Ban đêm Dao Dao ngồi ngẩn ngơ trước tivi, thậm chí Ngự Ngạo Thiên bước vào cũng không phát hiện ra.
“Bảo bối, em như thế là rất nguy hiểm, nếu người bước vào không phải là ta mà là kẻ xấu thì phải làm sao?” Ngự Ngạo Thiên mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô, chuẩn bị đưa tay ôm bả vai cô.
Dao Dao theo bản năng tránh được, uốn người một cái, lạnh lùng đứng trước mặt hắn: “Sáng nay trên tin tức có nghi thức ký kết hợp đồng giữa Bác Sâm và Huyền Mỹ.”
“À, sau đó thì sao?” Ngự Ngạo Thiên vắt chân vắt chéo, bình tĩnh hỏi.
“Cũng đã xem thời sự buổi chiều, thời sự nói…” Gục đầu xuống: “Chủ tịch Huyền Mỹ Trương Chí Thành nhảy lầu tự sát.”
“Ồ, còn gì nữa không?”
Mí mắt sụp xuống từ từ đưa lên, cô nắm chặt cú đấm nhỏ, phút chốc nghẹn ngào: “ Trương Chí Thanh… không phải tự sát đúng không?”
“Anh giết.”
“Ôi” trong ngực dường như có một tảng đã lớn rơi xuống, cô không ngờ Ngự Ngạo Thiên có thể bình tĩnh trả lời mình như thế: “Vì sao? Vì sao anh lại muốn làm thế? Lúc đầu em còn hiếu kỳ, anh biết rõ bọn họ đang dùng hợp đồng có vấn đề để lừa gạt anh ký mà anh vẫn còn ký. Có thể nhìn thấy tin tức Trương Chí Thanh là tự sát, em rốt cuộc cũng biết anh vì sao anh biết rõ hợp đồng lừa đảo còn ký kết!”
“Ồ, thế em cho rằng anh là vì sao chứ?”
Phần hợp đồng đó ký kết thành công thì anh có bốn mươi phần trăm cổ phần, còn sáu mươi phần trăm nằm trong tay của Trương Chí Thanh. Một khi anh truyền thông tin là hợp đồng lừa đảo ra ngoài, đồng thời đem chuyện Trương Chí Thanh vì sợ tội mà tự sát, giá cổ phiếu của Huyền Mỹ sẽ giảm mạnh. Đến lúc đó anh có thể dùng toàn bộ cổ phần của mình để mua lại Huyền Mỹ với giá thấp, sau đó dùng sẽ ảnh hưởng cảu Bác Sâm để đưa gái cổ phiếu lên, chỉ là giết một người, chí ít anh cũng kiếm được vài trăm tỷ. Có đúng không?”
Nghe mỗi câu Dao Dao nói đều đúng tâm tư của mình, Ngự Ngạo Thiên thực sự không biết lên nói Trương Chí Thành qua ngu ngốc, hay lên nói Dao Dao quá thông minh!
“Thì ra anh cùng phó thủ tướng? Ngự Ngạo Thiên mặc dù có ân oán cá nhân, cũng không cần thiết phải cùng đồng tiền đối đầu? Như thế rất nông nổi.”
Đúng, mặc dù hắn có ân oán rất sau đậm với Phó thủ tướng cũng không cần đến mức phải hủy hoại việc làm ăn của mình, ngay cả Trương Chí Thanh trước khi chết cũng cho rằng Ngự Ngạo Thiên vì thù hận mà có thể hy sinh mọi thứ. Thật không ngờ một cô gái nhỏ bé chưa bao giờ bước chân vào thương mại lại có thể nhìn thấu tất cả.
Ôi! Hắn lần này thực sự hy vọng bảo bối nhỏ bé này có thể ngốc nghếch một chút… hoặc là có suy nghĩ giống Trương Chí Thanh thì tốt. “Bảo bối, ngay cả đến em cũng nói anh giết một người cũng có thể kiếm vài trăm tỷ, thật đáng giá, không phải sao?”
“Quá đáng, Ngự Ngạo Thiên, tại sao anh lại có suy nghĩ như thế? Anh có hiểu tính mạng là vô giá không? Anh khác gì sinh vật máu lạnh?”
“Bốp” cái tát nặng nề đột nhiên không hề báo trước dáng xuống mặt cô, còn chưa kịp phản ứng, mái tó dài vô tình bị hắn nắm chặt.
Ngự Ngạo Thiên từ từ đưa gương mặt nhỏ bé kia về hướng mình, âm thầm nói: “Tiểu bảo bối, mấy ngày nay sở dĩ anh cưng chiều em, là vì nghĩ em thông minh, nhưng tốt nhất đừng tỏ ra quá thông minh sẽ nguy hiểm đó.” Nói xong, hắn đẩy mạnh cô ra…
Dao Dao thuận thế ngã ngồi trên mặt đất, trên khóe miệng đang chảy vài giọt máu đỏ tươi.
Cô đưa tay xoa má, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, cơ thể run rẩy. Thời khắc này, cô chỉ nhớ lại…
“Ngự… Ngự Ngao Thiên, em hỏi anh… nếu như, em không nói cho anh biết… hợp đồng kia là lừa đảo, anh còn có cơ hội… giết hắn sao?”
Đôi mắt trầm xuống, hắn ta nở nụ cười: “Ây da, được rồi, anh vừa mới nhớ tới, bảo bối em còn có công trong chuyện này nhỉ, nếu như em không nói hợp đồng này có vấn đề, nói không chừng… anh thực sự không tìm được lý do giết hắn thì sao?”
“Hu hu, hu hu.” Giọt nước mắt không ngừng rơi xuống hai gò má, cô không ngờ lòng tốt của mình trong chốc lát lại hại chết người! Cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, cô “hu hu…” òa khóc, khập khiễng bước ra khỏi biệt thự.
Cô vừa bước chân dời đi, sự lạnh lùng trên gương mặt Ngự Ngạo Thiên bỗng dưng biến mất, hắn ta thở dài, gương mặt lạnh lùng nhìn lên nóc nhà.
Hắn ta thực sự không biết có nên nói những lời như thế để đả kích Dao Dao.
Có thể đối với một cô gái mười chín tuổi phải đối mặt với sự đả kích này là thực sự khó khăn. Thế nhưng, ông trời lại cho cô quá sớm cái trí thông minh để đối mặt với tất cả. Nếu như có thể đơn giản nhìn cách đối nhân xử thế của mọi người trên thế giới, sớm muộn cũng có một ngày… cô sẽ bị cái xã hội này giở trò tới chết! “Tiểu bảo bối, hãy từ từ chấp nhận cãi xã hội khốc liệt này đi...”
Một lát sau, hắn chậm rãi lấy điện thoại ra: “Mỹ Vân, đang ở đâu?”
“Sao vậy? Ngạo Thiên, giọng anh có vẻ như… không được tốt, tâm trạng không vui sao?”
“Tôi hỏi anh đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Chờ anh.” Nói xong, dập máy, hắn dương tay rời đi…
“Đa đa đa, đa đà.” Bên đường phố vắng vẻ, có một chiếc xe có phòng ở cao cấp mở nhạc nghe tiếng nhạc đến nhói tai. Nam nhân tuấn tú tay cầm ly rượu hạ xuống, ngồi cạnh là hai người phụ nữ gợi cảm đang rúc trong lồng ngực của hắn.
“Tiểu Phong, anh đừng mãi chỉ đắm mình trong rượu, như thế rất buồn rầu.” Một người con gái bên cạnh cầm lấy ly rượu trong tay hắn, ngón tay không an phận còn xoa ngực hắn.
“Chính là, tôi nói Thần Dật, nhà đẹp người đẹp, còn có người anh em tốt là anh, một mình thưởng thức thật không có ý nghĩa.” Một nam nhân đẹp trai ngồi bên kia đã mở miệng, da hắn ngăm đen, khuôn mặt cũng ra thanh tú, bộ tóc ngắn đỏ hoe trông hết sức buồn cười.
Phong Thần Dật lời nói vẫn như trước, tay cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch.
“Tiểu Phong…” Cô gái bên cạnh vừa mở lời, nhìn đôi mắt lóe lên của Phong Thần Dật lạnh thấu xương, cô lập tức im lặng.
“Thần Dật, từ hôm qua ngươi đã không thoải mái, dốt cuộc là thế nào?” Người con trai tóc đỏ xua tay, làm hai cô gái bên cạnh Phong Thần Dật chỉ biết ngoan ngoãn dời đi khỏi chiếc xe.
“Không có gì.” Hắn nói ra ba từ lạnh lùng.
“Tôi thôi… nhàm chán.” Thanh niên tóc đỏ đành cúi đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Lúc này, cách đó không xa, một cô gái khập khiễng nước mắt long lanh đi hướng về phía xe hắn: “Ồ, dáng dấp thật là đáng yêu, đáng tiếc lại là một người què.”
“Tử Hiên, cậu đang nói ai thế?”
“À, anh tự nhìn đi.” Âu Dương Tử chỉ về hướng cửa sổ.
Phong Thần Dật vô thức ngẩng đầu lên nhìn về cửa sổ: “Dao Dao!”
“Ồ, anh quen cô gái đó hả?”
Ánh mắt sâu thẳm biến đổi, hắn mặt lạnh như băng rốt cuộc cũng nở một nụ cười: “Tử Hiên, giúp tôi một việc!”
“Bỏ ra, anh là ai, bỏ tôi ra.” Dao Dao bị Âu Dương Tử kéo mạnh lên xe, vừa bị kéo vào xe, nhìn thấy Phong Thần Dật ngồi trong xe: “Là anh sai người tóc đỏ bắt tôi vào đây sao?”
“Thần Dật, tôi ở cửa đợi anh.”
“Được, cảm ơn, Tử Hiên.”
Lúc này điều gì cần hỏi cũng không nên hỏi, nghe cuộc nói chuyện của bọn họ cũng biết là Phong Thần Dật làm, vừa rồi cô còn tưởng lại gặp lưu manh cơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...