- Cậu... - Minh Thy cảm thấy lòng mình khẽ lay động. Không hiểu sao, cô lại cảm thấy buồn thay cho người trước mắt mình. Tuy không biết lời kể của Gia Băng có 100% là sự thật, nhưng nếu đặt cô vào trong tình huống cô ấy lúc đó, chắc chắn, cô sẽ không thể kiên cường được như bây giờ.
- Mà này... - Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Gia Băng quay phắt sang đề tài khác khiến Kì Như ngồi một bên chưa kịp bị nỗi buồn trong lời nói của Gia Băng làm cho tâm trạng thấp xuống thì đã bị giật mình đá văng hết đi -...các cậu có muốn nghe chuyện tôi và Tử Thần lúc nhỏ không? Minh Thy, cậu nhất định phải nghe tôi kể đáy, vì tôi cũng không phải ăn không ngồi rồi như cậu nghĩ mà vẫn có được sự quan tâm tèo tẹo của cậu ta đâu. Để đánh đổi được nó, tôi đã phải bỏ ra cả đống mồ hồi công sức, tiền bạn, thời gian và cả lớp mỡ dày trên người nữa đấy.
Sau khi khơi lửa tò mò cho hai người kia, Gia Băng hào hứng thao thao bất tuyệt quay ngược thời gian về lại 10 năm trước, lôi sạch toàn bộ kế hoạch 'cua con rể hoàn hảo cho mẹ' của mình tiết lộ. Minh Thy và Kì Như từ bất đắc dĩ cũng chuyển sang trạng thái thích thú lắng nghe, đôi lúc lại cảm thấy phiêu phiêu như xem phim Hàn. Nghe xong, 2 người mới tìm được một sự tương đồng sau nhiều ngày làm bạn cùng lớp, đó chính là những suy nghĩ và đánh giá thiết thực đang 'dạo chơi' trong đầu họ. Họ không ngờ rằng, bản tính 'mê trai' của Gia Băng không phải tự nhiên mà có, đó chính là kết tinh của một quá trình 'ngộ đạo' dài dài từ người mẹ đáng yêu của cô.
- Ra...ra là vậy? - Minh Thy giật giật khóe môi nhìn Gia Băng như nhìn thấy người hành tinh từ trên trời rớt xuống, vô thức nuốt nước bọt.
- Ừ...vì thế...Minh Thy à... - Hít một hơi thật sau vào trọng tâm đề tài, Gia Băng tự động cầm lấy tay Minh Thy, tình cảm nói, khuôn mặt trẻ con dần nghiêm túc hẳn đi -...tôi không thể nhường Tử Thần cho cậu được.
- Sao...sao cơ? - Minh Thy bị Gia Băng chuyển đề tài nhất thời không khỏi chóng mặt, cơ thể cũng tạm phản ứng ngu ngơ cho có.
- Thứ nhất, Tử Thần là người, cậu ấy không phải là đồ chơi cũng không phải là đồ sở hữu của tôi hoặc cậu. Thế nên, chúng ta hoàn toàn không có tư cách để 'nhường' hoặc 'giành giật' cậu ấy. Thứ hai, cho dù tôi có nhường Tử Thần cho cậu, cậu nghĩ...người cậu theo đuổi suốt 8 năm vẫn không có kế quả sẽ đáp lại tình cảm của cậu ư? Cậu không sợ rằng sự đáp lại ấy chỉ là sự thương hại tầm thường à? Thứ ba, tôi không thể nhường cậu ấy cho cậu được...vì tôi...đã yêu cậu ấy...mất rồi!
Nói xong, Gia Băng lặng cả người, lòng cô như được trút đi cả đống gánh nặng.
Cuối cùng thì...cô cũng có thể thừa nhận bản thân mình đã yêu người đó, đã quen ở bên người đó, và đã nhớ người đó rất nhiều.
Không phải 'thích' đơn thuần nữa mà là 'yêu' thực sự, 'yêu' đến mức không thể rứt ra được nữa.
Ý định ban đầu cô đến đây là một sai lầm, nhưng chính sai lầm ấy đã giúp cô hiểu rõ hơn mình yêu người đó thế nào.
Hơn cả Lâm Khải Phong.
- Gì chứ...? Sao cô... - Rút tay khỏi bàn tay ấm áp dị thường của Gia Băng, Minh Thy giật nảy người, lùi ra xa vài bước.
- Nhờ có cô...tôi đã biết được tình cảm của mình. Không nhờ cô, có lẽ đời này, kiếp này, tôi sẽ không bao giờ biết được tình yêu của mình sâu thẳm nhường nào. Minh Thy...cảm ơn cô...rất nhiều.
- Không...không thể được...cô không được yêu anh Tử Thần...tôi không cho phép - Lắc đầu nguầy nguậy như không muốn tin vào những gì đang xảy ra, Minh Thy mệt mỏi thở hốc rồi lao ra khỏi phòng khách sạn, hướng đại sảnh lớn tầng một mà cuồng dại chạy.
Sợ rằng Minh Thy sẽ làm điều gì đó dại dột với bản thân, Gia Băng và Kì Như không do dự cũng chạy đuổi theo, cơn đau nhức nhối do trận hỗn chiến 'quân ta đánh quân ta' cũng dần bị sự lo ngại về an nguy của Minh Thy và an nguy của bản thân ăn mòn.
Quả nhiên Gia Băng và Kì Như là những 'Gia Cát Dự' xuất chúng. Hai người cô vừa chạy ra khỏi khách sạn thì đã thấy Minh Thy đang cộc cằn nói chuyện với một bọn đầu trâu mặt ngựa bên đường, mặt mũi nhăn nhó có vẻ rất khó chịu.
- Kì Như, tính sao đây...Minh Thy nghĩ quẩn thật rồi! - Gia Băng thúc thúc tay vào eo Kì Như, đầu rơi đầy hắc tuyến.
- Nghĩ sao mà lại đi hỏi ta chớ...tình hình thế này thì phải liều một phen thui - Kì Như mặt bơ phờ nói có vẻ như không có gì, nhưng cơ chân đã bắt đầu run lên không có tần suất rõ ràng.
- Liều gì...đừng nói là... - Gia Băng giật giật khóe mắt liên hồi nhìn Kì Như đang bẻ tay bẻ cổ rắc rắc, kinh hãi không dám thở - Chẳng nhẽ...cậu định...
- ba6 kế, chuồn là thượng sách! - Cười mỉm đầy ma mảnh, đôi mắt Kì Như hướng về phía Gia Băng đầy trông đợi, tà ác nghĩ ra một diệu kế nào đó - Gia Băng, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu...đúng chứ?
- Tất nhiên rồi...nhưng cứu thế nào chứ? - Nhìn thấy mặt gian gian của Kì Như, Gia Băng bỗng cảm thấy chột dạ không muốn dây dưa vào vụ này, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó như muốn điên lên của Minh Thy ở phía đằng xa, cô lại không thể giấu nổi lòng trắc ẩn mà liều mạng gật đầu.
- Tốt - Kì Như vỗ vai Gia Băng, ghé vào tai cô thì thầm 'diệu kế' của mình.Nghe xong Gia Băng chỉ biết cứng người, mếu mặt nhìn Kì Như, không khỏi thịnh nộ hét lên - Thế này không phải là một đổi một à? Không công bằng, lỡ ta chạy không nổi thì sao??
- Yên tâm...ngươi quên ngươi có 2 chàng vệ sĩ tinh anh lão luyện, bất cứ khi nào người gặp nguy đều có mặt kịp thời à? Tin ta đi, ngươi sẽ không sao hết...ta đảm bảo.
Lời dụ dỗ của Kì Như...đúng là lời dụ dỗ có cánh. Vì 'nhờ' nó, Gia Băng hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi sâu như biển trong lòng, gan to mật lớn đến gần đám người kia, hung hăng cầm loong nước ngọt đầy nước trên tay, tạt ngay vào mặt chúng.
Kết quả, trên vỉa hè ngày hôm đó, có 1 nữ và 6 nam mặt mũi hung tợn chơi trò 'Mị Châu- Trọng Thủy' trên phố, báo hại công an địa phương phải xắn tay vào cuộc.
P/s:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...