Hoàng thượng năm ngày liên tục đều lật thẻ bài của Trường Nhạc cung, đủ loại ban thưởng đều chảy vào đây, trong lúc nhất thời, mọi sự chú ý của phi tần trong hậu cung, đều dồn hết lên người vị Thục phi nương nương mới được sắc phong
Bất luận là trong lòng nghĩ như thế nào, khi Thẩm Mạt Vân đến Chiêu Minh Cung thỉnh an, trên khuôn mặt của nàng luôn duy trì nét tươi cười như hoa, phong quang của nàng đang nổi bật, hơn nữa phong vị lại cao. Ngoại trừ Liễu quý phi thỉnh thoảng sẽ châm chọc vài câu, ngoài ra không có ai cố ý kiếm chuyện với nàng
Khi Tiêu hoàng hậu nghe được hoàng thượng lại thưởng một bức bình phong sơn thủy hoa cúc khảm sứ thanh hoa cho Trường Nhạc cung, tay trái giấu dưới tay áo rộng rãi, không khỏi nắm chặt xâu chuỗi trong tay nói:
“Không nghĩ tới Thẩm Thục phi còn có bản lĩnh như vậy, khi đó đã hơi nhìn nhầm nàng ta rồi, cư nhiên có thể làm cho hoàng thượng đem bức bình phong đó ban cho nàng ta”
Nhớ năm đó, nhân dịp sinh nhật của mình, Cao Hiền phi đã mở miệng xin hoàng thượng, nhưng bị hoàng thượng trả lời một cách qua loa cho có lệ
Ngọc Đào thay một ly trà mới cho Tiêu hoàng hậu, đứng ở một bên, không dám nói tiếp
Tiêu hoàng hậu dừng lại động tác trong tay, nói với Ngọc Đào: “Đem bình cam lộ quấn tơ tằm của bản cung, mang đến Trường Nhạc cung”
Ngọc Đào sửng sốt một chút, không nghĩ tới hoàng hậu còn ban thưởng cho Thục phi, một giây sau lại nhanh chóng trả lời:
“Vâng, nô tì tuân mệnh”
Nàng hành lễ mới xoay người đi vào khố phòng tìm bình Cam lộ hoàng hậu vừa mới nhắc đến
Tôn ma ma là nhũ mẫu của Tiêu hoàng hậu, tình cảm không giống như bình thường, nhịn không được mở miệng nói:
“Nương nương, vì sao người…”
Tiêu hoàng hậu nhàn nhạt nở nụ cười: “Ma ma muốn hỏi, vì sao bản cung lại thưởng bình cam lộ cho thục phi phải không?”
Tôn mama hỏi: “Thục phi tiến cung chưa được nửa tháng, lại có thể khiến cho hoàng thượng ân sủng như thế, hết bình phong, lại ngọc như ý, nô tì còn nghe nói, mấy ngày trước, hoàng thượng còn thưởng một đôi vòng ngọc thượng hạng cho Nam Thiệu quốc tiến cống. Thứ nô ti lắm miệng, người là hoàng hậu, cống phẩm này, theo lý mà nói, trước tiên phải đưa đến Chiêu Minh cung để người lựa chọn, lại đưa trước một bước cho Thục phi…”
“Một đôi vòng ngọc thôi, hoàng thượng muốn thưởng cho ai thì thưởng cho người đó, bản cung há vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận với người”
Tiêu hoàng hậu cũng không để trong lòng, cống phẩm của Nam Thiệu quốc đưa đến Trường Nhạc cung trước thì thế nào, vài ngày trước, không phải Tưởng tài nhân cũng nhận được một vòng ngọc phỉ thúy sao?.
Chẳng qua là dỗ hoàng thượng vui, tùy tay thưởng cho nàng ta, thật sự không cần thiết vì những chuyện này mà gây phiền phức với nàng ta, như thế chỉ làm cho hoàng thượng cảm thấy nàng không đủ rộng lượng
Nghe nói như thế, Tôn mama chỉ có thể nói: “Chủ tử rộng lượng, là nô tì suy nghĩ không thấu đáo”
Tiêu hoàng hậu nhếch miệng, lạnh lẽo nói không nên lời: “Trước đây lúc Liễu thị vừa mới tiến cung, hoàng thượng không ngừng sủng ái nàng ta, liên tục suốt mấy tháng, hơn phân nửa thời gian đều ngủ trong phòng nàng ta, đừng nói tới kì trân dị bảo, đưa đến chỗ nàng ta còn thiếu sao?. Bản cung còn có thể dung được một Liễu quý phi, huống chi chỉ là một Thục phi nho nhỏ”
Thục phi hiện tại, còn chưa sánh bằng phân nửa sự sủng ái năm đó Liễu quý phi được hưởng, chẳng qua là vài năm gần đây, hoàng thượng cũng từ từ phai nhạt với Liễu quý phi. Phi tần mới vào cung, càng phân tán sự chú ý của người, nếu như mọi thứ đều so đo tính toán, không chừng nàng đã tức đến nôn mửa mà chết, ngôi vị hoàng hậu này, cũng không đến phiên nàng rồi
Tôn mama đương nhiên biết những chuyện này. Nhưng tình hình của Liễu quý phi tương đối đặc biệt, mặc dù hoàng thượng có sủng ái nàng ta ra sao, nàng ta cũng không thể tranh giành được ngôi vị hoàng hậu, nhưng mà Thẩm Mạt Vân không giống như thế. Bà không nhịn được thấp giọng hỏi:
“Nếu như Thục phi nương nương sinh hạ hoàng tử…”
Tiêu hoàng hậu mắt lạnh đảo qua, nhìn Tôn ma ma cúi đầu: “Chỉ cần có bản cung một ngày, nhất định có thể bảo hộ thái tử chu toàn”
Ngọc Đào đưa bình cam lộ khảm mây mới vừa tìm được cho Tiêu hoàng hậu xem qua, sau khi được đối phương gật đầu, thì thật cẩn thận cất vào trong hộp, chuẩn bị đích thân đưa đến Trường Nhạc cung
Đợi Ngọc Đào đi rồi, chẳng mấy chốc Tiêu hoàng hậu lại khôi phục bộ dáng đoan trang, hiền lành: “Thục phi được sủng ái, người nên không gấp phải là bản cung, mà là người khác”
Trường Nhạc cung
Sau khi Cẩm Sắc tiếp nhận hộp gấm Ngọc Đào đưa tới, Thẩm Mạt Vân mới nói với nàng ta:
“Xin chuyển lời với hoàng hậu nương nương, ta rất thích cái bình này, ngày mai sẽ đích thân đến tạ ân hoàng hậu nương nương”
Ngọc Đào vội nói: “Nô tì nhất định sẽ chuyển lời giúp Thục phi nương nương”
Phúc phúc thân: “Nô tì không dám làm phiền nương nương nghỉ ngơi, nô tì xin cáo lui”
Thẩm Mạt Vân gật đầu: “Đi đi, Cẩm Sắc, mau tiễn Ngọc Đào”
Nhìn bóng dáng một trước, một sau đi ra, Thẩm Mạt Vân ra hiệu cho Tố Nguyệt đem cái hộp trước mặt nàng đi cất kĩ, Tố Nguyệt vừa cầm lấy hộp vừa nói:
“Cái bình này thật xinh đẹp, tiếc là vẫn chưa đến lúc, nếu không cắm một vài nhánh phù dung màu hồng nhạt cũng rất đẹp mắt”
Hồng Tịch cũng đi theo cười nói: “Tuy rằng không có phù dung nhưng mà hoa sen cũng không tệ, vườn hoa nhỏ của chúng ta, có bày vài bồn hoa sen. Nếu nương nương thích, nô tì sẽ đi hái cho người”
Thẩm Mạt Vân giơ tay lên che đi cái miệng đang ngáp, hỏi: “Được rồi, hoa sen trồng ở bên kia, thích thì qua bên đó xem, hà tất phải bẻ để làm gì. Cái bình này…” Suy nghĩ một chút:
“Vẫn nên bỏ vào trong khố phòng đi, đợi đến thời điểm tháng 10 lại lấy ra cắm phù dung”
Tố Nguyệt nhanh nhẹn đáp ứng, đi tìm Tiễn Dung để nhập danh sách, chỉ để lại một mình Hồng Tịch ở trong phòng
“Nương nương…”
Hồng Tịch cẩn thận nhìn Thẩm Mạt Vân, không rõ ý tứ của vị chủ nhân này, vẻ mặt không khỏi mang theo chút kính cẩn
Thẩm Mạt Vân chậm rãi bóc vỏ một hạt hướng dương ở trong dĩa, không chút để ý hỏi:
“Hồng Tịch, ngươi tiến cung được bao nhiêu năm rồi?”
“Hồi nương nương, 6 năm rồi” Hồng Tịch cung kính, cúi đầu nói
“Ồ, vậy cũng là lão nhân ở trong cung rồi”
Thẩm Mạt Vân như có vẻ đăm chiêu, nhìn thoáng qua nữ tử đang cúi đầu, dung mạo cũng chưa trưởng thành, rất biết thân biết phận. Tiến cung đã được 6 năm, có thể làm cho người ta chọn nàng ta đến Trường Nhạc cung hầu hạ, còn với thân phận là đại cung nữ, nhất định có thâm ý. Chỉ có điều, người hầu hạ bên cạnh khéo léo một chút chưa hẳn không phải là một việc tốt, ít nhất cũng không gây rắc rối cho chủ tử, miễn là không bị cắn ngược lại là được rồi
Thẩm Mạt Vân tiếp tục từ từ bóc hạt dưa, động tác hết sức tao nhã, nhìn qua giống như một bức họa. Suy nghĩ một chút, nàng lại hỏi: “Trước đây, ngươi hầu hạ ở cung nào?”
“Trước đây, nô tì hầu hạ An Thuận Thái phi”Hồng Tịch nói
Thái phi?. Thẩm Mạt Vân sửng sốt một chút nói:
“An Thuận thái phi vẫn luôn ở Thọ Khang cung với Thái hậu?” An Thái phi không có con cái, trong hậu cung của tiên đế cũng không được sủng ái, sau khi tiên đế qua đời thì theo Thái hậu ở Thọ Khang cung
Hồng Tịch gật đầu: “Đúng vậy, một năm trước khi An thái phi qua đời, nô tì vẫn hầu ở trong trắc điện của người, làm chút việc trông coi, quét dọn lặt vặt. mãi đến khi nương nương người tiến cung, Giang tổng quản nói người hầu hạ bên Trường Nhạc cung không đủ, bẩm báo với Thái hậu muốn điều động nô tì, lúc này nô tì mới có thể đến Trường Nhạc cung hầu hạ”
Không ngờ còn có chuyện như vậy, thảo nào, nàng thấy Hồng Tịch nói chuyện và làm việc trầm ổn hơn bọn Lục Tinh. Thẩm Mạt Vân đánh giá nàng vài lần, chậm rãi nói:
“Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi”
Hồng Tịch do dự một chút, trong lòng giãy dụa mấy lần, vẫn tiến lên quỳ gối hành lễ nói:
“Nô tì vào Trường Nhạc cung, đương nhiên là người của chủ tử, chắc chắn sẽ một lòng hướng về người”
Thẩm Mạt Vân mỉm cười, dừng lại động tác bóc hạt, cầm lấy khăn tay lau những vết bẩn trên ngón tay:
“Trong lòng ta có tính toán, ngươi ra ngoài cứ làm tốt việc của mình đi”
Hồng Tịch nghe xong, tạm thời thở phào nhẹ nhõm, bất kể là như thế nào Thẩm Mạt Vân cũng không từ chối ngay lập tức, đại biểu còn có thể chuyển biến đường sống:
“Vâng”
Nàng đi được vài bước, mới xoay người lui ra khỏi phòng
“Tố Nguyệt, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thẩm Mạt Vân bỗng nhiên lên tiếng hỏi
Tố Nguyệt vén rèm, từ một nơi khác đi đến, nói: “Nhìn, ngược lại là một người thật thà”
“Đường xa mới biết sức ngựa, ở lâu mới biết lòng người, trung thành hay không, rất nhanh sẽ biết”
Thẩm Mạt Vân duỗi thắt lưng, hôm nay trời rất nóng, thật không muốn hoạt động chút nào:
“Bình hoàng hậu đưa tới, đã cất kĩ chưa?”
“Đã cất kĩ rồi”
Diên Khánh cung
Liễu Quý phi đang ôm một con mèo trắng như tuyết. nhẹ nhàng vuốt lông cho nó, mắt phượng thâm thúy nhếch lên nhìn về phía thái giám:
“Nói như vậy, hôm nay hoàng thượng vẫn lật thẻ bài của Thẩm Thục phi?”
“Đúng vậy, nô tài vừa mới nhìn thấy nội thị đã qua Trường Nhạc cung truyền chỉ rồi”
“Chiêu Minh cung có phản ứng gì?”
Sắc mặt của Liễu quý phi có chút không tốt, nhưng giọng điệu vẫn bình ổn
“Nô tì nghe nói hoàng hậu nương nương thưởng một đôi bình Cam Lộ cho Thục phi nương nương”
Thái giám kia chần chừ một lát, nhưng vẫn nói ra sự thật
Liễu Quý phi ngớ ra một chút, sau đó bật cười: “Haha, bình Cam lộ sao?. Tính nhẫn nại của hoàng hậu nương nương chúng ta đúng là càng ngày càng tốt rồi”
Nàng khoát tay nói: “Nếu hoàng hậu nương nương đã bày tỏ. Bản cung im lặng như vậy cũng không hợp tình hợp lý. Đi, lấy bộ trà có nắp sứ men xanh khảm vân đưa cho Thục phi. Nói là lần trước bản cung nhận được bức họa thiên sơn vạn thủy mà Thục phi đưa tới hết sức yêu thích, bộ ấm trà này chỉ là một chút tâm ý của bản cung”
Thính Vũ lĩnh mệnh mà đi, Liễu quý phi một bên vừa vuốt mèo con, vừa lẩm bẩm:
“Dù sao cũng dễ chịu hơn bên phía Cẩm Hoa Lâu”
Tuy rằng Thẩm Mạt Vân được sủng ái, nàng cũng không có bao nhiêu vui vẻ, chỉ có điều nghĩ đến Tưởng tài nhân, dáng vẻ cao ngạo của nàng ta bị đập nát, tâm tình phiền muộn trong lòng cũng trở nên tốt hơn
Tâm tình của Tưởng tài nhân tốt hay không tốt, cũng không có ai quan tâm đến. Nhưng mà, người hiếm khi đến ngự hoa viên như Thẩm Mạt Vân, khi nhìn thấy người đẹp lạnh lùng mặc y phục màu sáng đang đi về phía mình, không khỏi nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút kinh ngac
Thật sự là, người đẹp này, ngày thứ hai sau khi nàng được hoàng thượng thị tẩm, có gặp nàng ta ở chỗ hoàng hậu, thì nàng ta vẫn luôn cáo bệnh không đi ra ngoài. Chuyện này cũng không có gì đáng kinh ngạc, nàng ta buồn bực cũng là điều đương nhiên, chỉ có điều trong mấy ngày ngắn ngủi, Tưởng tài nhân rốt cuộc đã dùng biện pháp gì khiến mình trở nên gầy như một quyển sách thế này?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...