có đất để ở, lấy đâu ra thời gian rỗi rảnh để làm vườn.
“Đây không phải là loại hoa dễ tàn, chỉ cần…”
“Anh cứ để nó tự lớn lên ở góc tường không được sao, cần gì lãng phí cả chậu hoa… Nghĩ thế nào?”
“Không phải cô thích sao?” giọng nói của anh ta nghe vẫn ung dung như cũ, làm cho người ta rất khó mà từ chối.
Phương Đăng chợt thấy không vui, lớn tiếng nói: “Ai nói tôi thích? Tôi chỉ thích ăn nó, nhai nát rồi phun ra thôi”.
“Vậy cô hãy cầm về rồi ăn đi” Phó Kính Thù nói một cách rất tự nhiên, Phương Đăng bắt đầu cảm thấy để chọc giận Phó Kính Thù quả là một nhiệm vụ bất khả thi.
“Tôi không ăn”. Cô tin mình nói thật. Lúc đầu quả là trong lòng có tức giận, cuối cùng lại giống như bản thân đang cố cãi chày cãi cối. Phương Đăng không phải là ghét chậu hoa này, thậm chí cũng không phải là ghét người trồng hoa. Chỉ là cô hiểu quá rõ nếu bưng chậu hoa này về, không bao lâu cũng sẽ bị cha cô ném bỏ, sau đó sẽ đem chậu hoa đi làm thứ để chứa đồ nôn mửa. Hoa dù chẳng đáng giá bao nhiêu, nhưng nếu đã bứng nó đem đi trồng nơi khác, cũng nên đối tốt với nó một chút.
Phó Kính Thù cũng tỏ ra suy nghĩ, nói lầm bầm một mình: “Hay là tôi thay chủ nhân chăm sóc nó?”
“Tùy anh”.

Phương Đăng biết mình không thể nói thêm gì nữa, nếu không dù bị cha mình mắng, cô cũng phải bưng chậu hoa về chăm sóc thật tốt đêm nay. Trước khi trời sập tối, cô chạy tới bên hồ nước, nhưng ngay cả nòng nọc cũng không hề bắt được.
Không thu hoạch được gì, khi trở lại phòng trọ, cô vẫn còn áo nảo không nhớ người đó hôm nay rốt cuộc đã nói với mình bao nhiêu câu, khi ấy cô thấy hai vợ chồng lão Đỗ đều đứng ở trước cửa tiệm tạp hóa xem cảnh náo nhiệt. Cửa lớn nhà họ Phó đối diện mở rộng, đèn đuốc sáng choang, thỉnh thoảng có tiếng nói và tiếng chân bên trong vọng ra ngoài, hiếm thấy cảnh ồn ào đến vậy.
Trong lòng đầy nghi hoặc, Phương Đăng dừng chân lại xem, một lát sau thấy mấy nam nhân mình trần rối rít bê đồ ra ngoài, trong đó có cột trụ, có bàn đá, còn có mấy món đồ nhìn qua không khác vật dụng trong nhà.
“Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút chứ, đừng làm hỏng đấy!”. Một người nam tuổi trung niên đang đứng một bên giám sát, vóc người hơi mập, mang mắt kiếng, mặt ửng đỏ. Phương Đăng nhận ra đó là cha của Phó Chí Thời.
Ông già đứng bên cạnh cửa, mặt mày thâm trầm chính là lão Thôi, trong tay còn cầm giấy bút, mỗi món đồ mang ra, ông liền viết lên tờ giấy.
“Khoan đã! Đây là khung giàn hoa lầu hai, ở trong không có gì tốt cả!”. Mẹ của Phó Chí Thời cuối cùng cũng đến, là người mà Phó Kính Thù gọi là “Chị Hai!”. Trong tay bà ta cầm một vật bằng gỗ, hình thù tinh xảo, bị lão Thôi nghiêm túc cản lại.
“Mũi lão già này còn thính hơn chó! Ai nói đây là của lầu hai, rõ ràng là để ở lầu giữa”. Người đàn bà đó xem ra cũng chẳng quan tâm gì đến lão Thôi, cười gằn hai tiếng:
“Hơn nữa, nếu là lầu hai thì sao? Từ đông sang tây, từ trong ra ngoài không phải đều là đồ vật của nhà họ Phó hay sao? Năm đó lúc chúng tôi ở đây, ông cũng chỉ là một gã làm vườn, bây giờ vẫn vậy thôi, lúc nào đến phiên ông lên tiếng?”
Lưng lão Thôi hơi còng xuống, giọng nói không nhẹ không nặng nhưng lại khá mỉa mai: “Các người ở đây sao? Tôi mười ba tuổi đã thay cha vào Phó gia hoa viên làm việc, năm nay tôi bảy mươi ba tuổi. Dù chân què tai điếc nhưng đầu óc vẫn còn chưa hồ đồ. Hơn mười năm trước khi cha các người là Duy Nhân tiên sinh của còn ở đây, đã đóng dấu tay đem toàn bộ bất động sản bán cho bà chủ Trịnh của chúng tôi. Ngôi nhà này một khắc các người cũng chưa từng ở, đồ vật bên trong vì vậy không có gì là của các người cả”.
“Hả? Bà chủ Trịnh của “chúng tôi”. Cách xưng hô của lão người làm ông thật là thân thiết làm sao. Cha chúng tôi cũng đã mất rồi, ông có bản lĩnh thì đi theo bà chủ Trịnh của “chúng tôi” đến Mã Đại (Malaysia) đi. Đáng tiếc, các người có ló đầu ra ngoài, Tam gia cũng chưa chắc nhớ là có người như vậy”. Mẹ của Phó Chí Thời từ cách trang điểm đến khẩu khí cũng là phụ nữ, thẹn quá hóa giận nhưng nói chuyện cũng đâu ra đó. Bà vỗ vỗ đầu của mình, cất giọng the thé: “Thiếu chút nữa là quên, ông đi đâu không đi lại đi tìm ra con chó giữ nhà, rồi thuận tiện chăm sóc luôn cái loại nghiệt chủng đó nữa”.
Lúc nói câu sau cùng, bà ta cố ý hạ thấp giọng, nhưng Phương Đăng vẫn nghe thấy. Đèn trên lầu hai sáng rực, Phương Đăng thật sự hy vọng tốt nhất có một cơn gió thổi qua lúc này, đem mấy lời nói ác độc kia thổi hết đi, đừng truyền đến tai anh, mặc dù cô không hiểu tại sao bà ta lại muốn nói mấy lời đó.
Lão Thôi dù sao cũng lớn tuổi, khó thể cãi lại một người đàn bà mồm năm miệng mười, giận đến mức thở hì hộc trong lồng ngực. Vừa thở hổn hển vừa nói: “Các người cũng đừng mặt dầy đưa tay ra đòi tiếp tế, không có bà chủ Trịnh, mấy năm trước nhà các người có xây được nhà mới hay không? Nói ra mà không biết xấu hổ sao?”
“Chúng tôi có nói gì đến Tam gia đâu, những thứ đồ này không phải các người cũng đồng ý rồi sao?” – Cha của Phó Chí Thời đi ra giảng hòa.

“Đồng ý?” Lão Thôi cao giọng: “Các người không biết cái gì gọi là chiếm đoạt hay sao?”
“Người trong nhà đều không lên tiếng, sao ông lại lắm mồm?” Người đàn bà bất chấp lời khuyên can của chồng, tranh luận tiếp một hơi: “Có giỏi thì ông gọi điện ra nước ngoài kêu bà Tam gia về đây mà kiện đi, bà ấy dù có muốn lo chuyện này, cũng sẽ không liều mạng đem sự hòa thuận trong nhà để ném lại cho cái lão vớ vẩn nhà ông”.
“Nói hay lắm, nói hay lắm! Bà có nói hàng ngàn hàng vạn lần, người bên trong mới chính là chủ nhân đích thực của căn nhà này, vật các người lấy đi cậu ấy không hề đồng ý, coi như một cọng cỏ cũng là ăn cướp! Ăn cướp! Tam gia đã nhịn vậy rồi, không trách nhà các người….!
“Ông nói ai? Nhà tôi thế nào…”
“Đừng ồn nữa!”. Cảnh tượng đang diễn ra kịch tính đột nhiên bị gián đoạn, như dội một gáo nước lạnh vào trong chảo nóng. Dưới tàng cây ngoài sân, không biết Phó Kính Thù đã đứng ở đó từ bao giờ, hướng vào lối ra cửa nói: “Ông Thôi, ông đi nghỉ đi. Anh Hai, chị Hai, đồ các người lấy rồi, các người cũng về đi”.
Lão Thôi thở dài, quay đầu trở lại vào sân. Người đàn bà kia vẫn còn định lên tiếng, nhưng ông chồng dùng sức kéo vạt áo bà ta giật mấy cái, như ý bảo bà ta hãy thôi đi. Bọn họ sau lưng cười nhạo Phó Kính Thù không kiêng nể, ở trước mặt lại có hơi e dè. Mặc dù đa phần anh không buồn để ý hay khách khí, càng như vậy bọn họ lại càng muốn làm anh mất mặt.
“Tôi cũng chả muốn ở cái nơi quỷ tha ma bắt này một phút nào”. – Bà ta nói.
Người chồng kéo vợ trở về, nhân tiện giận dữ nhìn về hướng cửa tiệm tạp hóa nhà lão Đỗ, còn có cả Phương Đăng đứng đó: “Cút ngay! Nhìn cái gì hả? Không có chuyện của các người”.
Một lúc sau, Phương Đăng lại quen đường mà trèo lên tường rào của Phó gia,  lúc đó Phó Kính Thù đang khom lưng cùng lão Thôi dọn dẹp lại khu vườn đang lộn xộn. Khi nãy nhóm người kéo đến dọn đồ đã đạp hư mấy bụi hoa, còn làm ngã hai bồn hoa từ trên cao xuống, vỡ làm mấy mảnh, dính đầy bùn đất. Anh dọn dẹp từng thứ một, vừa cẩn thận vừa nhu hòa lấy tay đỡ từng nhánh hoa. Điều càng khiến Phương Đăng kinh ngạc là căn chòi mát nhỏ vốn ở bên cạnh miệng giếng khô nay đã hoàn toàn bị phá hủy, bên trong bàn đá ghế đá bị dời đi không còn thứ gì. Cô nhớ lại lúc Phó Kính Thù đứng ở chòi mát vẽ tranh, dáng vẻ lúc táy máy vẽ hoa cỏ trên bàn đá, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu thay cho anh.
Lúc này lão Thôi cũng phát hiện ra Phương Đăng, quát lên: “Con cái nhà ai vậy? Sao dám tùy tiện ngồi ở đó? Còn không mau đi xuống, đi mau!”
Phó Kính Thù nghe vậy nhìn lên, mỉm cười khi thấy Phương Đăng. Bộ dạng của anh lúc cười khiến Phương Đăng nghĩ đến giấc mơ thấy bầu trời màu xanh đằng sau anh, điều này càng khiến cô tin, hành vi của bọn tiểu nhân nhà Phó Chí Thời không thể làm tổn thương anh được.
Lão Thôi thấy Phó Kính Thù cười, có hơi ngạc nhiên, nghĩ là chắc mình hoa mắt khi nhìn thấy có ai đó trên tường rào, lão phủi hai ống quần dính đầy bụi, nói khẽ với Phó Kính Thù: “Tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây.”
Đợi lão Thôi đi xa, Phương Đăng nhảy tõm một cái vào trong sân. Phó Kính Thù nói: “Cô coi chừng dưới chân chứ, nếu bất cẩn mà té thì thành cô gái què đó, phải, là cô gái què”.
Phương Đăng thấy anh còn có tâm tình mà đùa giỡn, nể mặt nên nhếch nhếch môi, kề mông xuống ngồi trên cổ, dựa lưng vào con hồ ly bằng đá.
“Bọn họ không đem nó đi sao?”
“Chắc họ cảm thấy nó không đáng giá”.

Trên kệ hoa của anh có mấy chậu hoa mỹ nhân vừa mới nhổ về trồng, trong đó có một chậu hoa mới nở, anh hái mấy đóa hoa xuống, đưa cho Phương Đăng: “Cho cô, con nít đều thích ăn cái này”.
“Anh nói giống như già lắm vậy, không phải anh chỉ hơn tôi hai tuổi sao? Già gì chứ?” Phương Đăng cầm lấy rồi ngẩng đầu lên hút mấy lần khiến nụ hoa sạch hết mật, cười hì hì, ánh mắt đảo tới đảo lui. Cô vỗ vỗ sau lưng con hồ ly đá, hỏi: “Chẳng lẽ anh không phải người, là hồ ly đá biến thành sao? Mấy thứ này thường có đôi, sao bây giờ chỉ còn lại một con? Người ta nói vật nào sống quá lâu sẽ có linh tính, biến thành yêu quái. Tôi đã sớm cảm thấy anh không giống người rồi”.
“Cô đang mắng tôi hay khen tôi vậy?” Phó Kính Thù nhìn cánh hoa mỹ nhân bị Phương Đăng ném qua một bên, cười nói: “Hoa mỹ nhân còn gọi là hoa Ngu Mỹ Nhân, theo truyền thuyết Phật giáo, nó là do máu trên ngón chân của Phật Tổ hóa thành. Cả ngày cô đều ăn cái này, nói không chừng cũng có linh tính, sẽ biến thành hồ ly tinh đó”.
“Sao anh lại biến thành người, còn tôi lại biến thành hồ ly?” Phương Đăng nghĩ đến lời anh ta, càng nghĩ càng thấy sợ. “Anh nói là tôi đang liếm đầu ngón chân Phật tổ sao?”
“Cô thấy chưa, tôi nói xong là cô hiểu ngay mà”.
Phương Đăng nhặt lấy đóa hoa rơi ném vào người anh ta, “Phó Kính Thù, đồ xấu xa!”
Anh nghiêng đầu tránh, ngồi xuống một bên của con hồ ly đá giống như cô. “Ơ, sao hôm nay cô lại gọi tên tộc của tôi rồi?”
“Phó Thất cũng chẳng phải tốt đẹp gì”. Phương Đăng lầm bầm, trong lòng đã thôi không còn giận.
“Sao anh lại để mặc cho bọn người xấu đó dọn hết đồ của mình đi vậy?” Nói xong, tự nhiên cô cảm thấy sợ câu trả lời, vì vậy có hơi lấm lét dò xét: “…Anh để bọn họ đem mấy thứ đó đi, để người nhà thằng mập họ Phó đó không làm phiền tôi sao?”
Phó Kính Thù nói: “Dù sao cuối cùng họ cũng tìm ra lý do đến dọn đồ. Cũng chẳng có gì đáng kể, năm ngoái gió thổi vào quật cả gốc ngọc lan, làm sụp chòi mát, năm trước ngôi đình phía Tây cũng đổ sụp hoàn toàn. Cho dù nhà Phó Chí Thời không đến đây, ngôi nhà này cũng mỗi ngày mỗi đổ nát, nói không chừng lúc nào đó, nhà phía Đông cũng chỉ còn là một đống gạch vụn mà thôi”.
Cách giải thích của anh càng nhẹ nhàng, Phương Đăng càng thấy áo não đến mức không thể thốt nên lời. Cô tuyệt đối không nghĩ đến sự kích động nhất thời của mình lại tạo nên hậu quả như thế, hận không thể đem bùn mà tự nhét vào miệng mình.
Phó Kính Thù nhìn thấy sắc mặt cô chán nản yên lặng, đoán được cô đang suy nghĩ gì, lấy cọng cỏ đuôi chồn cầm trên tay quét qua chóp mũi cô tinh nghịch: “Cô suy nghĩ gì chứ? Cái gì đi thì đi, cái gì đến sẽ tự nhiên mà đến”.
“Bọn họ là người thân của anh thật sao?” Phương Đăng buồn buồn hỏi.
Cọng cỏ Đuôi chồn trong tay anh khẽ run lên. Anh chỉnh lại tư thế thoải mái hơn nói: “Lão Thôi gọi tôi là Tiểu Thất, vì tôi đứng hàng thứ bảy trong số các anh em. Bây giờ cũng không hiểu vì sao ông lại vẫn gọi thế nữa, tư tưởng cũ khó lòng lay chuyển, không chịu gọi tên tôi, nhưng đều là dùng cách này để gọi, một mạch kêu tôi là thiếu gia. Tôi cũng chẳng phải Đại thiếu gia gì, lão Thôi nuôi tôi lớn, ông ấy chẳng khác nào cha tôi”.
“Vậy cha ruột của anh đâu? Sao lại bỏ một mình anh ở đây?… Cô Chu Nhan nói ông ấy đã đi nước ngoài” Phương Đăng ân hận vì mình lỡ lời, cô quên rằng với Phó Thất mà nói, Chu Nhan là điều cấm kỵ không thể chạm đến.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận