Một giọng nữ vang lên.
Dao Dao theo bản năng quay người nhìn về phía tiếng nói phát ra: “Tiểu Kiều?”
“Thư kí Kiều.” Người phụ nữ ở quầy lễ tân cúi đầu lịch sự với Tiểu Kiều.
Cậu giật mình chỉ vào khuôn mặt đang mỉm cười Tiểu Kiều: “Cậu...”
“Ha ha, một tháng trước mình từ chức tới Lam Độ Quốc Tế. Hiện tại mình giữ chức thư kí.
Thư kí sao? Giống vị trí của Mạc tiểu thư đúng không? Ha ha, tiểu Kiều thật lợi hại.
“Tiểu Lạc, cậu tới nơi này làm gì?”
“Mình... mình tới tìm Hạ tổng nhưng mà tớ không hẹn trước.” Cô khổ sở cười.
Tiểu Kiều vừa nghe thấy liền nói: “Đến đây đi, mình dẫn cậu đi tìm Hạ Nhậm Lương.”
Hạ Nhậm Lương sao? Lẽ nào Tiểu Kiều cùng Hạ Nhậm Lương...
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Kiều, cô nhanh chóng tới được phòng làm việc của tổng giám đốc Lam Độ Quốc Tế.
Tiểu Kiều nhẹ nhàng cửa phòng làm việc ra nói: “Hạ Nhậm Lương, anh xem ai tới này.”
Đang làm việc Hạ Nhậm Lương bỗng nhiên ngẩng đầu, khi thấy Dao Dao xuất hiện ở trước mắt mình, ánh mắt của hắn rõ ràng có một tia biến hóa nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Dao Dao, sao cô lại tới đây?”
“Ha ha, tôi tới nhờ anh giúp một chuyện.”
“Ồ.” Hạ Nhậm Lương đảo mắt mỉm cười nhìn về phía Tiểu Kiều: “Cô đi ra ngoài trước đi Tiểu Kiều.”
“Hạ Nhậm Lương...” Tiểu Kiều có chút mất hứng nhíu mày.
Dao Dao cảm thấy có điều gì đó sai sai liền vội vàng điều tiết không khí ngột ngạt bên trong phòng làm việc: “Ha ha, không cần Tiểu Kiều đi ra đâu, đây là một chuyện rất đơn giản thôi.” Cô cực lực nói.
Tiểu Kiều và Hạ Nhậm Lương vẫn nhìn nhau như cũ. Một lát sau, Tiểu Kiều nắm chặt quả đấm, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tiểu Lạc, cậu cùng Hạ Nhậm Lương tâm sự tốt nhé! Mình không quấy rầy nữa, mình đi ra ngoài trước đây.”
“Ơ... Tiểu... Tiểu Kiều...” Trông thấy bóng lưng khoan thai rời đi của Tiểu Kiều, Dao Dao cau mày lại.
Kỳ thực Hạ Nhậm Lương thật không cần phải... làm như vậy. Cô mơ hồ cảm giác được hình như bọn họ đang hẹn hò mà Tiểu Kiều cũng biết Hạ Nhậm Lương trước đây...
Hiện tại Hạ Nhậm Lương đuổi Tiểu Kiều đi khiến cô cảm thấy toàn thân khó chịu.
“Ha ha, Dao Dao, cô đến đây tìm tôi là muốn tôi hỗ trợ cái gì?”
Nghe được giọng nói của Hạ Nhậm Lương, cô thu hồi vẻ khổ sở trên mặt rồi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chắc anh biết Ngự tổng hiện tại đang tranh cử vị trí chính trị nghị viên, tôi hy vọng anh có thể trở thành người ủng hộ anh ấy.”
“Dao Dao, tôi không nghe lầm chứ? Cô tới tìm tôi là vì Ngự Ngạo Thiên sao?” Hạ Nhậm Lương đứng bật lên và chạy tới trước mặt cô: “Chuyện lúc trước chẳng lẽ cô quên rồi sao?”
Làm sao cô lại có thể quên chuyện đó chứ? Khi đó cô thật sự hận Ngự Ngạo Thiên, hận hắn tại sao lại làm nhục mình, tại sao lại muốn làm chuyện đó ở trước mặt Hạ Nhậm Lương.
Tuy nhiên cô là loại người chỉ nhớ đến chuyện tốt của người khác và cố gắng quên đi những chuyện không vui. Trong tương lai Ngự Ngạo Thiên đã làm rất nhiều chuyện tốt, cô đã sớm xóa bỏ phần thù hận lúc trước.
“Chuyện đã qua thì khỏi nói.”
“Ồ, hiện tại cô vẫn còn làm tình nhân của Ngự Ngạo Thiên sao?” Khi Hạ Nhậm Lương hỏi câu này thì trong giọng nói của hắn mang theo chút khinh miệt. Có thể hắn không có ý coi thường Dao Dao nhưng người nào nhắc tới hai từ tình nhân đều sẽ có giọng điệu như vậy.
“Tôi... hiện tại tôi...” Nên nói như thế nào đây? Ngay cả cô cũng không biết hiện tại mình cùng Ngự Ngạo Thiên có quan hệ gì?
“Tôi đang cùng anh ấy hẹn hò.” Quên đi, cũng chỉ có thể nói như vậy.
Hạ Nhậm Lương nhíu mày khó tin: “Cô thật sự yêu hắn sao?”
“Đúng, yêu.” Từ lúc cô ở cùng với Ngự Ngạo Thiên, trừ bạn gái ra thì bất cứ ai hỏi vấn đề này thì cô đều trả lời là yêu.
Cô không thích giải thích và phàn nàn với người khác quá nhiều, đặc biệt là khi đối mặt với người đàn ông đã từng có tình cảm với mình thì cô càng thêm kiên định nói mình đã có người yêu.
Nếu như nói không yêu Ngự Ngạo Thiên sau đó nói ra một đống nỗi khổ của mình thì có ý nghĩa gì chứ? Kết quả chính là tạo ra một loại ám hiệu nói cho bọn họ biết “Hiện tại tôi không thích ai, hãy đến tán tỉnh tôi. Tôi làm người tình của Ngự Ngạo Thiên là có nỗi khổ tâm riêng nên đừng ai chê cười tôi.”
Không có ý nghĩa gì hết, như vậy chỉ làm cho cô có vẻ ti tiện hơn!
“Hiểu rồi!” Hạ Nhậm Lương mặt không thay đổi đưa tay ra.
Cô sửng sốt một chút: “Cái gì cơ?”
“Không phải cô muốn tôi ủng hộ Ngự Ngạo Thiên sao? Vậy sao còn không đưa văn kiện giao cho tôi?”
Hả? Hạ Nhậm Lương đã đồng ý sao? Cô nhanh chóng lấy ra từ trong bao một văn kiện giao cho Hạ Nhậm Lương. Hạ Nhậm Lương rất sảng khoái ký tên.
“Cám ơn anh, Hạ tổng.”
“Ồ, Hạ tổng, thật đúng là cách xưng hô xa lạ.” Hạ Nhậm Lương cười tự giễu rồi giao văn kiện cho Dao Dao: “Tôi ký tên vào đây chỉ vì cô mà thôi. Tôi biết nếu tôi không ký tên thì cô nhất định sẽ không vui cho nên mặc dù tôi không thích chuyện này lắm nhưng vì cô mà tôi sẽ làm!”
Tâm tình của cô vốn đang vui vẻ nhưng bởi vì lời nói này của Hạ Nhậm Lương mà mây đen liền kéo tới.
Ngay cả khi cô có chút ngu ngốc trong chuyện tình cảm cũng hiểu được ý tứ rõ ràng trong lời nói của Hạ Nhậm Lương. Bàn tay run rẩy tiếp nhận văn kiện, cô im lặng một lát rồi thở sâu một hơi, chậm rãi nói: “Anh và tiểu Kiều đang hẹn hò đúng không?”
“Đúng! Chúng tôi sẽ nhanh chóng kết hôn thôi.”
Quả nhiên cô đoán không sai, lấy lí lịch của tiểu Kiều tại Lam Độ Quốc Tế căn bản không có khả năng trong vòng một tháng liền lên đến vị trí thư kí, trừ phi cô ấy là phu nhân giám đốc trong tương lai.
“Chúc mừng. Nếu anh đã tìm được đúng người thì hãy cùng cô ấy chung sống vui vẻ.” Hạ Nhậm Lương, hắn nên hiểu rõ câu nói này có nghĩa gì chứ?
Nếu chọn được người bên nhau cả đời thì nên một lòng một dạ với người đó, bằng không thống khổ không chỉ có Hạ Nhậm Lương mà còn có Tiểu Kiều.
“Tôi đi trước.” Dao Dao xoay người định rời đi.
Hạ Nhậm Lương chợt xông lên trước rồi ôm thật chặt cô vào trong ngực...
Hạ Nhậm Lương... đang làm gì vậy? Trái tim đập thình thịch khẩn trương nhúc nhích. Cô mở to hai mắt quay đầu lại nhìn khuôn mặt tuấn tú đang dựa vào vai cô.
Bầu không khí chớp mắt trở nên ngưng đọng.
Khi Hạ Nhậm Lương nhìn thấy đôi mắt oán giận và kinh dị của Dao Dao thì hắn mới phát hiện mình đang làm chuyện ngu xuẩn!
“Chờ đã... Xin lỗi.” Hắn nhanh chóng thả bàn tay đang ôm chặt Dao Dao ra, đôi mắt không ngừng né tránh.
Hazz...
Không phải thế! Cô thực sự không nên chọn Hạ Nhậm Lương trở thành người ủng hộ Ngự Ngạo Thiên. Xem ra cô thật sự đánh giá thấp tình cảm của người đàn ông này rồi.
“Dao Dao, có chuyện này từ trước đến giờ tôi vẫn muốn hỏi cô.” Hạ Nhậm Lương hít sâu một hơi, cặp mắt đen nhánh chậm rãi nhìn về phía mặt của cô: “Lúc Lam Độ Quốc Tế gặp nạn, tiểu Kiều đưa tới đề xuất quan hệ công chúng có phải là cô làm không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...