Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Long Diệp lẩm bẩm nói xong mới ý thức được, đưa mắt nhìn Ngự Ngạo Thiên. Khi hắn nhìn Ngự Ngạo Thiên thì bắt gặp vẻ mặt vô cùng u ám lúc này hắn mới phát hiện bản thân đã lỡ miệng: “Ai da, đây... chuyện này không phải có chút khó khăn sao?”

Ách, hình như cô mơ hồ nghe được Long Diệp nói Ngự Ngạo Thiên đủ tư cách là cô nghe lầm sao?

“Không, cũng không khó khăn lắm!” 

Nghe cô nói như vậy đôi mắt lạnh lẽo của Hàn Ly Thương lóe lên: “Cô có cách gì?”

“Hồ sơ của Ngạo Thiên ở Nhật Bản phải không?”

“Đúng.” 

“Tôi có thể nhanh chóng đi Nhật Bản, xâm nhập vào trang web tin tức mật của Nhật sửa chữa hồ sơ cá nhân của Ngạo Thiên, sửa bối cảnh của hắn thành ba đời giữ chức vụ cao ở Nhật Bản. Sau đó... Với bản lĩnh của các anh hẳn là có cách giúp Ngạo Thiên có quan hệ “thân thích” với quan chính trị lớn ở Nhật Bản chứ?” Nói xong khóe miệng Dao Dao không khỏi lộ ra nụ cười xảo quyệt.

Chuyện này đối với vài người ở Nhật Bản không khó nhưng...

“Làm như vậy được sao.” 

“Đúng! Lúc này quan hệ với Nhật đang tương đối căng thẳng, nếu Ngự Ngạo Thiên vứt bỏ Nhật Bản hướng về nước mình khẳng định sẽ được lãnh đạo quốc gia chúng ta coi trọng, mặt khác thân phận thương nhân của hắn cũng góp phần không nhỏ cho nên trực tiếp tranh cử phó tổng thống là được, đối với những chuyện vụn vặt khác thì cố gắng giải quyết, xác suất thành công vẫn rất cao.”


“Ngạo Thiên anh...”

“Không cần nói nữa. Anh không có hứng thú với chức phó thủ tướng quốc vụ viện!” Lúc Dao Dao đang bàn luận sôi nổi Ngự Ngạo Thiên vẫn giữ thái độ lạnh lùng giống như chuyện này không liên quan gì tới hắn. 

Không phải Ngự Ngạo Thiên một lòng muốn vào chính phủ sao? Tại sao hắn không có hứng thú với chức vụ cao? Dao Dao tò mò nhìn hắn.

Ngự Ngạo Thiên yên lặng phút chốc, ánh mắt thâm thúy chuyển động: “Bảo bối, vẫn câu nói kia em chỉ cần giúp anh tranh cử chức nghị viên thượng nghị viện là được rồi, anh sẽ toàn lực phối hợp với em. Về những chuyện khác tạm thời không cần nghĩ tới.”

“Ồ.” Nếu hắn đã nói như vậy cô cũng không cần nói thêm nữa. 

“Được, em biết rồi. À còn nữa em vừa xem qua vốn lưu động của công ty, trước mắt là năm trăm triệu cũng không thể giao toàn bộ cho em xử lý được.”

“Có thể!”

“Ly Thương cậu cũng biết hiện tại tâm tư của tôi đều đặt ở chính trị cho nên công việc công ty sẽ tạm thời đình trệ một chút.” 

Vốn lưu động của công ty chính là dùng lúc lấy bất biến ứng vạn biến, nói cách khác nếu hiện tại Bác Sâm gặp khó khăn thì rất có thể vì không có vốn lưu động mà sinh ra nhiều ảnh hưởng xấu nhưng cũng chính vì vậy có thể thấy được quyết tâm đối với chính trị của Ngự Ngạo Thiên. Hắn không hỏi Dao Dao dùng tiền làm gì đã buông toàn bộ Bác Sâm.

Nếu đã quyết tâm như vậy tại sao Ngự Ngạo Thiên không có hứng thú với chức phó thủ tướng quốc vụ viện chứ? Rõ ràng hắn là người đàn cực kì có dã tâm tuyệt đối không có khả năng khăng khăng giữ chức nghị viên thượng nghị viện, thật khó hiểu!

Dao Dao tò mò nghĩ ngợi, chậm rãi đứng lên: “Ngạo Thiên, nếu không có việc gì nữa thì em đi trước.” 

“Ừm.”

Ba người trong phòng họp nhìn theo bóng dáng Dao Dao, đợi lúc cô vừa đi Hàn Ly Thương và Long Diệp thái độ thay đổi ba trăm sáu mươi độ vẻ mặt nghiêm túc như bàn đại sự: “Ngạo Thiên về đề nghị mà Lạc Dao Dao vừa nói cậu đã sớm biết rồi phải không?”

“Đúng.” 

Có thể tự do lẻn vào mạng lưới của chính phủ không chỉ có Lạc Dao Dao mà Ngự Ngạo Thiên cũng có thể, hồ sơ của hắn ở Nhật Bản cũng đích thân hắn sửa chữa.

“Vậy tại sao cậu không trực tiếp tranh cử chức phó tổng thống quốc vụ viện? Như vậy cậu sẽ tiếp cận gần mục tiêu hơn không phải sao?” Hàn Ly Thương tò mò hỏi.

Ngự Ngạo Thiên chậm rãi hạ mi mắt, lạnh lùng nói: “Mục đích thật sự của tôi là vị trí thủ tướng nhưng tôi muốn dùng danh nghĩa của gia đình mình ngồi lên vị trí thủ tướng chứ không phải dựa vào cái gọi là “thân thích Nhật Bản, gia tộc Nhật Bản” lên làm thủ tướng!” 


Đối mặt với rất nhiều chuyện hắn lựa chọn thái độ không từ thủ đoạn, chỉ cần đạt được mục đích là được nhưng liên quan tới người nhà hắn luôn luôn giữ vững thái độ lấy vinh dự gia tộc làm trọng, tình nguyện đi đường xa cũng phải mang trên lưng danh nghĩa gia tộc tiến đến đỉnh cao chính trị.

“Hiểu rồi.”

Hai người hiểu ý gật đầu bởi vì những người ngồi ở đây đều biết rõ hoàn cảnh của Ngự Ngạo Thiên. 

“Này Ngạo Thiên, Dao Dao ở cùng một chỗ với cậu giống như “càng ngày càng hư” đó.” Long Diệp nói đùa phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng họp.

Ngự Ngạo Thiên biết rõ hắn muốn nói cái gì. Đơn giản chính là đối với việc công ty trốn thuế Dao Dao không chỉ mặc kệ mà còn giúp bọn họ nghĩ cách, ngoài ra còn muốn đi Nhật Bản sửa chữa hồ sơ của Ngự Ngạo Thiên để lừa gạt chính phủ nhưng...

“Ha, chẳng qua việc này không chạm tới giới hạn của cô ấy mà thôi.” 

“Giới hạn?”

Ngự Ngạo Thiên đứng lên, cười lạnh: “Em trai Đặng Huệ Hồng cho tới nay vẫn chưa từ miệng Đặng Huệ Hồng hỏi được đều tôi muốn biết, xem ra tôi phải đích thân đi hỏi bà Đặng. Đến lúc đó... Các cậu sẽ thấy giới hạn của cô bé kia là đâu!” Mặc dù hắn không muốn chạm vào giới hạn của Dao Dao nhưng mà... Hắn không có lựa chọn nào khác.

Dứt lời vẻ mặt Ngự Ngạo Thiên không chút thay đổi rời khỏi phòng họp. 

Mấy ngày liền hết ngày dài lại đêm thâu Dao Dao đều chuẩn bị cho việc tranh cử chức nghị viện chính trị của Ngự Ngạo Thiên tuy vất vả nhưng có thể giúp cô quên đi chuyện không vui đã xảy ra.

“Bíp bíp.” Cô vừa rời Bác Sâm thì chiếc xe thể thao của Ngự Ngạo Thiên đã đỗ bên cạnh.

Cô tự nhiên mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái: “Hôm nay anh không phải đi xã giao à?” 


Mấy ngày nay Dao Dao rất bận rộn vừa hay Ngự Ngạo Thiên mỗi ngày đều đi xã giao nên bọn họ ít khi gặp mặt.

“Đưa em về trước.”

“Không cần đâu, nếu anh có việc bận thì đi trước đi, em ngồi xe buýt về nhà được mà.” 

“Ha.” Ngự Ngạo Thiên cười nhạt, trực tiếp khởi động xe.

Xe thể thao chạy như bay trên đường, Ngự Ngạo Thiên cầm tay lái mắt nhìn thẳng đường phía trước. Suốt đường đi bọn họ vẫn duy trì trạng thái im lặng nhưng lúc sắp tới nhà thì hắn chậm rãi mở miệng: “Gần đây em luôn bận rộn chuyện của anh, không cần phải đến trường sao?”

Dao Dao không ngờ Ngự Ngạo Thiên hỏi tới chuyện này cô cười khan, quay đầu ra ngoài cửa sổ: “Có thể nghỉ, không có việc gì.” 

“Không phải em rất thích tới trường sao? Liên tục trốn học bảy ngày em hẳn sẽ bị hủy bỏ tư cách nhận học bổng hơn nữa còn có thể bị ghi tội xử phạt nữa.”

“Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu... Anh yên tâm em đã xin nghỉ rồi.” Cô cười để nhấn mạnh còn an ủi Ngự Ngạo Thiên.

“Tới rồi.” 

“Làm phiền anh rồi.” Dao Dao vừa định xuống xe thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay người lại mỉm cười nói: “Đêm nay đi quán bar anh uống ít một chút, không tốt cho sức khỏe.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui