“Tôi là đồng nghiệp của cô. Ha ha nói tới chuyên ngành kĩ thuật này thì tương đối dễ nhưng nhiều người lại rất lơ là.”
Chuyên ngành? Kĩ thuật? Chuyên ngành của cô đâu phải là kỹ thuật. Cô chỉ vì khoảng thời gian này chăm chú vào máy tính mới biết... Thôi được, không cần nói rõ làm gì. Cô hiện tại ở chỗ này là chuyên ngành kỹ thuật. “Cậu có chuyện gì sao?”
“Tan ca rồi, bên ngoài thời tiết không tốt lắm, cô có muốn cùng chúng ta góp tiền thuê xe không?”
Góp tiền? Thuê xe? Dao Dao lung túng nuốt nước bọt xuống, nhìn từng cái từng cái mắt kính trong phòng kỹ thuật này. Đây chẳng phải là IT của bộ truyền thông sao? Bình thường không giao lưu với nhau, đến khi cần tiền thì mọi người lại cùng nhau góp tiền sao?
“Thật... Thật ngại quá, hôm nay, tôi... chồng tôi tới đón tôi rồi.” Mặc dù đây là lời nói dối.
“Cô kết hôn rồi sao?” Nam sinh đeo kính kia như phát hiện ra đại lục mới, đẩy gọng kính lên: “Cô làm sao mà kết hôn được vậy? Những người làm bên kỹ thuật chúng ta đừng nói đến kết hôn ngay cả việc tìm đối tượng cũng rất khó khăn đó.”
Đáng nói là, vì cô không phải là chuyên ngành kỹ thuật. “Tôi, tôi với chồng tôi là thanh mai trúc mã.”
“Thảo nào! Vậy cũng tốt. Không làm phiền cô nữa.” Nam sinh đẩy gọng lính lên, lịch sự cười một cái rồi quay đầu rời đi.
“Cốc, cốc, cốc.” Lúc này, Aaron trợ lý của Phong Thần Duệ gõ cửa phòng làm việc của bộ phận IT.
“Trợ lý Aaron, có chuyện gì không?” Quản lý bộ phận IT khuôn mặt tươi cười đón tiếp.
Aaron lịch sự gật gật đầu: “Phó tổng Phong tìm Lạt Dao Dao ở bộ phận các cậu có việc.”
“Hả? Tôi biết rồi. Tiểu Lạc... Tiểu Lạc… Phong phó tổng tìm cô kìa.”
Cô đã nghe thấy rồi, thật không biết Phong Thần Duệ lại tìm mình có chuyện gì nữa đây? Nữa tháng nay đều không gây phiền toái gì cho hắn, sẽ không phải là Thần Dật vừa gây ra chuyện gì chứ?
Dao Dao theo Aaron rời khỏi bộ phận IT. Cũng may là làm ở phòng kỹ thuật này, nếu như đổi sang bộ phận tiêu thụ, hay bộ phận ngoại giao thì không chừng khi Phó tổng đến tìm mình tin tức lan ra, toàn bộ văn phòng lại sôi sùng sục lên rồi.
“Aaron, văn phòng của phó tổng không phải ở tầng ba mươi mấy sao? Tại sao lại xuống tầng dưới?” Vừa vào thang máy, Dao Dao lạnh lùng hỏi.
“Cô hai (1), Phong phó tổng đang ở trong xe chờ cô.” Aaron là tâm phúc của Phong Thần Duệ, vì vậy cũng biết được quan hệ của cô với Phong Thần Dật.
“Tôi biết rồi.” Theo Aaron đi tới nhà để xe dưới hầm.
Dao Dao trước sau không nghĩ ra rốt cuộc Phong Thần Duệ muốn giở trò gì, có điều... Hiện tại cũng đã là người một nhà, cô tin tưởng Phong Thần Duệ sẽ không làm ra những chuyện không phải đối với cô.
Cách đó không xa, một chiếc Lewis đang đậu ở bên trên. Dao Dao chậm rãi đi tới vị trí ở phía sau gõ gõ cửa sổ xe. Kính đen chậm rãi hạ xuống. “Em dâu.” Phong Thần Duệ mỉm cười chào cô.
“Anh cả, anh tìm em có việc gì không?”
“Lên xe!”
“Ha ha, anh cả, em chỉ đứng một lúc rồi trở về liền, không cần ngồi đâu ạ.”
Phong Thần Duệ hé mắt, một tay gác ở trên khung kính, chậm rãi nói: “Nhưng ba nhờ anh đưa em về nhà, vậy em có lên hay không đây!”
“Ba sao?” Ba chồng kêu Phong Thần Duệ đưa cô về nhà? Đã xảy ra chuyện gì sao? Dao Dao mơ hồ nhận ra có gì không đúng, vốn định mở miệng hỏi nhưng nhìn Phong Thần Duệ cô thật sự không muốn hỏi thêm điều gì. Vì vậy chỉ biết lên xe mà ngồi.
“Cô hai.” Lão Trương tài xế lịch sự hướng cô chào hỏi xong rồi mới khởi động xe.
“Em dâu, gần nửa tháng nay, em thật sự thay Phong thị lập ra không ít công lao hiển hách đó.” Phong Thần Duệ ngồi đối diện chậm rãi mở miệng. Dao Dao yên lặng liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại tiếp tục quay đầu nhìn phía ngoài cửa xe.
“Cậu nói xem, cướp chuyện làm ăn của Bác Sâm, cậu xem người ta đã già trước tuổi như vậy rồi còn bị làm cho tức chết nữa? Có điều, nói thật thì trong giới kinh doanh này ai dám khiêu khích Ngự Ngạo Thiên, cũng chỉ có cậu. Haizz… Aaron, vẫn là phận nữ nhân là tốt nhất. Đúng không?” Phong Thần Dật biết Dao Dao sẽ không để ý đến mình, liền quay đầu về phía trợ lý của mình mà nói.
Aaron cười châm chọc, vội vã gật gật đầu: “Đúng vậy, nữ nhân đúng là dễ làm mà, chỉ cần cởi quần áo là xong xuôi mọi chuyện rồi.”
“Aaron, cậu đừng có nói quá rõ ràng như vậy chứ. Tốt xấu gì, Dao Dao cũng là em dâu tôi. Có điều, mấy ngày nay tôi nghĩ tới con cọp trong nhà kia lại nổi giận rồi.”
“Cô cả (2) ấy ạ?”
“Ừ.”
“Phong phó tổng, có chuyện gì sao?”
“Haizz, còn không phải vì tiểu tử Phong Thần Dật kia cưới được một người vợ thông minh như vậy. Nhìn lại, con cọp cái nhà tôi ngoài xuất thân tốt ra thì cái gì cũng không có.” Phong Thần Duệ nói xong, cố ý liếc mắt qua Dao Dao, một giây sau, hắn lại nói tiếp: “Có điều… dù sao bây giờ tôi cảm thấy vợ mình vẫn tốt!”
“Đương nhiên rồi ạ. Cô cả cùng Phong phu nhân xuất thân đều là hoàng thân quốc thích của Châu Á, từ nhỏ gia giáo nghiêm ngặt, hiền lương thục đức, làm gì có người nào có thể so sánh được với cô cả chứ ạ?” Aaron nói lời nãy rõ ràng là cố ý nói cho Dao Dao nghe thấy mà.
Có điều, quả thực vợ của Phong Thần Duệ xuất thân vô cùng tốt. Vì Phong phu nhân muốn chắc chắn địa vị của hắn mà đặc biệt tìm cho hắn một người vợ Quốc Mẫu như vậy. Theo như biết được thì Lan Lăng là cháu gái của nữ vương Châu Á, địa vị chỉ đứng sau Phong phu nhân, cũng là xuất thân từ hoàng thân quốc thích.
“Ha ha, Lan Lăng xuất thân từ đâu không nói đến, chủ yếu là cô ấy hiểu được thế nào là tam tòng tứ đức. Nếu như tôi giống em trai mình cưới phải một người vợ… tôi thật không biết ngẩng mặt lên như thế nào!”
Phong Thần Duệ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, càng lúc càng nghiêm trọng.
Nếu như hắn không nhắc đến Phong Thần Dật thì Dao Dao cũng sẽ coi hắn như tiếng rắm của chó mà thôi nhưng hắn trong câu nói ấy chửi Thần Dật, quả thực nhịn ị thì nhịn được chứ không thể nhịn đi tè!
“Anh cả, anh cũng tự tin quá đấy. Chị cả có vượt quá giới hạn thì anh làm sao mà biết được! Anh cũng đâu rảnh rỗi tới nỗi mà theo chị mỗi ngày được.” Dao Dao im lặng một lúc rốt cuộc cũng đã lên tiếng.
Phong Thần Duệ khẽ mỉm cười, tự tin nói: “Thật là buồn cười! Lan Lăng ngày ngày ở nhà, cửa lớn không ra cổng trong không bước, nào có cơ hội mà vượt giới hạn chứ?
Dao Dao vừa nghe xong, giả vờ ngây ngốc nháy mắt một cái: “Trong nhà không phải có hầu nam sao ạ?”
“Phốc!” Aaron một bên nghe xong nhất thời cười ra một tiếng. Phong Thần Duệ một bên mặt đều tái đi, hắn hận mà cắn nát răng sau: “Thật là một nữ nhân nhanh mồm nhanh miệng. Một lúc nữa về nhà, xem cô lúc đây có khóc hay không!”
Có ý gì chứ? Nhìn dáng vẻ hung tợn của Phong Thần Duệ, cô càng ngày càng cảm thấy bất an, không hiểu sao bố chồng lại kêu Phong Thần Duệ đưa cô về nhà? Đã vậy Phong Thần Duệ còn nói về đến nhà cô có khóc không?
Trong nhà… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
***
(1) Cô hai: Vợ của nhị thiếu gia.
(2) Cô cả: vợ của Phong Thần Duệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...