Ánh mắt lạnh lùng hằn sâu trong lòng của hắn, bất kể gặp cái gì lần đầu tiên đều không có sự ấm áp. Là hắn bị cảm lạnh sao? Hay là... hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp khi ở cái nhà này? Nước mắt, chảy xuống theo hai gò má, Dao Dao quay đầu và chạy ra khỏi nhà Phong gia mà không một lần quay đầu lại...
Ban ngày, cũng đã dần dần tối sầm lại. Những bông hoa tuyết vô giác rơi vào người có chút lạnh thấu xương. Trước mắt, dường như lại xuất hiện một ảo giác, một cậu bé mười tuổi đứng bất lực khóc dưới màn tuyết. Mặc dù, hắn tiền tiêu không hết, có gia thế giàu có nhưng không có cách nào để chữa lành vết thương nội tâm, không có cách nào để tìm một người chân thành khiến cho hắn cảm thấy ấm áp.
“Thần Dật, từ khi em quen biết anh, mắng anh tại sao lại luôn trưng ra bộ mặt như vậy; luôn mỉa mai anh vì gia thế có chút tiền mà kiêu căng. Nếu như không phải trở thành vợ của anh; nếu như em không đến Phong gia, có thể cả đời này sẽ không cảm nhận được nỗi đau mà trước đây anh chưa cảm nhận được. Vì sao không nói cho em biết, quá khứ của anh? Không nói với em, anh đã từng chịu đựng sự đau khổ như vậy?”
Vào thời khắc này, nước mắt Dao Dao chảy xuống hai gò má không phải khóc cho chính mình mà là... vì Phong Thần Dật mà khóc. Có lẽ đây là lần đầu tiên Dao Dao cảm nhận được sự đau khổ bao quanh, còn Phong Thần Dật thì sao? Từ nhỏ đến lớn đều phải trưởng thành trong hoàn cảnh như này sao? Sự đau khổ đó, không nói cũng hiểu. Người nhà như vậy, không cần cũng được. Từ nay về sau, cô sẽ là người thân duy nhất của hắn; mà hắn cũng là người thân duy nhất của cô!
Về tới căn phòng chưa tới bốn mươi mét vuông, Dao Dao cảm nhận được cảm giác thoải mái. Căn nhà của Phong gia lớn như vậy? Tình nghĩa nhạt như băng; căn nhà nhỏ thì sao? Vẫn có thể tạo ra kỳ tích. Có lẽ, sau này sinh sống cùng Phong Thần Dật ở nơi này cũng không tệ. Hắn có quen với điều này hay không?
Không đúng, hắn vẫn ở một mình với căn hộ kia, nếu như không quen với chỗ này, cũng có thể quay về sống một mình trong căn hộ đó.
Từ sau khi kết hôn, Dao Dao chưa từng mơ mộng về cuộc sống tương lai với Phong Thần Dật nhưng vào giây phút này, trong đầu cô lại dần dần có cảm giác mong chờ trong tương lai, khóe miệng không thể không nở một nụ cười hạnh phúc.
Có lẽ, là vì Phong Thần Dật không muốn người khác biết về quá khứ, mới rung động trước tình cảm của cô...
“Cốc cốc cốc!” Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, đang mơ mộng về hình ảnh tương lai tự nhiên Dao Dao cau mày lại: "Là ai vậy?" Có điều cô vừa mới về đến nhà mà thôi thì đã có người đến hỏi thăm rồi? Lẽ nào là người của Phong gia tới gõ cửa sao?
Đứng dậy, mở cửa trong nháy mắt, hình ảnh đập vào mắt Dao Dao khiến cô mở to hai mắt. Vô thức muốn đóng cửa lại nhưng lại bị bàn tay to giữ lại: "Bảo bối, em tiếp đãi với khách như vậy sao?"
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai, lo lắng nhìn Ngự Ngạo Thiên đứng ngoài cửa, hắn mặc áo khoác màu đen bên trong là áo lông cao cổ càng lộ vẻ sức hấp dẫn trưởng thành hơn. Nhưng điều này đối với Dao Dao mà nói, lại giống như chuyến thăm lặng lẽ của tử thần.
"Anh, tại sao anh lại đến đây?"
"Đúng lúc đi ngang qua nhà em thì nhìn thấy đèn sáng, liền tới đây. Thật không ngờ, em thực sự đang ở nhà."
Nửa tháng nay cô không về nhà, hôm nay là lần đầu tiên cô về nhà gặp lại Ngự Ngạo Thiên, quả thật không biết mình chính là đi cửa nào cũng “đen như chó” rồi!
"Nơi này, không hoan nghênh anh! Anh đi cho!" Dao Dao dùng sức đóng cửa. Nhưng sức lực của cô đâu thể bằng một người đàn ông được. Ngự Ngạo Thiên chỉ cần dùng một tay, cô hoàn toàn không có cách nào phản kháng rồi. "Bảo bối, không mời anh vào ngồi một chút sao?"
"Thần... Thần Dật đang ở đây. Tôi không, không muốn để anh ấy nhìn thấy anh! Anh đi đi!"
"Hả?" Ánh mắt sâu thẳm lóe lên, khóe miệng nở nụ cười tà: "Đúng lúc, thật lâu rồi anh chưa gặp Thần Dật, để anh chào hỏi hắn một tiếng cũng được." Dứt lời, hắn hơi dùng lực. Dao Dao bị bắn ra khỏi cửa, Ngự Ngạo Thiên bước vào bên trong căn phòng, thuận tay mang theo cửa phòng.
"Ngự... Ngự Ngạo Thiên, đây là anh tự xông vào nhà dân!" Dao Dao dường như bước chậm theo sau để nhìn thấy ôn thần này.
Ngự Ngạo Thiên cởi bỏ áo khoác trên người, hiên ngang ngồi ở trên ghế salon: "Thần Dật đâu?"
Ánh mắt lo lắng liếc ngang liếc dọc, cô nuốt nước bọt xuống, rất nhanh chỉ về phía nhà vệ sinh: "Trong... trong nhà vệ sinh."
"Phụt!" Ngự Ngạo Thiên tức cười nở nụ cười, nghiêng người dựa vào ghế sofa, ngón tay thon dài gảy dưới cằm cô: "Bảo bối, em thật sự không biết nói dối đâu. Một người tại sao lại sống ở nhà mẹ đẻ? Chẳng lẽ bị Phong Thần Dật đuổi ra khỏi nhà Phong gia rồi hả?"
Quả nhiên chuyện gì cũng không thể lừa được Ngự Ngạo Thiên! Cô nhíu mày lại, cắn răng hậm hực: "Không phải thì sao! Phong Thần Dật không có tôi mới làm ầm lên đó! Anh ấy đi công tác ở Thổ Nhĩ Kỳ rồi!"
"À...? Thì ra là Phong Thần Dật đi công tác rồi!"
Nguy rồi! Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Ngự Ngạo Thiên, cô không khỏi rùng mình. Tại sao lại đem chuyện Phong Thần Dật đi công tác ra nói chứ?
"Bảo bối, vậy xem ra người nhà Phong gia đã đuổi em đi rồi? Ây da, em rời đi đã bao lâu rồi, Phong gia bọn họ cứ để em đi như vậy sao?"
Đâm trúng hồng tâm! Sức quan sát của Ngự Ngạo Thiên thật quá nhạy bén rồi. "Điều này trách ai đây? Nếu như lúc ăn cơm hôm đó, anh không như vậy, chúng ta có thể sẽ không bị giới truyền thông chụp ảnh rồi?"
"Ngay cả mặt cũng không có, người Phong gia đã nói gì với em?"
Hả? Xem ra Ngự Ngạo Thiên cũng đã xem qua tin tức đó? Không phải lúc hắn đọc được tin đó, sẽ đoán được nhất định mình sẽ bị Phong gia đuổi ra khỏi nhà chứ? Thật đúng là mất mặt. Cô cũng rất buồn phiền, mảnh nhỏ tin tức chỉ có một phía, người Phong gia làm sao biết được chắc chắn đó là cô. Mặc dù, chính xác đó là cô!
"Tới đây." Ngự Ngạo Thiên cười ta ngoắc ngón tay, ánh mắt sâu thẳm đó khiến người khác nhìn không thấu.
Dao Dao hít một hơi: "Anh... anh muốn làm gì?" Từng bước lùi về sau.
Thấy vậy, hắn tiến lên một bước, nắm cánh tay cô lại. "Buông em ra!" Cả người Dao Dao đều kinh sợ, sợ đến nỗi không biết nên làm gì.
Có thể Ngự Ngạo Thiên chỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không có bất kỳ hành động nào. Nhưng, hình bóng năm ngón tay trong ánh mắt hắn cũng bị kích thích trong ánh mắt cô.
Xoay người, ngồi trên ghế salon. Cả người Dao Dao như trút được gánh nặng thở dài một hơi, đưa tay sờ má của mình, hắn... đang nhìn cái gì vậy?
"Bảo bối, cuộc sống nhà giàu có một chút không phù hợp với em đó, hãy suy nghĩ, suy nghĩ nhanh chóng ly hôn với Phong Thần Dật đi." Ngự Ngạo Thiên nói xong, khóe miệng chầm chậm nở nụ cười tà.
Cô suy nghĩ, tức giận nhau mày: "Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh! Huống hồ, hôn nhân là chuyện của tôi và Phong Thần Dật, chỉ cần tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi là đủ rồi! Tôi sẽ không ly hôn với Phong Thần Dật đâu!"
"Yêu?" Nụ cười trên mặt Ngự Ngạo Thiên dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt u ám.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...