Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Hắn quả thực không dám tin rằng lúc này kẻ vì tình dục mà suýt mất đi lí trí đó lại có thể là mình.

Đã rất lâu, rất lâu rồi không có người phụ nữ nào từng khiến hắn điên cuồng như vậy, không cách nào kiểm soát được lí trí bản thân, phút giây vừa rồi hắn chỉ muốn cô nhóc đó.

Còn nhớ, lúc vừa kí thỏa thuận với cô, hắn còn cho rằng cô nhóc này không thể khơi dậy dục vọng của hắn, ít nhất chứng minh sự thật của giai đoạn sau, tất cả hắn đều khống chế rất tốt. 

Mãi đến lúc nãy, khi Dao Dao lộ ra sức hấp nhất của người phụ nữ, lời nói phấn chấn, dáng vẻ tự tin, kinh ngạc không chỉ có Long Diệp mà còn cả Ngự Ngạo Thiên nữa.

Khoảng khắc đó, hắn không thể chờ đợi được, muốn cô nhóc này ngay lập tức.

Phải nói nói rằng, có thể gây ra chấn động sâu sắc trong trái tim Ngự Ngạo Thiên phải là người phụ nữ có sức quyến rũ vô cùng. 

“Ồ”. Hắn tự cười chính mình, trong đôi mắt sâu đó bỗng chốc lóe lên cảm giác khó chịu: “Hy vọng cô nhóc sẽ ít bộc lộ mặt đó.” Nếu không một ngày nào đó, hắn sẽ không thể kiềm chế khát vọng của bản thân đối với trái cây quyến rũ ngọt ngào đang trong thời kỳ trưởng thành này.

Dù sao hôm nay hắn đã làm một chuyện có ý nghĩa, đó chính là…

Món nợ Phong Thần Dật lần trước hôm nay hắn đã trả hết. 


Hắn đặc biệt nói với Dao Dao về việc hôm nay Phong Thần Dật đến, chính là không muốn nợ đối thủ của mình bất cứ thứ gì.

Ngự Ngạo Thiên cũng được, Phong Thần Dật cũng vậy, cho dù tính cách của họ không giống nhau nhưng bản chất đều là những người đàn ông có tính cách ngang tàn mạnh mẽ đó bọn họ càng thích bỏ xa đối thủ “vài trăm mét” sau đó mới đuổi theo, như vậy hình như mới tăng thêm hứng thú kích thích bọn họ…



Bộ phận pháp lý…

Dao Dao xuất hiện ở bộ phận pháp lý của Bác Sâm đã kích thích sự tò mò của không ít đồng nghiệp, cô đến quá vội vã, và về cơ bản không kịp giới thiệu bản thân, người quản lý của bộ phận pháp lý tùy tiện xếp cho cô một phòng làm việc.

“Mọi người biết cô gái vừa đến là ai không?” 

“Không biết, không phải chủ quản Dư đã xếp phòng làm việc cho cô ấy sao? Các cậu đi hỏi Chủ quản Dư chả phải là biết à.”

Hệ thống quản lý cấp thấp của Bác Sâm, thường là trưởng nhóm rồi đến chủ quản tiếp đến phó giám đốc bộ phận và sau đó là giám đốc bộ phận, đây là còn chưa tính đến các chức vụ đặc biệt như trợ lý giám đốc, thư ký… Thông thường từ chủ quản trở lên sẽ có phòng làm việc của riêng mình.

Vậy mà bộ phận pháp lý lại có sự ngoại lệ. Cả bộ phận chỉ có mười luật sư, mỗi luật sư được bố trí một thư ký, một trợ lý, chỉ có một chủ quản quản lý bọn họ, mỗi một luật sư đều có một phòng làm việc riêng. 

Khi Dao Dao đến, không ít luật sư đã tụ họp trong văn phòng để bàn tán sôi nổi với thư ký, trợ lý của mình.

“Lão Dư, Lão Dư, cô gái vừa đến là ai vậy?” Những người tám chuyện gọi chủ quản Dư đến hỏi.

Chủ quản Dư này ước chừng chưa đến bốn mươi tuổi, dáng vẻ hiên ngang hùng dũng, đặc biệt là đôi mắt đen rất có hồn, không thể nhận ra đã gần bốn mươi. Lại thêm khí chất thông minh, tinh thần hăng hái. “Ha ha, tôi cũng không biết là chuyện gì đang diễn ra, tôi chỉ biết cô ấy hình như là luật sư do phía Ngự tổng đưa tới, hơn nữa chỉ phụ trách một mình Ngự tổng.” 

“Ồ, thế chả phải thay thế vị trí của lão Tôn à?” Lão Tôn là luật sư tạm thời được phái tới Nam Phi, vị trí ban đầu của ông ấy chính là luật sư riêng của Ngự Ngạo Thiên.

“Ừ, hình như là vậy nhỉ.”

“Choáng, cô gái đó có vẻ chưa đến hai mươi, cô ta có thể không?” Ánh mắt các đồng nghiệp lộ ra vẻ khinh thường. 


Chủ quản Dư mỉm cười: “Cho dù cô ta không thể, mọi người cũng phải tin tưởng vào con mắt của Ngự tổng chứ?”

“Điều này là đúng, với tài năng kiểm soát người tài của Ngự Ngạo Thiên, tin rằng chức vụ quan trọng như vậy chắc chắn sẽ không bừa bãi dùng người.” Có sự khẳng định của Ngự Ngạo Thiên, các đồng nghiệp đã có chút thừa nhận Dao Dao.

Xét cho cùng, rất nhiều nhân tài trong công ty đều được khai quật bởi Ngự Ngạo Thiên, ví dụ điển hình nhất chính là tổng thanh tra Uông. 

“Long Kỳ, đây là tài liệu hợp tác của chúng ta với công ty 3x à?” Trong văn phòng Dao Dao nhìn kẹp tài liệu tò mò hỏi.

“Đúng vậy, đây là tài liệu tôi vừa lấy từ phòng lưu trữ về.”

“Oa, sắp xếp thật chi tiết. Nhìn cái là biết ngay. Hệ thống quản lý của Bác Sâm các anh thật lợi hại, còn có cả phòng lưu trữ?” 

“Đương nhiên, đây là phong Ngự Ngạo Thiên đặc biệt thiết lập đấy, anh ấy yêu cầu bất kể hợp tác với công ty nào cũng phải ghi chép chi tiết, bao gồm quá trình, nội dung của cuộc bàn bạc đến tính cách, chi tiêu, thu nhập của đối phương...”

Xem nội dung hồ sơ được sắp xếp ngay ngắn, Dao Dao thực sự phục Ngự Ngạo Thiên sát đất: “Ngự Ngạo Thiên quá lợi hại, chả trách Bác Sâm phát triển lớn mạnh đến thế, trong tay có những thứ sẵn sàng để dùng thế này, cho dù công ty đột nhiên thiếu đi một nhân viên quan trọng thì người mới đến có thể thay thế ngay được.”

“Này? Hóa ra Ngạo Thiên chuẩn bị sãn những thứ này đều có mục địch à?” Thực tế Long Kỳ đến bây giờ đều không biết ý nghĩ thực sự của phòng lưa trữ. 

“Lẽ nào không đúng sao? Một công ty quan trọng nhất chính là quản lý và nhân tài, năng lực của Ngự Ngạo Thiên thì không cần bàn đến nhưng không phải mỗi một nhân viên cấp dưới đều có thể giỏi giống anh ta. Thêm sự cạnh tranh khốc liệt của nội bộ ngành, Ngự Ngạo Thiên không dễ dàng gì bồi dưỡng được một người tài, kết quả có thể bị công ty khác cướp mất, vậy thì nội dung những bản sao lưu này sẽ có tác dụng tuyệt đối. Vì vậy, Bác Sâm tuyệt đối không vì sự ra đi của một người nào đó mà gây ra hiện tượng hỗn loạn.”

Dao Dao thật sự bái phục con mắt và mưu tính sâu xa của Ngự Ngạo Thiên, rất ít có lãnh đạo công ty chú ý đến loại tình tiết nhỏ này, trong thực tế, sự xuất hiện của một nhân tài cũng có nghĩa cả công ty có thể bị người này dắt mũi đi mà Ngự Ngạo Thiên sử dụng chiêu này giúp anh ta không thể bị bất cứ người nào dắt mũi, cũng không sợ các công ty khác cướp mất người tài của mình, đây không phải là mưu tính sâu xa thì là cái gì?


“Toát mồ hôi, tôi không hiểu những thứ này, cũng không hứng thú, tôi đến ICAC để thăm anh tôi đây.” 

Thấy Long Kỳ chuẩn bị đi, Dao Dao nhướng lông mày và cười: “Anh không phải đi thăm tổng giám đốc Long đâu.”

“Sao thế?”

“À, mai tôi sẽ đưa anh trai anh về!” 

“Hả?” Long Kỳ kích động lao đến trước bàn làm việc, khuôn mặt đầy vẻ hiếu kỳ: “Không phải nói ba ngày à?”

Cô cười lém lỉnh, đung đưa kẹp tài liệu trong tay: “Có cấp trên giỏi như vậy, hiệu suất làm việc của tôi cũng phải nâng cao chứ, anh nói xem?”

Ngày hôm sau... 

Mới sáng sớm Dao Dao đã đến ICAC, sau khi cùng với mấy cán bộ cao cấp làm thủ tục bác bỏ đơn giản, phía ICAC không thể nào khởi tố hắn được.

“Tiểu La Li, tốc độ của cô đúng là nhanh đến kinh người, trưa hôm qua tôi bị vào đây, chiều nay cô đã đưa tôi ra được? Nói thật, cà phê của ICAC tôi vẫn chưa uống đủ mà.” Long Diệp vừa ra khỏi phòng tạm giam, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui