Có trời mới biết, khi hắn nghe được tin kết hôn của Dao Dao cùng với Phong Thần Dật. Tâm tình liền trở nên bất ổn, giống như là sủng vật mà mình đã nuôi từ lâu, đến cuối cùng lại bỏ đi chạy vào trong lòng người khác, thật khó chịu a!
Nghĩ tới đây thân thể nam nhân lại cố ý mà tăng thêm tốc độ.
“A…” Cơ thể căn bản đã tê dại không cách nào mà chống đỡ lại nam nhân điên cuồng mà xông tới này được, cơ thể cô lần thứ hai lại như bị xé nát vô cùng đau đớn.
Từ từ giãn đồng tử ra, nhìn vào trong đôi mắt nam nhân này là tràn đầy sự hận thù.
Dao Dao rất muốn hỏi bản thân cô có phải là nhìn nhầm cái gì không?
Ngự Ngạo Thiên hận sao? Hắn có tư cách gì để mà hận chứ?
Người bị giết kia chính là mẹ cô! Bây giờ cô lại bị hành hạ như vậy có được hay không chứ?
Ha, thật sự buồn cười mà, rất đáng buồn cười mà…
Tùy ý đi, tùy tiện đi, tất cả cứ như vậy mà phát triển đi, như vậy thì cô mới càng ngày càng hận hắn hơn mà thôi. Cũng tốt thôi, không phải sao?
Lần thứ hai nhắm mắt lại, nước mắt lại lần nữa mà lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xám này của cô, dùng sức cắn mạnh vào khóe môi làm một vệt máu đỏ chót chảy xuống, biểu hiện sự không phục!
Cô… Cũng sẽ không bao giờ mà cúi đầu trước tên đại ác ma này lần nữa đâu!
…
Chỗ ở của Phong Thần Dật…
“Thần Dật, Thần Dật, con thế nào rồi?” Nhận được tin Phong Thần Dật bị bệnh, Phong Tiêu không ngừng nghỉ mà chạy ngay đến đây.
Phong Thần Dật giả vờ bệnh nặng nằm ở giường, biểu hiện không có chuyện gì hướng về ba hắn mà lắc đầu.
“Bác sĩ Lý, rốt cuộc con trai tôi bị bệnh gì vậy?”
Bác sĩ Lý đây là bác sĩ riêng chăm sóc cho Phong Thần Dật, vì vậy mà thuận theo hắn mà trả lời: “Phong lão gia, nhị thiếu gia chỉ là dạ dày mà thôi, nghỉ ngơi… nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi.”
“Như vậy sao…” Phong Tiêu như buông được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn qua căn phòng tìm kiếm: “Lạc Dao Dao đâu?”
“À… Bác à, Thần Dật đột nhiên bị bệnh nên tử hiên liền đưa cô dâu về nhà rồi ạ.” Hắc Viêm Long lo sợ ông sẽ biết Dao Dao bị bắt cóc nên vội vàng tìm cái cớ mà giải thích.
“Hừ, thiệt là, còn chưa cưới đã khắc khiến cho Thần Dật bị bệnh rồi, thật là sao chổi mà!” Phong Tiêu tức giận nắm thành nắm đấm, ông vốn là người vô cùng mê tín nhưng dù sao cũng đỡ hơn là cho ông biết Dao Dao đã bị bắt cóc a.
“Bác à, Thần Dật ở đây đã có con chăm sóc rồi, bác cứ về nghỉ ngơi trước đi ạ.”
“Ừ, cũng được, vậy thì làm phiền cậu rồi Viêm Long.”
“Dạ, vâng ạ.” Hắc Viêm Long tự mình tiễn ông rời khỏi phòng.
Phong Thần Dật bên này cũng dặn dò bác sĩ Lý rời đi trước.
Hắn nhấc chăn lên, nhanh chóng xuống giường: “Viêm Long, Tử Hiên bên kia đã trả lời điện thoại chưa?”
“Vẫn chưa…”
“Leng keng, leng keng.”
“Chắc là Tử Hiên về đấy.” Hắc Viêm Long bước nhanh tới cửa, quả nhiên Là Âu Dương Tử Hiên: “Tử Hiên, thế nào rồi?”
Âu Dương Tử Hiên bình tĩnh lại hơi thở, bấc đắc dĩ mà lắc lắc đầu: “Không phải do Ly gia làm!”
Sau khi Dao Dao mất tích hắn liền an bài Âu Dương Tử Hiên đến nhà họ Ly điều tra tung tích của Dao Dao, còn hắn cùng Hắc Viêm Long sẽ ở đây phụ trách tình hình ba hắn.
Bây giờ nhìn lại không phải do Ly Nặc Đình làm thì nhất định là…
Phong Thần Dật sắc mặt âm trầm móc điện thoại trong túi ra.
“Xin Chào, thuê bao quý vừa gọi hiện tại không liên lạc được.”
“Đáng chết! Đúng là Ngự Ngạo Thiên rồi! “Ầm” một tiếng, hắn đột nhiên ném điện thoại trong tay ra ngoài, bước nhanh về hướng cửa lớn mà đi đến.
Âu Dương Tử Hiên cùng Hắc Viêm Long thấy vậy, cũng vội vàng chặn lại ở cửa: “Thần Dật, cậu định làm gì?”
“Đến Bác Sâm.”
“Cậu bình tĩnh lại đã, giờ cũng đã 7h rồi, Bác Sâm đã sớm tan ca hết rồi! Hơn nữa chúng ta căn bản không có chứng cứ, nói thế nào với Ngự Ngạo Thiên đây? Chuyện này nếu cậu làm lớn, chỉ khiến truyền thông quan tâm đến mà thôi, lúc đó tin tức Dao Dao bị bắt cóc mà lan ra thì sau này chuyện của cậu và Dao Dao sẽ không có gì tốt đẹp cả!”
Hắc Viêm Long nói những lời này rất hợp lý, trước đây là mới lộ ra tin Ngự Ngạo Thiên nuôi Dao Dao làm người tình, giờ chuẩn bị kết hôn lại bị Ngự Ngạo Thiên bắc cóc cô dâu, điều này mà lộ ra chỉ có khiến cho dư luận cười nhạo cuộc hôn nhân này thêm mà thôi!
“Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ ở đây chờ Ngự Ngạo Thiên trả Dao Dao lại sao?” Phong Thần Dật không thể nào chờ được, hắn bây giờ không thể nào chấp nhận được việc Dao Dao đang ở cùng với tên ác ma nguy hiểm kia được.
“Như vậy đi, Thần Dật cậu trước tiên ở đây chờ tin của tôi. Tôi cùng Viêm Long sẽ lần lượt đến chỗ ở của Ngự Ngạo Thiên tìm kiếm trước. Xem thử có tìm ra được chút manh mối gì không.”
“Tôi cũng đi nữa.”
“Không được, cậu bây giờ đang rất kích động, nếu đi, chỉ có thể tới đó gây sự mà thôi, chỉ càng gây chú ý cho bọn nhà báo mà thôi.” Âu Dương Tử Hiên suy tính vô cùng chu đáo, Phong Thần Dật bây giờ tâm trạng không thể nào tỉnh táo được, bây giờ nữ nhân mà hắn yêu nhất đang rơi vào tay nam nhân khác thì làm sao mà hắn có thể bình tĩnh được cơ chứ.
“Đúng vậy a, Thần Dật, chuyện này hãy giao cho chúng tôi. Cậu yên tâm đi, cứ ở đây mà chờ điện thoại của chúng tôi.” Hắc Viêm Long nói xong liền cùng Âu Dương Tử Hiên rời đi.
Hai người họ vừa tới cửa, Hắc Viêm Long sắc mặt liền chìm xuống: “Nếu như Ngự Ngạo Thiên không muốn giao người thì chúng ta có đến cửa đòi cũng vô dụng.”
Âu Dương Tử Hiên cũng biết đạo lý này, trời đất bao la như vậy, Ngự Ngạo Thiên mang Dao Dao đến một nơi bí ẩn mà giấu ở đấy thì bọn họ có kiếm đằng trời cũng không ra. Thêm vào đó Ngự Ngạo Thiên lại xuất thân từ hắc đạo, năng lực trinh sát lại cao hơn nhiều so với người bình thường, bọn họ có tìm đến thám tử cũng vô dụng.
“Nhưng nếu không như vậy thì chúng ta làm sao bình tâm lại cảm xúc cho Phong Thần Dật chứ?”
“Đúng rồi, Tử Hiên, không phải cậu cùng Long Diệp phó tổng Bác Sâm có quen biết sao? Cậu nên đi hỏi hắn thử xem?”
“Long Diệp là tâm phúc của Ngự Ngạo Thiên, cậu nghĩ hắn sẽ giúp Ngự Ngạo Thiên hay giúp chúng ta đây?”
“Ôi… quên đi, vậy chúng ta vẫn là nên đi tìm thử thôi.”
“Ừ, đành đi tìm thử vậy.” Hai người cùng nhau thở dài rồi phân công nổ máy xe tới nơi ở của Ngự Ngạo Thiên.
Nhưng...
Căn hộ nhỏ kia của Ngự Ngạo Thiên lại vô cùng bí ẩn, đừng nói là bọn họ tìm, ngay cả cảnh sát chính phủ tới cũng tìm không ra chỗ đó nữa…
…
Ròng rã ba ngày liên tiếp, Dao Dao đều bị giam cầm bên trong căn nhà nhỏ, tỉnh lại thì không ngừng hoan ái mà ngủ thì ác mộng vô tận cứ quấn quanh cô.
Trên cơ thể cô, trên người cô, trên da thịt mỗi nơi đều trải đầy những dịch của nam nhân kia, dù đã tắm rửa bên ngoài rồi, vẫn không thể nào tắm sạch được sự “nhục nhã” sâu bên trong cô.
“Bảo bối, mau đến đây ăn cơm!”
Sau lưng truyền đến âm thanh lạnh băng của một nam nhân. Cô kiệt sức nằm ở giường, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cô là một vết trói thật sâu trên cổ tay.
Cũng không nhớ rõ Ngự Ngạo Thiên đã mở trói cho cô khi nào, duy nhất có thể nhớ tới, là dù hai tay cô có mở trói ra thì cô cũng không còn sức lực đâu mà chạy trốn, thậm chí không thể nào mà chống lại được cái ham muốn không ngừng nghỉ của nam nhân kia.
Nhắm mắt lại, giống như chưa từng nghe thấy hắn nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...