Mấy ngày sau, Thẩm Mạt Vân thấy vết thương của Cẩm Sắc đã lành, liền tự mình đến Chiêu Minh cung cầu kiến hoàng hậu, kể rõ một lần tình huống của Cẩm Sắc cùng yêu cầu của nàng với Tiêu hoàng hậu, vốn nàng còn lo lắng hoàng hậu sẽ làm khó dễ nàng, không nghĩ rằng sau khi nàng nói ra ý này, hoàng hậu thật sảng khoái đồng ý, lập tức liền gọi người của Thượng Cung cục tới, phân phó các nàng gạch tên của Cẩm Sắc, sau đó lại cho thêm một đại cung nữ tới Trường Nhạc cung.
Thẩm Mạt Vân hơi kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Tiêu hoàng hậu sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, nàng còn dự tính trước nên đã đặc biệt mở miệng cầu xin hoàng đế đồng ý từ trước nữa kìa. Chẳng qua nghĩ lại cũng đúng, thân là hoàng hậu của một quốc gia, đi so đo cùng một tiểu cung nữ, bám chặt không tha, kia cũng quá quá mức, đồng thời còn có thể bán cho nàng một cái nhân tình (ân huệ), cớ sao mà không làm kia chứ. Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Mạt Vân cũng không khách khí, cười nói: “Đa tạ ân điển của hoàng hậu nương nương, lát nữa thiếp sẽ cho nàng đến Chiêu Minh cung dập đầu tạ ơn nương nương, tạm thời biểu lộ tâm ý, mong rằng nương nương không chê.”
Tiêu hoàng hậu lạnh nhạt cười nói: “Dập đầu thì miễn đi, cũng không phải là chuyện gì lớn.” Một cung nữ, Thục phi muốn thả ra, nếu nàng ta còn đi so đo bám chặt người ta không tha, bị truyền ra ngoài không phải khiến người ta chê cười hay sao. Đường đường một quốc mẫu (ý nói hoàng hậu là mẹ của tất cả dân chúng) lại bởi vì một cung nữ bé nhỏ không đáng kể mà làm khó một vị phi tử, nếu để hoàng thượng và thái hậu đã biết, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của hai người về nàng ta.
Thẩm Mạt Vân nói: “Quy củ là nên như thế.”
Sau khi trở về từ Chiêu Minh cung, Thẩm Mạt Vân gọi Cẩm Sắc, Tố Nguyệt đã ở một bên, nàng tự mình nói lại một lần chuyện vừa xảy ra, sau đó nói: “Em đi theo ta nhiều năm thế này, mặc kệ phải đi hay là lưu lại, xem tại tình cảm bao nhiêu năm này, có yêu cầu gì, thừa dịp ta còn có thể giúp em làm chủ, em liền nói với ta đi.”
Cẩm Sắc quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái, nói: “Nô tì vốn bị đại bá bán vào trong phủ, trong nhà đã sớm không còn người thân, nếu phu nhân không ghét bỏ nô tì vụng về, nô tì nguyện ý về phủ tiếp tục hầu hạ.”
Thẩm Mạt Vân gật đầu, nói: “Ta đã biết, đứng lên đi. Hai ngày nay em chuẩn bị một chút, đến lúc đó Tố Nguyệt sẽ đưa em ra cửa cung.” Hai mắt của Tố Nguyệt đã sớm đỏ bừng đứng ở một bên gạt nước mắt.
“Đa tạ ân huệ to lớn của đại cô nương.” Cẩm Sắc vừa nói vừa dập đầu.
Thẩm Mạt Vân nghe được cũng hơi cảm thấy không dễ chịu, dù sao nàng ấy theo nàng đã ba năm, nàng vẫy tay cho nàng ấy đứng lên, lại dặn dò nói: “Ngày em ra cung, đừng quên đi Chiêu Minh cung dập đầu nói lời cảm tạ với hoàng hậu nương nương.”
“Vâng, nô tì đã biết.” Cẩm Sắc đương nhiên hiểu rõ những quy củ trong đó.
Đợi đến ngày Cẩm Sắc ra cung, thời tiết tươi đẹp. Cẩm Sắc đầu tiên là từ biệt Thẩm Mạt Vân, sau đó lại đi Chiêu Minh cung tạ ơn hoàng hậu, chẳng qua hoàng hậu không gặp nàng, cuối cùng nàng vẫn dập đầu ở ngoài cửa cung để bày tỏ lòng biết ơn, có thế này mới ở dưới sự làm bạn của Tố Nguyệt đi ra cửa cung. Mà bên ngoài cung, Trình thị đã sớm được báo tin cũng cho quản gia nương tử (người hơi lớn tuổi giúp các vị phu nhân quản lý việc trong phủ) chờ ở cửa cung. Quản gia nương tử biết một ít nội tình, nhìn thấy Cẩm Sắc không khỏi an ủi một lúc, lại nói mấy câu với Tố Nguyệt, liền để Cẩm Sắc lên xe ngựa, đi về phủ.
Trong Chiêu Minh cung, Tiêu hoàng hậu nghe được Ngọc Đào báo lại, gật đầu nói: “Thục phi luôn luôn cẩn thận, lại càng sẽ không để cho người ta bắt được nhược điểm trên những chuyện này.”
Ngọc Đào nói: “Nương nương thật sự là nhìn thấu mọi chuyện.”
Tiêu hoàng hậu quay đầu, nói với Trám Tử: “Bảo người của Thượng Cung cục đến đây, nên bàn bạc một chút chi tiết của lễ sắc phong cùng yến hội tròn tháng của tiểu hoàng tử.”
“Dạ, nương nương.”
Ngày ấy Tiêu hoàng hậu ở Thọ Khang cung nói đã sớm bắt đầu chuẩn bị lễ sắc phong của các phi tần cũng không phải là một câu nói suông, Thượng cung cục cùng Thượng nghi cục quả thật sớm đã bắt đầu chuẩn bị những đồ vật cần thiết, chẳng qua sau khi hoàng đế nói ra một câu nói kia, bọn họ mặc dù không đến mức luống cuống tay chân, nhưng cũng quan tâm đến việc này nhiều hơn. Đặc biệt là lễ tế cáo của Thục phi, nghi thức, còn có bảo ấn của nàng, càng là thứ quan trọng nhất, ngay cả bảo ấn của Tiêu sung dung, cũng vô cùng cẩn thận.
Về phần yến hội tròn tháng của tiểu hoàng tử, dựa theo ý của thái hậu, sẽ không làm lớn, thân thể vốn yếu đuối, lại tổ chức lớn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến phúc khí của tiểu hoàng tử, bởi vậy chiếu theo quy cách bình thường, cũng không có chỗ nào vượt qua quy củ.
Ở ngày tròn tháng của tiểu hoàng tử, hoàng đế sai người xếp thứ tự cho tiểu hoàng tử, ghi vào danh sách tam hoàng tử, lại ra thánh chỉ, tấn phong Tiêu tiệp dư thành nhị phẩm sung dung, trong lúc nhất thời, khiến không Tiêu thị vui mừng hẳn lên.
Hoàng đế cùng thái hậu cũng không ở lâu, một người lấy cớ trên triều còn có việc, một người nói thân thể không khoẻ, sau khi ra mặt lúc đầu liền đều tự dẹp đường về cung. Chẳng qua dựa theo quy củ, đêm nay hoàng đế vẫn ngủ ở Thúy Vi cung, thể hiện sự ân sủng của mình.
“Chúc mừng ‘sung dung’ muội muội.” Trên yến hội tròn tháng, sau khi nghe xong thánh chỉ kia, Liễu quý phi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ kia, còn vừa cười vừa nói: “Còn phải chúc mừng hoàng hậu nương nương, muội muội tốt lại được thăng một bước, nương nương chắc là vui vẻ như chính mình được đi.”
Tiêu hoàng hậu nói: “Tiêu tiệp dư tấn vị sung dung, cũng thật là chuyện đáng mừng, bản cung không nghĩ tới còn có thể có hôm nay, rốt cuộc vẫn là nhờ có hoàng thượng thương tiếc.” Nói xong, thuận miệng lại thưởng một ít lễ vật xuống.
Liễu quý phi tiếp lời nói: “Kia cũng là có con trai để hoàng thượng đau lòng, đáng tiếc, ngày sau sung dung muội muội có thể khiến người đau lòng, nhưng hoàng thượng cũng sẽ không đau lòng như thế nữa.” Hoàng hậu vẫn còn, tứ phi đã đầy, có thăng vị cao chăng nữa không phải chỉ tới cửu tần sao? Tiêu sung dung nếu muốn leo lên nữa, trước tiên phải kéo người từ phía trên xuống.
Tiêu sung dung vừa nghe, vội vàng dè dặt cẩn thận cười nói: “Thiếp nào dám suy nghĩ như thế, chẳng qua là tam hoàng tử được coi trọng mà thôi. Chỉ cần có thể chăm sóc tam hoàng tử thật tốt, thiếp liền cảm thấy mỹ mãn (hoàn hảo, hoàn mỹ).”
Cao Hiền phi nghe xong, trong mắt lướt qua một tia phẫn hận cùng trào phúng, lập tức liền cúi đầu giấu đi cảm xúc, những người ở đây cũng không phát hiện ra sự khác thường của nàng ta. Trương Đức phi cười nói: “Tam hoàng tử rất nhu thuận, vừa rồi khi bà vú (người cho hoàng tử, công chúa…bú cùng chăm sóc) ôm ra không khóc không làm ầm ĩ, nhưng làm cho người ta đau lòng hơn so với nhị hoàng tử năm đó khóc náo không ngừng nghỉ.”
Chu tu nghi hừ lạnh nói: “Đáng tiếc, thái y nói, sau này mỗi ngày đều uống thuốc a!”
Không khí đột nhiên trở nên lạnh lùng, sắc mặt của Tiêu sung dung có chút không dễ nhìn, ngay cả hoàng hậu cũng nhìn lại, chỉ có Trương Đức phi tiếp tục cười nói: “Nhưng đến cùng vẫn là cốt nhục của mình, điều dưỡng cho tốt, sẽ có lúc tốt lên thôi, trong cung còn có thể thiếu thuốc cho tam hoàng tử sao?”
Chu tu nghi xoay mặt, không tiếp tục nói chuyện, trong lòng thật không có tư vị. Tiêu sung dung rõ ràng giống như nàng ta, là một phi tần không được sủng, chỉ được thị tẩm qua mấy lần, nàng ta lại có thể mang thai, mà bản thân thì hoàn toàn không hề có động tĩnh. Chẳng qua tầm mắt vừa chuyển trông thấy Thẩm Mạt Vân đang ngồi ở một bên, trong lòng nàng ta thấy thoải mái hơn, Thục phi thì thế nào, hoàng thượng thích thì thế nào? Tiến cung hơn nửa năm vẫn không có phản ứng, phỏng chừng cũng là kẻ không thể sinh. Chu tu nghi ác độc nghĩ, ước gì Thẩm Thục phi cũng nếm thử hương vị này.
Thẩm Mạt Vân cảm thấy ánh mắt không có ý tốt của Chu tu nghi ngồi ở bên dưới, trong lòng cũng buồn bực một chút, nàng gần nhất không trêu chọc đến Chu tu nghi, đang tốt lành tại sao đột nhiên dùng loại ánh mắt này nhìn nàng?
“Đứa nhỏ nghe lời một chút cũng không tệ. Cháu trai cả của nhà mẹ đẻ ta, từ lúc sinh ra cũng thích khóc nháo ầm ĩ, cực kỳ yên tĩnh, tẩu tử (chị dâu) trong nhà suýt chút nữa cho rằng thân thể của thằng bé có vấn đề ấy chứ, cũng nôn nóng sốt ruột vô cùng.” Thẩm Mạt Vân mở miệng.
“Thục phi tỷ tỷ nói không sai, ngài không biết ấy chứ, chất nữ (cháu gái) ở nhà mẹ đẻ muội muội, vừa có chút gió thổi cỏ lay, liền ầm ĩ khiến mọi người ngủ không được, còn có...” Tần phương hoa gần đây rất được sủng ái tiếp nhận lời nói.
“Phải không? Thực nhìn không ra a.”
“Đương nhiên là thật...”
Ngươi một lời, ta một lời, mọi người bắt đầu thảo luận phản ứng trẻ con có thể có vào ngày tròn tháng, làm mất đi sự xấu hổ vừa rồi. Không cho Tiêu sung dung mặt mũi, cũng phải cho hoàng hậu và thái hậu mặt mũi phải không, nói theo lời nói trên quan trường, hai vị này nhưng là cấp trên của các nàng đó nha.
Cứ như vậy, nói mấy câu linh tinh, Tiêu hoàng hậu lại an ủi Tiêu sung dung mấy câu, liền dẫn đầu rời đi, các phi tần khác nhìn thấy như thế, cũng đứng dậy cáo từ ra về.
Trên đường trở về, Tiễn Dung hạ giọng nói với Thẩm Mạt Vân: “Nô tì vừa rồi nghe cô cô ở Thọ Khang cung nói, hoàng hậu nương nương đã chuẩn bị lễ sắc phong của chủ tử các cung, ngày đã định ở năm sau, chúc mừng nương nương.” Chỉ có tế qua thái miếu (tế bái mộ hoàng gia), lấy bảo ấn, mới được cho là phi tử chân chính, bằng không, luôn sẽ làm cho người ta có cảm giác không có danh phận rõ ràng.
Thẩm Mạt Vân nghe xong, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Kia thật đúng là một việc vui lớn.”
Tiến vào tháng chạp (tháng 12), gần đến lúc cuối năm, trừ bỏ hoàng hậu, chủ tử của các cung khác cũng trở nên bận rộn. Chỗ hoàng hậu tất nhiên là không cần phải nói, trừ bỏ lễ sắc phong của phi tần, còn có hiến tế mừng năm mới, an bày quốc yến (yến hội có cả các quan lại quý tộc), chuyện lớn như các cáo mệnh vào cung quỳ lễ chúc năm mới, còn có việc thu xếp hai nơi Thọ Khang cung, Kiến Chương cung, Tiêu hoàng hậu bận rộn đến không kịp thở. Về phần các nơi khác trong hậu cung cũng khá tốt, dựa theo phân lệ năm trước để phát chi phí, chủ tử của các cung các viện có thể tự mình thu xếp, đồng thời các nàng còn muốn dâng tặng lễ vật năm mới cho thái hậu và hoàng hậu, vừa muốn thu lễ vật năm mới của cáo mệnh* ở ngoài cung, còn có ban thưởng của hoàng đế, vì thế từng đoàn lại từng đoàn thái giám cung nữ không ngừng xuyên qua lui tới, bận tối mày tối mặt.
*Cáo mệnh: Phu nhân của các quan lớn trên triều đình được phong cáo mệnh theo chức quan của chồng.
Đến hai mươi chín tháng chạp, trong cung cao thấp toàn bộ đổi mới hoàn toàn, dán lên câu đối màu đỏ khắp các cửa cung điện, nhìn xem cực kì có không khí vui mừng, cung nữ thái giám đều có thêm một bộ đồ mới và một tháng lương bổng, trên mặt người người không tự giác cũng bị lây không khí vui sướng mừng năm mới. Tuy có chút mệt, chẳng qua nhìn cung điện được bố trí tốt, Thẩm Mạt Vân cảm thấy mệt cũng đáng, đối với một người Thiên triều (ý nói Trung Quốc), tân niên là ngày lễ quan trọng nhất trong năm, tiễn cái cũ đón cái mới, mỗi người đều muốn có một khởi đầu tốt trong năm mới.
Ngày ba mươi cuối năm, Thẩm Mạt Vân sáng sớm đã thức dậy thay quần áo, thay y quan (lễ phục của phi tần ngày xưa) chính thức, thân là nhất phẩm Thục phi, mũ hoa và khăn quàng vai của nàng đều theo đúng quy định, may mắn nàng tiến cung không bao lâu Thượng Phục cục (chỗ chuyên lo trang phục vải vóc trong cung) cũng đã đưa tới, lần trước trong ngày sinh của thái hậu nàng cũng mặc qua một lần. Sau khi trang điểm thỏa đáng, Thẩm Mạt Vân dưới sự nâng đỡ của Tiễn Dung cùng Tần Doãn, ngồi trên cỗ kiệu, đi về phía thái miếu (nơi thờ các vị tổ tiên hoàng gia).
Đầu tiên là đi thái miếu tế bái tổ tông thiên địa, hoàng đế ở phía trước, phía sau đi theo thái hậu, hoàng hậu và thái tử, bốn người cùng nhau vào trong miếu tế bái. Mà những phi tần như Thẩm Mạt Vân, bao gồm Liễu quý phi, cùng với nhị hoàng tử, tam hoàng tử cũng chỉ có thể quỳ gối bên ngoài chờ người ở bên trong, chẳng qua tam hoàng tử quá nhỏ, chỉ có thể để bà vú ôm hành lễ. Về phần Giang sung nghi đang là phi tần duy nhất có thai trong cung, bởi vì thân mình của nàng ta càng ngày càng nặng nề, Tiêu hoàng hậu liền miễn nàng ta không cần quỳ gối, chỉ đợi một lát ở đại điện nhận cáo mệnh quỳ lễ là được.
Sau hơn một canh giờ (khoảng hơn 2 tiếng), đám người hoàng đế rốt cục đi ra, lúc này Thẩm Mạt Vân chỉ cảm thấy thân thể hoàn toàn chết lặng, cũng may Tiễn Dung giúp đỡ nàng một phen, nhờ vậy mới giúp nàng không thất lễ ngay lúc này.
Sau khi tế bái xong, thái hậu đi trước, hoàng hậu dẫn một đám phi tần đi về phía đại điện, dựa theo phẩm cấp lần lượt ngồi xuống, nhận cáo mệnh của các phủ hành lễ dập đầu, sau đó chính là ban thưởng yến, các phu nhân lĩnh yến (nhận đồ ăn), cùng nhau ăn bữa cơm, lễ mừng năm mới liền xem như hoàn thành.
Vừa sáng tinh mơ liền bắt đầu quỳ này bái kia, còn không có thời gian uống chén nước, Thẩm Mạt Vân đã sớm đói choáng váng, đáng thương là sau khi kết thúc lễ quỳ lạy của cáo mệnh, còn phải đi tới trước Thái Hòa Điện dập đầu hành lễ với hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu. Lần này là tổ chức gia yến, trên mặt bàn bày không ít trái cây điểm tâm có tên rất may mắn, chẳng qua giống nhau mang ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế, căn bản là người ăn không đủ no.
Một phen ép buộc tiếp tục, Thẩm Mạt Vân chỉ cảm thấy đầu choáng váng, mệt mỏi vô cùng, nhìn nhìn lại những người chung quanh, hơn phân nửa đều có sắc mặt uể oải, ngay cả hoàng đế ngồi ở ghế đầu, ánh mắt cũng lộ ra một chút sắc thái mỏi mệt. Về phần thái hậu tuổi lớn, thần sắc đã sớm lộ ra nét mệt mỏi.
Lĩnh yến xong, ý tứ ăn mấy miếng, thái hậu liền lên tiếng, cho các nàng giải tán, đế hậu hai người mang theo thái tử, cùng thái hậu đi Thọ Khang cung, tiến hành đón giao thừa.
Thẩm Mạt Vân trở lại Trường Nhạc cung, tất cả thái giám và cung nữ đã sớm đứng ở trong điện, phân thành hai hàng, đợi nàng vừa ngồi xuống, liền theo thứ tự tiến lên dập đầu chào nàng. Dù Thẩm Mạt Vân vừa mệt lại đói, lúc này cũng chỉ đành tiếp tục ngồi ngay ngắn, nhìn Hồng Tịch cùng Tố Nguyệt theo thứ tự phân phát tiền thưởng cùng hầu bao.
Bàn tiệc được bày lên, Thẩm Mạt Vân đã sớm đói tới đầu váng mắt hoa, lại đang ở trong cung của mình, lúc này cũng không để ý đến giáo dưỡng lễ tiết, thả lỏng bản thân ăn nhiều một chút, trong lòng âm thầm thề, sang năm, sang năm nhất định phải ăn đầy bụng trước mới đi quỳ miếu, tuyệt đối không thể ngốc như hôm nay.
Ăn cơm xong, Thẩm Mạt Vân nói với đám người Tiễn Dung: “Mọi người đều mệt mỏi cả ngày rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi, đừng quên đêm nay còn phải đón giao thừa.”
“Dạ.” Tất cả mọi người lên tiếng, chỉ để lại Tố Nguyệt và Hồng Tịch, mọi người ào ào đi xuống dùng cơm nghỉ ngơi.
Đón giao thừa cũng không phải thật làm cho người ta một đêm không chợp mắt, chỉ đợi qua giờ tý (khoảng 11h đến 1h đêm), là có thể đi ngủ. Vừa qua giờ tý, bên ngoài đốt pháo hoa, còn có các loại pháo, ép buộc hơn nửa canh giờ mới dần dần an tĩnh lại.
Đến đầu năm mùng một, Thẩm Mạt Vân vẫn như thường lệ sáng sớm thức dậy trang điểm thay quần áo, đi quỳ miếu lại đến nhận lễ quỳ bái của cáo mệnh, sau đó lại là lĩnh yến, sau khi trở về vẫn là một phen hành lễ chúc mừng.
Đến ngày mùng 2 đầu năm, tuy rằng có thể nhàn rỗi đôi chút, chẳng qua vẫn phải tiếp tục dậy sớm đi Chiêu Minh cung thỉnh an Tiêu hoàng hậu, sau đó đi Thọ Khang cung gặp thái hậu.
Ra mười lăm, các loại hoạt động trong cung mới chậm rãi dừng lại.
Ngày hai mươi tháng giêng, sáng sớm Tiễn Dung liền nâng cửu cửu địch quan (lễ phục của phi tử) cùng khăn quàng vai của nàng vào, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu thay quần áo, hôm nay là lễ sắc phong chính thức của nàng, một chút sơ sót cũng không được. May mắn trình tự tuy nhiều, nhưng vẫn thoải mái hơn một chút so với thời điểm năm mới. Đầu tiên là tế cáo (tế bái + thông báo) tổ tông, sau đó từ Thẩm Mạt Vân đi đầu, đi sau là Tiêu sung dung, Tần phương hoa và những phi tần mới tiến cung, dập đầu hành lễ hai người đế hậu, đến lúc này, buổi lễ của nàng xem như kết thúc.
Phía dưới chính là những phi tần như Chu tu nghi đến Trường Nhạc cung chúc mừng nàng, xem cả phòng đầy nữ nhân cười hành lễ chúc mừng, Thẩm Mạt Vân đột nhiên có chút hiểu rõ vì sao các nữ nhân luôn chấp nhất cho vị trí kia, loại cảm giác cao cao tại thượng, nắm trong tay hết thảy thật sự rất tốt đẹp, làm cho người ta rất khó kháng cự.
Hôm nay có không ít phi tần làm lễ sắc phong, cho nên Thẩm Mạt Vân trò chuyện mấy câu, đã đem các nàng đuổi đi. Đám người rời đi rồi, Thẩm Mạt Vân thở dài một hơi, đi vào nội thất, một cái hộp gấm được bày biện trên bàn, nàng tiến lên mở ra, trên vải nhung đỏ thẫm lẳng lặng nằm một chiếc bảo ấn vàng ròng khoảng bằng cái nắm tay, mặt chính có khắc phẩm cấp cùng phi vị của nàng.
Thẩm Mạt Vân xem bảo ấn, tay phải nhẹ vỗ về hàng chữ gập ghềnh kia, mỉm cười, rốt cục, đã có danh phận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...