Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn

Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên giữa đêm khuya nghe hết sức đáng sợ.

Phòng khách không bật đèn, ánh sáng duy nhất phát ra từ căn phòng sau lưng An Nhu.

Bóng tối và nỗi sợ lập tức bao trùm cả người cô.

An Nhu đột nhiên nhớ ra, vì lúc đó đang rất bức bối nên ngay cả cửa cô cũng không nhớ đóng lại.

Tim cô đập thình thịch, An Nhu bước nhẹ đến chỗ huyền quan nhìn ra bên ngoài.

… Không có ai.

Chuông cửa cùng ngừng theo tiếng vang.

Ban đêm bỗng dưng lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng thở dốc của người đứng ngoài cũng vang lên rất rõ.

Cô cố thở nhẹ lại, duỗi tay định khóa cửa.

Tiếng “răng rắc” vọng lên rất rõ ràng trong khoảng đêm tĩnh lặng.

An Nhu căng thẳng lùi về sau, đúng lúc đó có giọng nam khàn khàn vang lên từ ngoài cửa: “An Nhu, là anh.”

Nghe được giọng anh thì An Nhu đang căng thẳng bèn thả lỏng lại, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó thì ngớ người ra, quay lại nhìn đồng hồ treo trên tường.

1 giờ sáng.

An Nhu lập tức mở cửa rồi thò đầu ra ngoài. Cô chỉ cần liếc đã thấy Trần Bạch Phồn dựa vào cạnh cửa, anh vẫn đang mặc chiếc áo lông hồi chiều, tay ôm chiếc túi An Nhu đưa trông rất đáng thương.

An Nhu nhíu mày, cô gượng hỏi: “Anh làm gì thế hả.”

Trần Bạch Phồn im lặng vài giây, nhịn không được bèn ho khan, sau đó anh sụp mí mắt nhìn cô rồi nói:

“Định dỗ em.” Dường như anh bị lạnh rồi, môi hơi nhợt nhạt còn giọng nói thì khàn, “—— nhưng em tắt điện thoại.”

An Nhu nghe vậy thì cắn môi, cô hơi khép cửa lại: “Không cần. Đừng đứng trước cửa nhà em nữa, em muốn ngủ.”

Trần Bạch Phồn không cản cô, anh nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của An Nhu rồi ừ một tiếng: “Vậy em đừng khóc.”

An Nhu không trả lời anh, cô duỗi tay đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào cửa nghe tiếng vang ra từ bên ngoài.

Sao lại không nghe thấy gì vậy, mau mau về đi chứ.

Người này có bệnh à…

Bên ngoài chỉ có mười mấy độ, anh chỉ mặc mỗi áo lông thế cho ai xem.


Phiền chết mất.

An Nhu hoàn toàn không muốn quan tâm anh chút nào cả, cô nhấc chân vào phòng bếp uống nước, sau đó bèn vào phòng. An Nhu chui vào trong chăn, cô nhìn màn hình điện thoại đen sì, nghĩ đến những gì anh mới nói lúc nãy nhưng vẫn không khởi động máy.

Anh muốn làm gì vậy chứ…

An Nhu trở mình, vùi thân vào trong ổ chăn.

Nhưng cổ họng cô bị thứ gì đó chặn lại, nghèn nghẹn không chịu được. An Nhu lăn lộn mãi cũng không ngủ được bèn đứng lên, từ từ ra ngoài mở cửa.

Người đàn ông vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, anh lười nhác nhìn bức tranh mình đang cầm. Dường như không ngờ An Nhu sẽ ra ngoài nên anh sửng sốt đứng thẳng người lên.

An Nhu duỗi tay chạm vào tay anh, lạnh như sắp đóng băng vậy.

Cô giật tay về, sụp mí mắt, tầm nhìn bị bao phủ bởi môt lớp hơi nước.

Nghĩ đến chuyện có lẽ anh đã đứng ở đây mấy tiếng liền là cô lại khó chịu đến muốn khóc, “Anh mau đi về đi được không?” An Nhu nức nở nói: “Anh phiền quá đi mất.”

Trần Bạch Phồn không ngờ lại khiến cô khóc lần nữa, anh hoảng loạn nói: “Anh về ngay đây, anh chỉ muốn đứng chút nữa thôi.”

An Nhu sụt sịt, cô im lặng nhìn anh chằm chằm, dường như muốn tận mắt chứng kiến anh vào nhà rồi mới yên tâm.

Trần Bạch Phồn giật giật bàn tay đã cứng đờ của mình rồi ngồi xổm xuống, anh chầm chậm để khung ảnh vào trong hộp.

Trần Bạch Phồn bỗng nhiên dừng tay, anh ngẩng đầu nhìn cô.

Làn da của thiếu nữ trắng nõn bóng loáng, mũi và đôi mắt đều hồng lên, cô không hề trang điểm, dưới mắt còn có quầng thâm.

Vừa chật vật vừa tiều tụy.

Anh cứ thế bình tĩnh ngửa đầu nhìn cô, đột nhiên anh hỏi: “Sao em không hỏi lí do anh lừa em?”

Đèn từ thang máy rất sáng, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên gương mặt anh, khắc họa lên đường cong trôi chảy dịu dàng trên mặt Trần Bạch Phồn. Ánh mắt của anh nghiêm túc nhưng cũng rất căng thẳng, trong mắt chỉ toàn là hình dáng cô.

Cơn giận của An Nhu bỗng dưng tắt hơn phân nửa, cô bối rối nhìn sang chỗ khác, bực bội nói: “Em hỏi làm gì, anh mau về đi.”

Trần Bạch Phồn im lặng một lát rồi lẩm bẩm: “Em không hỏi thì anh không đi đâu.”

An Nhu phát cáu với cái kiểu bất chấp này của anh, cô hít một hơi thật sâu, cố kiềm lại cơn tức mới nói: “Kệ anh, em không thèm quan tâm, dù sao có phải em bị lạnh đâu.”

Cô xụ mặt định đóng cửa lại, hơi liếc bóng dáng anh đang ngồi xổm trên nền đất. Mặt anh hơi tái, quầng thầm dưới mắt rất dễ thấy, trông có vẻ rất tối tăm, anh cứ thế nhìn cô chằm chằm.

An Nhu đột nhiên nhớ tới việc hồi nhỏ cô đánh anh.


Tuy rằng cô không nhớ rõ lắm, nhưng dường như anh luôn đợi cô chủ động làm lành với mình.

Nhưng không lần nào cô làm thế cả.

Nếu lúc sau cô nói chuyện với anh mà anh không để ý tới cô thì cô sẽ về nhà ngay.

Cô vẫn không tốt với anh chút nào, nhưng ở lúc quan trọng nhất, Trần Bạch Phồn lại là người đầu tiên xông ra bảo vệ cô.

Không hiểu sao An Nhu lại thỏa hiệp, cô hỏi nhỏ: “Vì sao?”

Anh ngồi xổm trên mặt đất chống tay lên má. Tóc vừa đen vừa mềm mại, chúng rũ xuống trán và sau tai, trông rất giống một chú chó to xác.

Xung quanh cô lặng như tờ, bóng đêm ngoài cửa sổ ngày một nùng.

“Vì thích em.” Anh nói.

An Nhu ngớ người ra, cô hoàn toàn không phản ứng kịp. Sau đó Trần Bạch Phồn đột nhiên đứng lên, anh chống tay lên khung cửa, hơi khom lưng, cúi đầu nhìn cô chằm chằm.

Vẻ mặt anh vừa nghiêm túc vừa hồi hộp, không có lấy chút dối trá.

“An Nhu, anh thích em”

Bởi vì thích.

Cho nên không muốn vì chuyện khác mà bị “trừ điểm” trong lòng em.

Nửa điểm cũng không được.

*

Trái Tim An Nhu đập chệch nửa nhịp.

Cô đột nhiên sực tỉnh, cố che giấy sự hoảng loạn của mình bằng cách lớn tiếng, giận dữ nói: “Anh đừng có lừa em.”

“Không dám.” Anh ngoan ngoãn cong môi, “Nên đó đều là lời nói thật của anh.”

An Nhu hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào cả, thậm chí còn quên luôn cả chuyện mình đang tức giận.

Trần Bạch Phồn thấy cô không nói gì thì hỏi nhỏ: “Sao em lại không để ý đến anh?”

“…”


“Em không nghe rõ à?”

“…”

“Anh thích em, em có thích anh không?”

An Nhu đột nhiên đỏ mặt.

“Thích không?” Anh kiên trì hỏi không ngừng.

Cô vẫn không hề đáp, Trần Bạch Phồn hạ giọng: “An Nhu, đừng nói dối.”

An Nhu không dám ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng cô mới nói: “Anh, anh và em họ anh cố ý hợp lại lừa em đúng không… Hai người thầm cười nhạo em, đùa cợt em chứ gì.”

Nếu là người không liên quan, có khi cô sẽ khó chịu một thời gian rồi thôi. Nhưng nếu là anh thì An Nhu thật sự không thể chấp nhận nổi.

“Anh không có hứng thú đùa cợt em đâu.” Giọng của Trần Bạch Phồn rất thành khẩn, “Anh đã qua cái tuổi đó rồi, anh của hai mươi bảy tuổi chỉ muốn lấy vợ thôi.”

An nhu nghe vậy thì lại đỏ mặt thêm, cô đẩy khuôn mặt đang thò qua của anh ra.

“Anh nói gì thế hả! Có phải anh lạnh đến choáng rồi không! Đừng có nói bậy!”

“Anh không nói bậy!” Trần Bạch Phồn chẳng biết xấu hổ là gì, “Trước khi em về Tứ Xuyên anh đã thích em rồi, giờ lại càng thích hơn.”

An Nhu lúng túng nhìn anh.

Trần Bạch Phồn sụp mí mắt, mắt anh chạm phải con ngươi của Ah Nhu.

“Em thì sao?” Anh hỏi, “Em có thích anh không?”

An Nhu mấp máy môi, cô nhịn mãi mà không nói thành lời.

Trần Bạch Phồn thấy thế thì lập tức quay đầu đi, anh hỏi: “Không thích ư?”

An Nhu lập tức lắc đầu, cô lắp bắp nói: “Không, không phải… Không phải như thế.”

Cô duỗi tay cầm lấy cổ tay anh, đôi mắt cô ươn ướt nhưng sáng ngời: “Thích, rất thích.”

Ánh mắt của Trần Bạch Phồn hơi ngưng lại, anh cúi đầu cười nhẹ.

An Nhu đỏ mặt vì tiếng cười vương vấn hơi thở của anh.

Sau một lúc lâu, Trần Bạch Phồn mới bình tĩnh lại, anh giơ tay hơi chạm vào mắt cô.

“Không nghe anh giải thích đã khóc rồi, mắt cũng khóc sưng lên rồi này.”

An Nhu ngượng ngùng mở mắt, cô nói nhỏ: “… Có gì đâu.”

“Sao lại không có gì được?” Trần Bạch Phồn cau mày, “Giờ em là bạn gái anh, đôi mắt của em cũng chính là đôi mắt của anh, em khóc sưng mắt nên thì anh đau lòng thôi, sao lại không có gì được?”


An Nhu nghe anh lải nhải cả một tràng như thế thì chỉ biết chết lặng.

“Lạnh quá đi.” Trần Bạch Phồn giả vờ không để ý đến vẻ mặt của cô, anh dịch lại gần An Nhu, “Anh lạnh quá, An Nhu mau ôm anh một cái nào.”

“Sao anh lại…” An Nhu chỉ biết nghiến răng kéo anh vào phòng rồi đóng cửa lại.

Cô đẩy Trần Bạch Phồn ngồi vào sô pha rồi mới vào bếp pha cho anh một ly nước ấm.

An Nhu vòng vào phòng khách, cô để ly nước lên bàn trà. Người ngồi trên sô pha vẫn cứ im lặng nhìn cô chằm chằm. Tình yêu và niềm vui trong ánh mắt anh hiện hết ra không chút che đậy.

An Nhu bị anh nhìn tới bối rối, cô hơi đá anh: “Mau uống đi.”

Trần Bạch Phồn nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát bèn giang tay về phía cô: “Ôm một cái anh mới uống nước.”

Trừ lần trước anh say thì trước nay An Nhu chưa từng thấy một Trần Bạch Phồn như thế, cô chịu không nổi bèn lạnh lùng nói: “Anh mau uống đi.”

Trần Bạch Phồn từ từ hạ tay xuống, rõ ràng anh còn định nói gì nữa nhưng cuối cùng đành thỏa hiệp cầm ly nước lên nhấp mấy ngụm.

An Nhu sờ trán anh, cô có vẻ không vui: “Anh ở bên ngoài bao lâu rồi hả?”

“Cũng không lâu lắm.” Trần Bạch Phồn cứ để cô sờ, tâm trạng anh tốt cực kỳ, “Trong thang máy cũng có máy sưởi mà, chẳng qua độ ấm không cao như trong này thôi, không lạnh lắm đâu.”

An Nhu mở ngăn tủ chỗ bàn trà ra, cô lấy viên thuốc trị cảm nhét vào tay anh, “Anh mau uống đi, đừng có sinh bệnh đấy.”

Trần Bạch Phồn nhàn nhã tựa đầu vào ghế sô pha. “Bạn gái không ôm anh mới dễ sinh bệnh.”

Bàn tay An Nhu cứng lại, cô do dự nhìn anh: “Có phải anh phát sốt không, sao lại thế này rồi…”

“Lúc nào mà anh chả vậy.” Trần Bạch Phồn mặt dày nói, “Không thì em cảm thấy anh là người thế nào hả?”

An Nhu gãi gãi đầu, cô tự hỏi một lát: “Tốt tính.”

“Là anh.”

“Dịu dàng, lương thiện.”

“Cũng là anh mà.”

“… Chu đáo, chững chạc.”

Trần Bạch Phồn nhướng mày: “Đều là anh cả.”

“…” An Nhu không thèm để ý tới anh nữa.

“Em thích mấy cái mới nói hả?”

“…”

Anh kết luận: “Xem ra An Nhu rất thích anh nhỉ.”

An Nhu: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui