Chương 13: Trả thù – Loạn
Dường như trong khoảng không chờ đợi nơi đầu con phố,
Nụ cười cùng những giọt nước mắt của ngày xưa vô tình hiện về,
Đột nhiên đau đớn không cách nào kìm nén,
Thì ra vốn dĩ chưa bao giờ quên được người.
“Melody” – Đào Triết
Sáng sớm hôm sau, tôi bắt kịp chuyến bay sớm về quê. Máy bay ngày càng lên cao, tôi nhìn về phía thành phố A ngày càng nhỏ, nói tiếng tạm biệt.
Mùa đông của những thành thị phía Nam lạnh hơn rất nhiều, xuống khỏi máy bay, quê cũ đang chìm trong một màn sương trắng, nhìn tưởng như không có gì đáng ngại nhưng đi một lúc đã thấm ướt quần áo. Trong dòng người ào ào như thủy triều, tôi vác một bao sách vở, chen lên một chiếc xe khách quá tải, chia sẻ cay đắng ngọt bùi với những người xa quê kiếm sống.
Vì đang trên đường về nhà đón năm mới, mỗi người kể nỗi cay đắng của mình không mang theo sự bi thương nhiều lắm, trái lại còn có chút tự hào. Có điều, đường quê quanh năm không tu sửa, mặt đường đầy ổ gà ổ chuột, chiếc xe cũ nát xóc nảy liên tục giống như đang đi tàu thủy cưỡi sóng. Dạ dày lại bốc lên vị chua, tôi cho rằng tại bữa rượu hôm qua, đã qua một ngày rồi vẫn còn hành hạ tôi. Trước đây tôi cũng chưa bao giờ say xe. Có khi tôi ngồi Bentley đã quen, đột nhiên chui vào loại xe thân tàn chí kiên vết tích loang lổ này nên không cách nào thích ứng mà thôi. Cũng có lẽ vì bác tài xế bề ngoài vô cùng phúc hậu này đang cho xe xóc nảy theo điệu rap Tiêu Hồn của Phượng Hoàng Truyền Kỳ. Lại có lẽ vì mái tóc bóng loáng có thể vắt ra dầu của bà chị hàng trên, hoặc vì mùi hương ngào ngạt khi mấy ông anh hàng dưới cởi tất gác chân xỉa răng, nói chung, tôi mở cửa sổ ra cống hiến đủ loại dinh dưỡng cho con đường quê hương suốt dọc đường.
Khi tôi vật vã về đến căn nhà hai tầng nhỏ ở nông thôn thì đã là năm, sáu giờ tối. Nếu muộn hơn nữa tôi đã bỏ lỡ bữa cơm tất niên rồi. Đẩy cửa bước vào, tôi thấy bố mẹ đã bưng đồ ăn lên bàn, chỉ còn chờ tôi về.
Tối nay tinh thần của bố tôi đặc biệt tốt, nhìn thấy tôi liền ôm một cái thật chặt, nói: “Phượng Hoàng à, bố nhớ con chết được.” Tôi cũng làm nũng kêu: “Bố, bố muốn mưu sát con gái yêu của bố à.”
Tôi thấy sắc mặt bố khá hơn trước rất nhiều cũng yên tâm hơn không ít. Bố tôi nói bây giờ chỉ cần đúng giờ tới bệnh viện lọc máu, chú ý ăn uống hàng ngày, uống thuốc đúng hạn là được. Tuy nói vậy, một số món ăn mẹ tôi làm bố đều không ăn được, ông phải ăn những món được làm riêng, không uối, đối với người thích ăn mặn như bố tôi mà nói, nhìn chúng tôi ăn là một loại cực hình không thể nghi ngờ.
Ăn cơm xong, mẹ đi rửa bát, bố và tôi cán vỏ sủi cảo, chuẩn bị làm đồ ăn sáng cho ngày mai. Màn múa dân tộc trong tiết mục văn nghệ cuối năm mừng tết âm lịch đang đến cao trào, hai bố con nói chuyện câu được câu không. Tôi hoài niệm một cuộc sống như vậy, người một nhà vui vẻ quay quần bên nhau, chờ một năm mới muôn người trông đón.
Bố tôi nói một lúc thì mệt, tuy ông vẫn vực tinh thần nói chuyện hôn nhân đại sự, kế hoạch cuộc đời với tôi nhưng không cách nào chịu nổi kiểu trả lời không có bất kỳ nội dung nào của tôi. Tôi cười, đỡ bố tôi vào phòng nghỉ, đắp chăn cho ông, ngồi bên giường kể một số chuyện thú vị tôi gặp hàng ngày cho ông nghe giống như ông dỗ tôi ngủ khi tôi còn bé. Sau khi ông bị bệnh, tôi vẫn nói dối rằng mình đã tìm được công việc tốt trong trường. Trước đây khi gọi điện thoại về nhà, tôi thường dùng một số chuyện nhìn thấy trên TV, kết hợp với cuộc sống của mình để kể cho ông nghe.
Nay trong đầu tôi không có chuyện gì mới mẻ, tôi liền kể chuyện tôi trang trí lại phòng ở của Tần Thiệu cho bố tôi nghe, có điều diễn viên trong câu chuyện đổi thành bạn học A và bạn học B của tôi. Bố tôi chăm chú nghe sau đó nói hai người bạn học kia nhất định có quan hệ rất đặc biệt đúng không? Một căn biệt thự lớn như vậy lại mặc cô ấy phá hoại, nếu bố ở trong một căn nhà cầu vồng, nhất định bố không chịu nổi. Tôi nói không sao, nhà bạn học B rất có tiền, giống như ngân hàng là của anh ta mở, phá hoại một căn biệt thự này, anh ta có thể tới chỗ khác ở. Hơn nữa, chỉ cần anh ta ra lệnh một tiếng, cả căn nhà có thể trở về hoàn cảnh ban đầu chỉ trong một đêm. Bố tôi nói không thể nói vậy, có tiền nhà ai là từ trên trời rơi xuống đâu, có thể để mặc cô ấy tiêu xài chứng tỏ bạn học B kia nuông chiều cô ấy. Con tưởng có sự nuông chiều nào là vô cớ chắc? Dù sao cũng phải có mưu cầu gì đó chứ?
Tôi nghĩ một lúc lâu cũng không ra đáp án, tiếng gáy của bố tôi đã vang lên. Lớn tuổi rồi, không chịu nổi thức đêm.
Tôi rón rén ra khỏi phòng, thấy mẹ tôi đang gói sủi cảo. Tôi mở túi sách, lấy ra một lọ Estee Lauder đưa cho bà. Mẹ tôi ngoài miệng không nói gì nhưng khi ánh mắt liếc đến lọ nước hoa, trên mặt không giấu được nụ cười. Tôi không biết làm vằn thắn, mẹ tôi cũng không bắt tôi học, vì vậy tôi đành ngồi bên cạnh xem mẹ tôi bận rộn.
Mẹ tôi nói: “Lại qua một năm nữa. Không ngờ nhoáng một cái nhiều năm đã qua, con cũng thành gái lỡ thì. Nếu gặp người phù hợp thì gả đi.”
Người có tuổi chỉ cần nhìn đến loại gái ế như tôi gần như tất cả đề tài sẽ tập trung đến hôn nhân. Dù là trong những buổi tụ tập bình thường, kiểu người lớn tuổi chưa kết hôn như tôi vừa xuất hiện thật sự xứng với cụm từ “nhằm tôi mà bắn”, huống hồ hiện giờ chỉ có hai mẹ con, nhất định mẹ tôi sẽ lải nhải một trận.
Tôi nghịch vỏ bánh sủi cảo, nói: “Con còn chưa tìm được một anh chàng có tiền, có thể chăm sóc cho gia đình mình. Chẳng nhẽ không tìm nữa?”
Mẹ tôi ấn ấn vỏ sủi cảo nói: “Thật ra mẹ nghĩ cẩn thận rồi, có tiền hay không đều là thứ yếu. Hiện tại nhiều tiền, tương lai chưa chắc đã cầm được trong tay. Bây giờ ít tiền biết đâu tương lai sẽ nhiều tiền thì sao. Mặc kệ thế nào, tiền nhiều hay ít, phải cho con cuộc sống yên bình mới được.”
Tôi bĩu môi nói: “Mẹ, yêu cầu mẹ đặt ra còn khó hơn tìm người có tiền. Có tiền hay không dùng mắt là có thể nhìn ra được, tốt với con hay không làm thế nào con biết được?”
Mẹ tôi nói: “Con nhỏ này, con giấu mẹ đúng không. Mẹ thấy có vẻ con ở bên ngoài có người thương rồi nên ăn nói càng ngang ngạnh hơn trước đây. Con gái ấy mà, một khi có đối tượng rồi vẻ mặt sẽ không như trước nữa. Con chui từ trong bụng mẹ ra, mẹ còn không hiểu con chắc?”
Tôi nghĩ thầm, khẩu khí này luyện ra được từ nửa năm qua, làm gì có ai thương con? Chỉ có người khiến con “thương” (=đau) muốn chết thôi.
Tôi thấy sủi cảo đã gói gần xong liền đẩy mẹ tôi vào bếp rửa tay: “Mẹ, mẹ đi nghỉ trước đi, bình thường không được ngủ yên một giấc, đừng thức đêm nữa, chỗ này để con dọn là được.”
Mẹ tôi rửa tay, cười thắng lợi: “Bị mẹ nói trúng tim đen đúng không. Con không muốn nói mẹ không ép, chờ đúng lúc thì mang về cho bố mẹ gặp một lần. Bố con nhắc tới chuyện này nhiều lần lắm rồi.”
Tôi liên thanh nói vâng vâng vâng rồi đuổi mẹ tôi đi ngủ.
Trong bếp chỉ còn mình tôi, tôi vừa bỏ sủi cảo vào tủ lạnh vừa nghĩ chờ khi Lục Khinh Thiên gửi tiền sẽ mua cho bố mẹ một căn nhà tốt hơn trong thị trấn. Dù sao giá nhà đất trong thành phố nhỏ chúng tôi chưa tăng, một căn nhà trong thị trấn cũng không đắt lắm. Căn nhà hiện tại này là bố tôi tùy tiện mua trước khi có tiền, tuy có hai tầng như trên cơ bản không có thiết bị gì, không khác gì một căn nhà thô sơ. Tầng một vì vừa lạnh vừa tróc tường nên luôn để không, hai người già cả nhà tôi chen chúc trong gian phòng nhỏ trên tầng hai cũng khó chịu, quan trọng là nông thôn thật sự quá hoang vắng, đêm giao thừa mà tiếng pháo cũng vô cùng thưa thớt, xa xôi như truyền tới từ đầu bên kia của vũ trụ.
Nghĩ đến đây, điện thoại đột nhiên vang lên, tôi nhìn vào màn hình, là Tần Thiệu, tôi lập tức bắt máy không cần suy nghĩ.
“Ở nhà đang làm gì vậy?”
Tôi muốn trả lời “đang lên kế hoạch tiêu tiền của vợ cả nhà anh thế nào”, nhưng nghĩ bây giờ trong tay Tần Thiệu còn có tiền có thế, ít nhất còn có thể tác động tới tôi, tôi tạm thời kiềm chế bản thân, chờ anh ta hoàn toàn không còn gì nữa rồi mới mở rộng lòng mình.
Tôi nói: “Tận hiếu thôi, có chuyện gì?”
“Bố mẹ cô đâu?”
“Đang ngủ. Sao? Anh muốn chúc tết cha mẹ tôi à? Lịch trình của bọn họ vô cùng chính xác, anh muốn gọi điện thì phải hẹn trước.”
“Xuống đi.”
“Xuống? Xuống đâu? Vỏ trái đất, lòng đất, tâm trái đất, tầng nào?”
“Xuống dưới lầu.” Giọng nói tức giận của Tần Thiệu truyền đến. Tôi lại càng hoảng sợ, mở cửa sổ ra nhìn, nông thôn không có đèn đường, tôi không nhìn thấy gì cả.
Tôi giơ điện thoại soi đường xuống lầu, mở cửa ra, cố gắng điều chỉnh tiêu cự của mắt trong bóng tối giơ tay không thấy ngón, cuối cùng phát hiện một người đang đứng dưới tàng cây táo trụi lủi.
Tôi mượn ánh sáng từ điện thoại để đi qua, khi nhìn rõ gương mặt anh ta mới nói: “Có chuyện gì à?” Không phải chuyện tôi sờ mò máy tính bị anh ta biết rồi đấy chứ, nếu không đêm ba mươi anh ta vượt ngàn dặm xa xôi tới đây làm gì?
Tần Thiệu nói: “Sợ cô nhớ tôi.”
Tôi suýt chút nữa nôn ra: “Chuyện cười quốc tế đấy à?”
Tần Thiệu sâu kín nói: “Không phải cô nói, không nhìn thấy tôi mỗi ngày cô sẽ nhớ đến tôi, nhớ đến mức ngày ngày bất an hay sao? Vì vậy tôi vô cùng săn sóc mà tới đây.”
Tôi nhéo cánh tay mình, xác nhận không nằm mơ, nhưng bóng đêm quá sâu thật sự khiến tôi sinh ra một cảm giác đang nói chuyện với bóng ma, huống hồ cuộc nói chuyện lại có nội dung mà tôi không thể tưởng tượng như thế.
Tôi nói: “Anh tới đây bằng gì?”
Tần Thiệu nói: “Lái xe tới.”
Tôi oán hận cãi lại: “Không nói sớm! Hôm nay tôi ngồi con xe ghẻ cả một buổi trưa, nôn suốt dọc đường, sớm biết anh sẽ tới thì đi nhờ có phải tốt không.”
Tần Thiệu lộ ra hai hàng răng trắng trong bóng đêm, nói: “Tôi chỉ bất ngờ nảy ra ý định thôi.”
Tôi nói với hàm răng trắng bóc của anh ta: “Cái gì mà bất ngờ nảy ý định, rõ ràng là cố tình, xấu xa.”
Tôi nhìn phía sau anh ta một cái, hỏi: “Xe đâu?”
Tần Thiệu nói: “Sợ cô bị đồn đại nên tôi đi bộ một đoạn.”
Tôi nghĩ thầm coi như đầu óc anh vẫn còn nhanh nhạy, nếu để hàng xóm thấy trước cửa nhà tôi có một con xe hạng sang, sáng mai người đầu tiên biết sẽ là bố mẹ tôi, đến lúc đó chống chế thế nào được. Nhất là loại oan gia không thể công khai như Tần Thiệu!
Tần Thiệu hắt xì một cái, hỏi: “Cô bắt tôi đứng ngoài thế này?”
Tôi vung tay lên, nói: “À, gặp xong rồi, tôi không còn nhớ anh nữa. Hẹn gặp lại.” Tôi xoay người định bỏ đi.
Chưa đi được mấy bước đã nghe Tần Thiệu ở phía sau liên tục hắt xì vài cái. Tôi bắt đầu nổi lòng thương hại, phát triển dựa trên chủ nghĩa nhân đạo phổ độ chúng sinh, nghĩ anh ta không còn thoải mái được mấy ngày nữa sẽ phải nói tạm biệt với cuộc sống hiện tại, hơn nữa nhân vật then chốt đẩy anh ta vào kết cục đó là tôi, tôi có chút mềm lòng, quay đầu nói: “Anh theo tôi vào nhà. Nhẹ chân một chút, đánh thức bố mẹ tôi thì tự sát tạ tội ngay tại chỗ đi.”
Tôi sợ bố mẹ tôi nhìn thấy sẽ giết anh ta, chẳng bằng để anh ta tự sát cho xong.
Tần Thiệu hừ một tiếng: “Cô nghĩ tôi muốn gặp lắm ấy.”
Tôi nghĩ cũng đúng, Tần Thiệu thấy bố mẹ tôi có khi còn muốn giết bọn họ cũng nên.
Nếu vậy, tôi có vai trò gì? Người trung gian? Hòa giải viên?
Tần Thiệu theo tôi vào nhà, ngọn đèn tầng một rất mờ, là một bóng đèn già 30 oát, không có chụp đèn, trụi lủi lắc lư giữa không trung. Tôi chuyển cho anh ta một cái ghế trúc, bảo anh ta ngồi xuống. Anh ta vừa ngồi xuống, cái ghế đột nhiên phát ra tiếng két két, vang lên trong ban đêm yên tĩnh khiến Tần Thiệu sợ đến mức đứng bật dậy theo bản năng.
Đại khái là từ nhỏ đến giờ Tần Thiệu sống trong môi trường quá tốt, ngay cả cái ghế phát ra tiếng cũng chưa từng ngồi bao giờ, tôi nghĩ vị công tử này hứng lên tới quê tôi du lịch một ngày, khi trở về thu hoạch lớn nhất hẳn là sự khinh bỉ nông thôn và đổ bệnh.
Tôi đá cái ghế nhẹ giọng nói: “Ngồi đi, đứng để khoe chân dài chắc. Anh đã là người què rồi.”
Tần Thiệu chậm rãi ngồi xuống, cố gắng cẩn thận để không phát ra tiếng động, ngồi vững rồi mới duỗi chân nói: “Tôi què cũng do cô hại.”
Tôi lại khe khẽ cãi: “Anh tự ngược còn đổ lỗi cho tôi. Rốt cuộc bị thương tới chỗ nào? Vì sao lâu vậy còn chưa khỏi.”
“Cô hỏi sớm thật đấy. Bị thương gót chân, phải kiễng gót chân lên để đi, tưởng ai cũng da dày thịt béo như cô chắc? Vết thương phải khâu hai lần mới được.”
“Ha, vậy chẳng phải anh sẽ giống như phụ nữ đi giày cao gót à? Giày cao cổ của Huỳnh Hiểu Minh cũng không có hiệu quả tốt như vậy đâu.”
“Cái khỉ gì vậy.”
“Thổ dân.”
Hai người cãi qua cãi lại vài câu, cuối cùng không còn lời nào để nói, đặc biệt nhàm chán.
Tôi bỗng nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Chân anh bị thương, vậy anh phanh xe thế nào được? Lái xe đâu?”
Tần Thiệu nói: “Tự tôi tới. Đêm ba mươi tôi ọi người nghỉ rồi.”
Tôi hừ một tiếng: “Hoàng Thế Nhân đột nhiên nổi lòng trắc ẩn. Khi nên gọi lái xe thì không gọi, chân của anh không khỏi cũng là đáng đời.”
Tần Thiệu cũng hừ một tiếng: “Cô nàng vô ơn.”
Tôi hỏi: “Lái xe cả một ngày rồi? Ăn cơm chưa?”
Tần Thiệu liếc tôi một cái, lắc đầu.
Tôi nói: “Không phải chứ? Bữa trưa thì sao?”
Tần Thiệu không nói gì.
Tôi nói: “Để làm gì cơ chứ? Anh muốn trải nghiệm đời sống nhân dân dưới mức no ấm đấy à ? Tôi nói cho anh biết, bây giờ có tiền không ăn, chờ đến lúc không có tiền muốn ăn cũng không ăn được. Anh nhàm chán quá chứ gì. Chờ đến khi không có tiền sẽ đầy tinh thần ngay.”
Tôi cằn nhằn, trong đầu cũng nghĩ vậy. Ngày lành của Tần Thiệu không còn nhiều, đến lúc đó anh ta sẽ hối hận lúc có tiền mà không dùng đến mức nào không biết.
Tôi đứng dậy, nói với Tần Thiệu: “Anh chờ ở đây, tôi đi tìm xem trong thùng nước gạo còn gì không.”
Tôi lên lầu, vào phòng bếp, lấy một ít sủi cảo mẹ tôi vừa gói ra luộc lên, hâm nóng lại đồ ăn thừa tối nay. Tôi bê mâm cơm xuống dưới lầu. Tần Thiệu vẫn ngồi im tại chỗ như đại gia, không biết đường tới giúp tôi một tay.
Tầng một không có bàn, tôi kéo một băng ghế tới, để bánh sủi cảo và đồ ăn hâm nóng lại lên. Tần Thiệu không quen khom người ăn trên băng ghế, chỉ thoáng cúi đầu, gắp một miếng sủi cảo chấm dấm, chậm rãi bỏ vào miệng nhai.
Tôi nhìn căn phòng lụi bại của gia đình, một mảng tường trên trần đang đung đưa sắp rụng xuống, dọc theo bản lề cửa là nước nhỏ giọt mốc meo thêm ít rêu xanh, dây điện vì lâu ngày không lau mà không còn nhìn rõ màu sắc trước kia, cứ thế vắt ngang giữa gian phòng. Bóng đèn phủ một lớp đen sì do sợi vôn-fram thiêu đốt. Dưới bóng đèn là một người mặc bộ quần áo đắt tiền giá mấy vạn tệ, đeo chiếc đồng hồ mấy trăm vạn đang dùng tư thế kỳ quái khom người trước băng ghế ăn sủi cảo nhân thịt và cải trắng. Tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy không được hòa hợp.
Aiz, coi như để anh ta trải nghiệm sớm cuộc sống sau này đi. Cởi quần áo trên người, cởi cái đồng hồ kia ra, chẳng phải ai cũng có thể ăn sủi cáo nhân thịt và cải trắng hay sao? Dù đã nhịn đói một ngày chậm rãi cắn nhai nuốt, giống như đang ăn cá muối, hải sâm, vậy không có nghĩa là anh ta không giống người thường, ăn không nổi những thứ của người nghèo.
Tần Thiệu ăn mấy miếng lại hắt xì vài cái. Tôi nhìn anh ta ăn mặc mỏng manh, nghĩ thầm không phải xui xẻo thế chứ, rồi lại vươn tay ra sờ trán anh ta.
Không sờ thì thôi, sờ vào mới tá hỏa.
Tôi nói: “Tần Thiệu, tuy tôi luôn nghĩ anh là động vật máu lạnh thì anh cũng không cần đêm giao thừa tới nhà tôi để chứng minh anh là một người đàn ông “nhiệt huyết” đâu. Anh sốt thế này rồi, hôm nay lái xe không xảy ra chuyện gì đúng là phúc ba đời. Anh nói xem tàn tật như anh còn dở chứng chạy lung tung xa như thế làm chi.”
Tần Thiệu vẫn cúi đầu ăn sủi cảo không nói gì, cũng không đáp lời tôi.
Tôi đẩy anh ta: “Sao không nói gì?”
Tần Thiệu bị tôi đẩy một cái lập tức ngã sấp xuống. Khi vóc người gần một mét chín này nằm trước mặt tôi, tôi thật sự khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm đây là oan nghiệt tôi tạo ra từ kiếp nào thế này. Bạn nói xem anh ta muốn chết cứ việc chết ở biệt thự của anh ta, tôi chẳng thèm nói làm gì, nay còn đặc biệt chạy tới nhà tôi ốm cho tôi xem, tôi nên mặc kệ anh ta nằm thế thấy chết không cứu hay lên lầu đánh thức bố mẹ tôi, để bọn họ bồi thêm ba nhát dao đây?
Tôi dùng sức lắc đầu Tần Thiệu, nói: “Tần Thiệu, anh tỉnh lại cho tôi, trước khi ngất có thể rời khỏi nhà tôi không. Anh không nghĩ xem nếu anh ngất ở chỗ này tôi có nâng anh lên giường tôi hay không. Bởi vì nếu anh không ốm chết sẽ bị giết chết, anh hiểu không hả?”
Tần Thiệu mơ mơ màng màng nhìn tôi, ra vẻ cái hiểu cái không. Tôi nhìn vào mắt anh ta nói: “Tần Thiệu, từ tôi mà anh phát hiện ra tiềm lực của con người là vô hạn. Bây giờ anh cũng phải tin tưởng vào tiềm lực của anh. Tôi cõng anh ra ngoài, nhưng tôi không phải tuyển thủ cử tạ, anh ngừng một ngụm chân khí, tự mình dùng chút sức lực, nếu không tôi cõng không nổi. Có nghe thấy không?”
Tần Thiệu gật đầu.
May mà anh ta còn chút ý thức. Tôi vắt một tay anh ta qua vai mình, một tay đỡ thắt lưng anh ta, chậm rãi đi ra ngoài. Bên ngoài vẫn là màn đêm đen khiến người ta run sợ, đã lâu tôi chưa về nhà, không thể dựa vào trực giác và kinh nghiệm để ra ngoài, đành phải lấy điện thoại ra soi, đi vài bước lại soi một lần, nhiều lần như vậy tôi đã toát mồ hôi đầy người. Tôi vừa mắng chửi nơi Tần Thiệu dừng xe sắp đến thành phố A đến nơi, vừa vất vả đi vài bước, khó khăn lắm mới kéo được anh ta vào trong xe, thắt dây an toàn.
Tôi lục tìm trong túi anh ta chìa khóa xe, khởi động máy, phóng thẳng về phía thị trấn.
Đêm giao thừa, may mà thị trấn nhỏ này của chúng tôi còn một bệnh viện công mở cửa. Không ngờ chỗ cấp cứu cũng rất bận rộn, người trực vốn không nhiều lại gặp phải một đám bệnh nhân bị thương vì nổ pháo hoa nên người phát sốt vào đêm ba mươi như Tần Thiệu người ta vẫn chưa thèm xử lý.
Bóng đèn huỳnh quang trong bệnh viện mở hết cỡ, lúc này tôi mới nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như giấy của Tần Thiệu, y tá vội vã đưa tôi một cái nhiệt kế rồi bỏ đi. Tôi nói gì Tần Thiệu cũng chỉ lẩm bẩm. Tôi nói với cái nhiệt kế: “Tần Thiệu, anh mau mở mắt ra nhìn một cái, cái nhiệt kế này phải nhét trong miệng, dưới nách hay là nhét vào mông hả? Nếu anh không tỉnh lại nhìn, tôi sẽ trực tiếp nhét vào miệng anh đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...