Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Cô gái đáng chết này!” Hàn Ly Thương con ngươi đỏ lên, nhanh chóng rút khẩu súng lục từ trong túi ra.

“Ly Thương!” Im lặng một lúc, Ngự Ngạo Thiên gầm lên một tiếng nhẹ ngăn cản hành động tiếp theo của Hàn Ly Thương. Hắn chậm rãi nhìn sâu vào đôi mắt Dao Dao.

Nhìn đôi mắt thất kinh cùng khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới nổi trắng bạch kia, hắn có thể cảm nhận được cô đã sợ hãi đến cỡ nào. 

Con người mà, khi đến một số thời điểm vì muốn bảo toàn tính mạng mà có thể bất chấp tất cả. Vì thế mà hắn có thể hiểu được hành động hiện nay của Dao Dao.

“Dừng xe.”

“Đổng sự trưởng?” 

“Dừng xe!” Ngự Ngạo Thiên tăng thêm âm lượng.

Tài xế tức giận nhíu nhíu mày lại, chậm rãi giảm tốc độ xe lại.

“Long Kỳ, cậu đi theo Dao Dao đi.” 

“Ngạo Thiên?” Hàn Ly Thương thật sự không thể nào hiểu được, cô gái này có thể mang đến tai họa cho từng người bọn họ, vậy mà đáng giá để Ngự Ngạo Thiên tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy sao?

Dừng xe lại bên đường, Ngự Ngạo Thiên bảo vệ Dao Dao, nhanh chóng mở cửa xe ra: “Long Kỳ, cậu mau mang Dao Dao đi đi. Tôi sẽ yểm trợ cho bọn cậu.” Nói xong, hắn rút thương ra, hướng về những kẻ đang phục kích kia.

Ở trong xe, Hàn Ly Thương thấy vậy, không thể nào mà đứng nhìn Ngự Ngạo Thiên cùng đám người kia chém giết, nên cũng xuống xe mà yểm trợ cho Dao Dao. 


“Ngạo Thiên, giải quyết xong phiền phức, nhất định phải đến thượng nghị viện nhé!”

“Cô gái này, vào lúc này cô còn giả bộ làm người tốt nữa à? Không phải cô khó dễ đòi xuống xe thì không chừng chúng ta cũng đã đến kịp mà tranh cử rồi. Giờ giải quyết xong đám người kia thì tranh cử thượng nghị viện cũng đã kết thúc rồi, còn đi làm cái gì nữa?” Hàn Ly Thương cắn răng nghiến lợi mà nói.

Cô lúc này cũng không muốn tốn nhiều thời gian để giải thích làm gì, ánh mắt kiên định nhìn Ngự Ngạo Thiên: “Nhất định phải tới! Nhất định phải tới nhé!” 

Vì thái độ của cô mà hắn cũng bị lây nhiễm hay là vì qua loa Mà Ngự Ngạo Thiên chậm rãi gật đầu cho cô yên tâm: “Ừ.” Che chở cho Dao Dao cùng Long Kỳ rời đi.

Sau khi xác nhận bọn họ đã an toàn, Ngự Ngạo Thiên tiêu hao thêm ít thời gian cùng với đám người kia rồi mới trở về được xe, trong xe tàn tạ đến nổi không thể tả.

“Ngạo Thiên, đáng giá sao?” Hàn Ly Thương thở hổn hển, lạnh giọng chất vấn. 

Ngự Ngạo Thiên im lặng một lát, con mắt sâu lắng lóe lên, mỉm cười nói: “Đây là vì… tôi nợ cô ấy.”

Một bên khác…

“Hô… Hô...” Long kỳ cùng Dao Dao không biết chạy được bao lâu, xác nhận phía sau đã không còn người đuổi theo, bọn họ rốt cuộc mới dừng lại. 

Dao Dao cả người co quắp lại ngồi ở trên bờ ruộng, không ngừng lau đi những giọt mồ hôi trên trán.

“Dao Dao, cô làm sao vậy?” Long Kỳ đứng bên cạnh cô nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.

Cô biết hành vi bây giờ của mình rất là ích kỷ nhưng mà... 

“Tôi tin Ngạo Thiên nhất định sẽ bình an vô sự. Nhưng tôi… còn có trách nhiệm khác!”

Khi cô đã bình tĩnh lại, đột nhiên hít một hơi, nhanh chóng đứng lên: “Long Kỳ, nếu anh hy vọng Ngạo Thiên có thể hoàn thành tâm nguyện thì anh hãy giúp tôi làm một chuyện này, có được không?”



Thượng nghị viện nằm ở trung thành phố, trang nghiêm mà hoa lệ, kiến trúc 5 tầng theo kiểu Châu Âu tượng trưng cho nền chính trị uy nghiêm. Ở chính giữa là một bức tượng hùng vĩ càng thể hiện tầm quan trọng của chính trị, uy nghiêm mà lộng lẫy.

“Tài xế, đã phiền ông rồi.” Dao Dao bước xuống taxi, đứng trước cửa lớn của thượng nghị viện, tất cả mục đích của cô đều đang hiện lên trước mắt.

Cô nhìn xem đồng hồ, thời gian tranh cử cũng đã trôi qua được 20 phút rồi. 

Ha ha… nhưng không sao, cô nhất định! Chắc chắn! Phải hoàn thành tâm nguyện của Ngạo Thiên. Đây không chỉ vì lần đầu làm luật sư của cô mà cũng vì Ngạo Thiên. Cô nhất định sẽ thay hắn mà tranh cử!

“Ngự Ngạo Thiên, em tin anh nhất định sẽ an toàn mà đến đây. Mà anh có hay không cũng tin tưởng em giống như… Em tin tưởng anh vậy chứ?”


Cô nở nụ cười nhợt nhạt, hít một hơi thật sâu, bước nhanh vào bên trong đại sảnh của Thượng nghị viện… 

Lễ đường to lớn, không còn lấy một chỗ ngồi, trên mặt mọi người đều rất nghiêm túc. Đây chính là Thượng nghị viện, Quốc Nội- địa điểm thảo luận chính sự cao nhất.

Dao Dao lựa một chỗ trong góc mà ngồi, yên lặng không tiếng động, liếc trộm những người tham gia tranh cử lần này…

Ngồi… ngồi ở hàng thứ hai kia không phải là Ty cục trưởng chứ? Người đã cùng cô ăn cơm lại là Ty cục trưởng tài chính sao? 

Ha ha, so với ở địa phương thì ở nơi đây ngược lại thật sự cực kì uy nghiêm, người đã từng lén lút ôm ấp những cô nàng bồi rượu, mắng vợ mình là bà già, tựa hồ bây giờ như biến thành một người khác vậy.

Ánh mắt lần nữa nhìn lên hàng ghế trước, ngồi ở hàng đầu tiên…

Đại... đại diện Thủ tướng sao! 

A…

Dao Dao âm thầm mà hít vào một ngụm khí lạnh, cô thỉnh thoảng chỉ là thấy vị lãnh tụ cao nhất Đại Nội này ở trên ti vi nhưng không nghĩ hôm nay có thể may mắn mà cùng hắn ở chung một mái hiên như vậy, ngẫm lại quả thật là kỳ diệu, tựa như là một giấc mơ vậy.

Có điều... nếu như Ngự Ngạo Thiên tranh cử thành công, không phải hắn cũng là nhân vật chính trị quan trọng sao? 

A, ha ha ha...

Vậy sau này, Ngự Ngạo Thiên cũng giống bọn họ, gương mặt, mái tóc lúc nào cũng sáng bóng, khi nói chuyện cũng thật băng lãnh sao?

Ồ, ngẫm lại liền thấy thật đáng sợ. 

“Người tranh cử kế tiếp, Ngự Ngạo Thiên!”


Đến rồi! Rốt cuộc đã đến giờ phút này! Ngự Ngạo Thiên, em giúp anh dẫn trước một phần, cùng nhau cố gắng nhé!

Dao Dao nhanh chóng sửa sang lại y phục, thở mạnh một cái, chậm rãi bước lên khán đài. 

“Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc tuyển chọn không phải là Ngự Ngạo Thiên sao? Làm sao bây giờ lại biến thành một cô bé rồi?”

“Đúng vậy a, này là sao chứ?”

Khi Dao Dao bước lên, phía dưới lập tức vang lên những âm thanh xì xào bàn tán. 

Cô ngay thời điểm này thấy mình thật nhỏ bé, có thể đối mặt với nhiều nhân vật quan trọng trong chính trị như vậy, trong lòng liền có chút sợ hãi a, hai chân liền trở nên run rẩy, dù sao những đại nhân vật trên tin tức này so với thần tiên trên trời cũng giống như vậy a, vô cùng xa vời.

“Chào… Xin chào mọi người.”

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Dao Dao, mình phải tỉnh táo lại, vào lúc này mà mất bình tĩnh, nhất định sẽ thua trận mất!” 

Cô gắt gao nắm chặt bàn tay bé nhỏ lại, dùng sức cắn môi dưới, nở một nụ cười mỉm và nói: “Tôi là luật sư đại diện cho tiên sinh Ngự Ngạo Thiên, Lạc Dao Dao. Đầu tiên, tôi muốn thay tiên sinh Ngự Ngạo Thiên gửi đến mọi người dưới đây lời xin lỗi sâu sắc.” Nói xong, cô lịch sự cúi đầu hành lễ một cái.

“Đây là, ý gì vậy?” Một cục trưởng ngồi ở hàng ghế thứ hai lạnh lùng lên tiếng.

Cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười đáp lại: “Tôi vừa mới nhận được điện thoại của Ngự tiên sinh, bởi vì trên đường có một chút việc cần trì hoãn đến nữa giờ nữa mới đến được, tôi rất mong các vị quan lớn dưới đây có thể tha thứ cho sự thất lễ lần này của Ngự tiên sinh. 

“Tranh cử mà có thể đến muộn sao?” Phía dưới lần nữa lại truyền đến một thanh âm lạnh lùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui