Thứ Xuất Thứ Xuất

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Hầu thẩm là tẩu tử nhà mẹ đẻ Dương thẩm, lặng lẽ đạp Dương thẩm một cái, tiếp lời nói: “Chúng ta cũng ngẫm lại, nhũ nhân mang thai đây này.”

Những lời này chặn lại miệng Lý thẩm, muốn nói lại không tiện nói.

La Y thấy thế bèn nói: “Được, chỉ sợ ta dạy không tốt làm trễ nãi bọn nhỏ thôi.”

Hầu thẩm do dự, Dương thẩm bèn nói: “Thêu hoa hao tâm tốn sức, không bằng dạy bọn họ biết mấy chữ đi.”

La Y không sao cả: “Đều được, cô nương Miêu gia các ngươi cũng thêu hoa từ thuở nhỏ, ta chỉ chỉ điểm cách phối màu là được rồi. Nhóm tiểu muội tử(*) không cần học Tứ Thư Ngũ Kinh đâu. Nhà của ta lớn học tập, nhỏ vỡ lòng, dù sao cũng phải dạy. Buổi sáng mỗi ngày các ngươi đưa tới, giữa trưa tới đón về.”

Dương thẩm vui vẻ ra mặt, thiên ân vạn tạ đi về. Bọn họ ở trong này, thuộc về địa đầu xà trăm ngàn năm, bình thường không người nào dám trêu chọc bọn họ. Nhưng cũng có mấy vị Huyện lệnh rất ngoan lệ vơ vét sạch sẽ, làm cho người dân tạo phản, bọn họ cũng không muốn tạo phản, tạo phản lưỡng bại câu thương, nhưng có đôi khi thật sự là ép tới không còn cách nào. Còn có đại bộ phận vơ vét sạch sẽ tuy rằng không đến trình độ ép tạo phản, nhưng cũng khiến mọi người rất khó chịu. Bà thường xuyên nghĩ, nếu nhà bà cũng có quan, có phải sẽ tốt một chút hay không? Cho nên mới đưa Dương Thịnh Vân ra bên ngoài đọc sách mấy năm, không biết có thể thi được hay không.

Bản địa không có lấy một vị thư sinh nào, ngay cả loại người mù viết chữ coi bói trên đường cái cũng không có. Bà nghĩ lấy nữ nhi ra thử một chút, nếu La Y có thể dạy, thì để nàng dạy tôn tử, nhà bọn họ hiếu kính nhiều hơn là được. Làm quan ngàn dặm vì ăn mặc, loại bạc này, bà vui vẻ đưa!

Vài vị tông phụ quay đầu thương lượng, ngày hôm sau đưa đến trước mặt La Y mười mấy tiểu cô nương lớn nhỏ, đều là không biết chữ. Hai vị ma ma rất lo cho cái bụng của La Y, ngược lại La Y thì không thèm để ý. Trước kia chủ nhiệm lớp của nàng lên lớp quản sự để dễ sinh hơn đấy. Dạy học sinh tiểu học không cần đi thi thì có áp lực gì? Ngày đầu tiên dạy mấy đứa viết tên của từng người, mười cô bé vô cùng cao hứng về nhà khoe khoang.

Hướng ma ma rất bất mãn: “Phu nhân những năm gần đây càng dễ nói chuyện. Làm gì khiến cái lớp người quê mùa này hếch mũi lên mặt? Nào có chuyện triều đình sắc mệnh làm tiên sinh dạy học?”

La Y nói: “Vậy bà nói, triều đình cho ta sắc mệnh, để ta làm cái gì?”

”chao ôi...”


”Tăng cường dạy học, không phải bắt đầu từ trẻ con mông muội sao? Triều đình đã phát bổng lộc cho chúng ta, đương nhiên phải chịu quân nhờ vả, trung quân việc. Chỉ là dạy bọn nhỏ thôi, ta lại không tổn thất gì, có năng lực thay lão gia tích lũy chút danh vọng đền đáp triều đình, cũng tích đức, cớ sao không làm?” Vương Dương Minh lúc ấy làm như thế nào? Nàng không biết nàng dạy học có thể dạy đến biến dân chúng thành đần độn hay không, nhưng bọn họ yêu cầu học, nàng sẽ dạy! Trung hiếu nhân nghĩa lễ trí tín, đều là từ biết chữ bắt đầu. Không biết chữ làm thế nào biết cái gì là hành vi quân tử? Không biết hành vi quân tử, nói gì tới tẩy não! Ách, được rồi, nơi này của mình gọi là dạy dỗ...

La Y nói lời này rất đường đường chính chính, Hướng ma ma lại không văn hóa bị xoay chóng mặt. Cũng may nói thông tục, Hướng ma ma còn nhớ kỹ cầm đi bát quái. Dương ma ma nghe thấy, chỉ lặng lẽ chạy vào trong nhà, giơ ngón tay cái lên với La Y: “Phu nhân giỏi, càng lúc càng giống nhị lão thái thái nhà chúng ta.”

La Y thấy Dương ma ma nhắc tới mẹ cả đã qua đời, thương cảm nói: “Nhiều năm như vậy mà chưa đi tảo mộ. Không biết năm nào mãn nguyệt mới có thể hồi kinh đây.”

Dương ma ma nói: “Lão thái thái thấy người như vậy, sẽ yên tâm.”

La Y cười nói: “Ta cách mẫu thân còn rất xa.”

Trong lòng Dương ma ma nói, quả thật rất xa. Vị phu nhân kia là tâm cơ và phúc hậu cùng tồn tại, làm người có mưu tính lại quang minh lỗi lạc. Vị chủ trước mắt này thật ra thực phúc hậu. Được cái Cố gia ở riêng sớm, không có mẹ chồng chị em dâu, phúc hậu một chút cũng không có gì. Người phúc hậu có phúc khí. Lòng dạ phóng khoáng, sống lâu trăm tuổi! Thật tốt. Chẳng qua hiện nay so với lúc trước thật sự tốt hơn nhiều rồi, ít nhất học được nói đường đường chính chính, như vậy chính là khi bà chết có thể an tâm nhắm mắt rồi. Theo cô nương hai mươi mấy năm, còn thân thiết hơn cả con mình....!

Cuối tháng chín đầu tháng mười, nhiệt độ không khí tăng trở lại. Năm nay kê gặt muộn, lúc này đang là mùa thu hoạch. Các nông dân tràn đầy khuôn mặt tươi cười, làm mệt hộc máu. Một khi tiến vào ngày mùa, huyện nha lại rảnh rỗi đánh muỗi - - không ai có thời gian đi tranh đấu, đều ở đây gặt lúa như vùng vẫy giành sự sống, mang kê về phơi khi trời có nắng. Nếu không một khi tiến vào mùa mưa thu, toàn bộ kê sẽ nấm mốc, tổn thất này không ai đảm đương nổi.

Thời tiết lạnh đi, nhưng các nam nhân hai tay để trần ở trong đất làm việc. La Y cho dù có cởi mở, cũng không dám khiêu chiến điểm mấu chốt của thời đại này. Tính cả Quỳnh Anh cùng với bọn nha đầu đều ở nhà không cho phép ra cửa. Những tiểu cô nương kia đều là trực hệ Tông gia, trong nhà chưa đến mức để tiểu cô nương đi làm việc nhà nông, tiếp tục đến trường, chỉ nói miêu tả cảnh tượng bên ngoài. Thời gian nhàn hạ, các nữ hài tử tụ cùng một chỗ, từng lần hát về ngày mùa Miêu Ca. Miêu tộc 10 tháng một năm, nhanh hết năm hơn! Tâm tình mọi người cũng không tệ.

Quỳnh Anh cũng đi theo học, cả ngày lẫn vào cùng một chỗ, không bao lâu Miêu ngữ tối nghĩa khó hiểu cũng hiểu hết, La Y cúng bái! Tiểu hài tử thiên phú ngôn ngữ không phải là trưng cho đẹp.

Tiểu cô nương Dương gia thông minh nhất, còn biết làm Miêu Ca trở thành tiếng Hán hát. Hát xong La Y mới phát hiện, còn là khúc ca tình yêu!!?? Được rồi, dân tộc thiểu số không có câu nệ như vậy, Hán tộc ta cũng không phải có “Một ngày không thấy, như ba tháng này” sao? Chỉ là khúc ca tình yêu này...

Quay đầu xách Quỳnh Anh vào trong phòng, đóng cửa lớp tiểu học: “Ở nơi này đi theo mọi người hát, học xong không sao cả. Nhưng ngày sau trở lại địa phương người Hán, bên ngoài không được lộ ra dù chỉ một chữ, biết không?”


Quỳnh Anh bị La Y nghiêm túc hù đến: “A? Biết, đã biết. Mẹ, làm sao vậy ạ?”

La Y phiền muộn nói: “Người Hán rất nghiêm khắc với các cô nương, để bọn họ biết con hát bài này, ngày sau làm mai sẽ khó nói. Còn liên lụy thanh danh Cố gia, cho dù ta mặc kệ, đại bá mẫu của con làm tông phụ cũng sẽ nhúng tay.”

”Đáng tiếc, rất êm tai mà.”

La Y gõ trán Quỳnh Anh: “Ngốc ạ, con không biết hát Miêu ngữ? Nhưng mặc dù là như vậy, cũng đừng hát cho người ngoài nghe. Tiểu cô nương, ca hát không đứng đắn.”

Quỳnh Anh không hiểu: “Vì sao không đứng đắn? Cô nương nơi này ai cũng biết hát.”

La Y nói: “Cô nương trong sạch ở kinh thành ai ca hát không? Nhiều nhất chỉ đánh đàn thôi. Ôi, nơi này không có tiên sinh, ta đi đâu tìm sư phụ đánh đàn cho con đây!”

Quỳnh Anh cười nói: “Phụ thân nói người biết đánh. Sáng mai chúng ta nhờ người đi Trường Sa, nhờ ông ngoại mua đàn dạy cho con! Bọn họ đều biết ca hát con thì không, con phải học được đánh đàn, bọn họ sẽ không cười!”

La Y vã mồ hôi, thật đúng là học sinh tiểu học khoe khoang. Vấn đề là: “Rất nhiều năm không sờ tới, ta đã quên...”

”Mẹ gạt người! Mẹ nói học được thứ gì sẽ không quên.”

”Ta nói khi nào?”


”Người đã nói với cha, con nghe được.”

“...” La Y nghẹn không nói gì, vẻ mặt ra máu! Tuyệt đối không thể nói lung tung khi có tiểu hài tử!!!!!

La Y bị quấy rầy, chỉ có thể sai người đi mua đàn. Phụ cận có huyện Võ Cương, có thư hương môn đệ, cũng có tài tử giai nhân, từ xưa tương đối phồn hoa, tùy tiện mua chiếc đàn luyện tập không lớn trở về, thuận tiện mua ca khúc và bộ sách dạy học.

La Y đóng cửa lại ở nhà tự học ba ngày, mới miễn cưỡng cố dạy Quỳnh Anh điều khiển cơ bản. Dung Nghi cười không ngừng, không thở nổi, sau lưng khen Quỳnh Anh giỏi lắm! Cuối cùng thay hắn người làm cha này thở ra! La Y hận thầm nghĩ vẩy lại châm múa một hồi.

Quỳnh Anh thật vất vả mới được mẹ làm lão sư thiên vị dạy một khúc đơn giản đi khoe khoang, kết quả cô nương Miêu tộc trực tiếp cự tuyệt nhạc khí. Cái gọi là “Mộc diệp đưa tình không cần mối”, người ta tiểu cô nương, hái chiếc lá, muốn cái khúc gì sẽ có khúc đó. Em gái ngươi! Không chơi đả kích người như vậy! Quỳnh Anh bị đả kích toàn bộ dáng vẻ bệ vệ tiêu tán hết, à, là toàn bộ niềm tin tiêu tán. Cũng may La Y ngay cả Dung Nghi tên khốn kia cũng dạy được, đối với tiểu nha đầu Quỳnh Anh tương đối ngoan này luôn kiên nhẫn vô hạn. Dứt khoát xúi giục nó đi học thổi kèn lá, nguyên lời nói là: “Con phải thổi hay hơn bọn họ, mới gọi là bản lĩnh! Con nghĩ xem, nếu một người nam nhân thêu hoa còn mạnh hơn cả con thì như thế nào?” Một câu nói châm lửa Quỳnh Anh hừng hực chiến hỏa, điên cuồng đi luyện kèn lá.

Dung Nghi cười nói: “Không ngờ nàng chính là đi lừa người như thế đấy! Ta nói đâu, tại sao ta lại bị nàng lừa đi đọc sách.”

”Phi, ta đâu có lừa chứ? Huynh là người lớn, nói với huynh đều là lời thánh nhân nói!”

Dung Nghi rút rút khóe miệng, được rồi, cãi nhau với lão bà chỉ là muốn ăn đòn. Nên nói chánh sự thì hơn: “Thu lúa xong lại chuẩn bị trồng cây cải dầu. Nghe nói cây cải dầu có thể làm ruộng màu mỡ, nhưng bọn họ không trồng dưới ruộng, chỉ trồng trên đỉnh núi, vì sao vậy?”

La Y nghĩ một lát mới nói: “Cây cải dầu ưa ánh sáng, trong vườn ánh sáng không đủ. Dù sao chúng ta cũng mở rộng ngô, đến lúc đó trồng gối vụ với ngô là được. Lại nói ngô sắp thu phải không?”

”Ừ, lớn không tệ. Cái này không có vấn đề gì, chỉ là lương thực. Nàng trồng ở bên cạnh là cái gì vậy? Sản lượng lớn lắm!”

”Ách... Lúa móng rồng...”

”WOW! Bông đều rủ xuống rồi, không cần tưới nước, không phải trông nom, ở đâu ra đồ tốt thế?”

”Làm sao huynh biết không cần tưới nước không cần trông nom?”


”Haiz, không phải cha nàng viết một tờ giấy đấy thôi? Nàng quên rồi à? Lúc trước ta còn không tin, chỉ nghĩ trồng chơi, chưa từng nghĩ lại trồng ra được!”

La Y nghe được cũng cao hứng: “Thật sao? Vậy chẳng phải là mọi người sẽ không đói bụng?”

Dung Nghi dội nước lã: “Còn không biết hương vị ra sao đâu.”

La Y cười nói: “Ta biết!”

Dung Nghi vẻ mặt không tin, loại lương thực phụ này đều chưa thấy qua.

La Y vừa lên mặt, vừa nội tâm châm chọc: gần nhất đặc biệt tìm được ưu thế xuyên qua! Bánh dày lúa móng rồng nàng ăn rồi, biết phải làm sao đây! Nghe nói đồ chơi này thô rát cổ họng, liều mạng như trấu. Nhưng thêm vào bột bí đỏ và gạo nếp, hoặc là trực tiếp dùng mỡ heo chưng chín ở bên trên cơm, hương vị rất tốt. Ồ! Đúng rồi, thứ này giữ thai!

Nghĩ đến đây, La Y hưng phấn nói: “Bảo người làm sạch sẽ, ta làm cho huynh ăn, bảo đảm ăn ngon!”

Dung Nghi rất hoài nghi.

La Y nói: “Khoai lang cũng mua một ít về, mùa đông nướng ăn. Thơm lắm!”

Cái này Dung Nghi ăn rồi, nghĩ lại cũng đúng. Hoa màu cũng có ăn ngon, nhân dịp thu ngô, cũng thu cả lúa móng rồng lại.

Sản lượng lúa móng rồng ở đó, sau khi thu về cũng có người tới đòi ăn. Trực tiếp nấu rất khó ăn, nhưng đối với nông dân hàng năm đói bụng nguy hiểm mà nói, có ăn là phúc! Hơn nữa lúa móng rồng không chiếm ruộng nước, chỉ cần ở trên sườn núi khai hoang trồng cũng được, trong lúc nhất thời người người xoa tay, chuẩn bị sang năm trồng kê, gieo lúa móng rồng, không chừng thời kì mấy tháng giáp hạt có thể được ăn cơm khô! Nghĩ như vậy, trong mắt mọi người đều phát ra lục quang, thiếu chút nữa vì gieo trồng mà đánh nhau. Dung Nghi dẫn theo vài vị tộc trưởng mới ép xuống được.

Dung Nghi và La Y nhẹ nhàng thở ra, mùa hè làm thử nhiều như vậy, cuối cùng cũng thành công bước thứ nhất!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ①: tiểu muội tử: nữ hài tử. Nữ chưa gả xưng là muội tử, nữ xuất giá xưng là cô nương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui