Băng Thần vừa đi ra ngoài thực tại thì lập tức khẽ giọng nói:
"Gọi Hắc Báo, Từ Thiên, Vũ Ngạn tới đây cho ta."
Từ trong bóng tối một âm thanh vang lên:
"Rõ thưa chủ nhân."
Năm phút sau ba người có mặt, Băng Thần vẻ mặt lạnh tanh nói:
"Ngoại trừ lực lượng bảo vệ các phu nhân thì nhũng người khác chuẩn bị, ta lần này muốn xử lý cho xong Vương Khang."
Mấy người này đều rất thông minh lên đoán được chuyện gì xảy ra, Hắc Báo lập tức quỳ xuống nghiêm giọng nói:
"Xin chủ nhân trách phạt, bởi vì thuộc hạ không tìm hiểu kỹ càng mới khiến cho Hạng gia công tử vị gia hại, phu nhân may mắn chưa xảy ra vấn đề nhưng cũng đã phải chịu kinh sợ."
Băng Thần khuôn mặt lúc này không có chút cảm xúc nào cả, hắn khẽ giọng nói:
"Cho ngươi một cơ hội để sửa sai, lần này chinh phạt ngươi đừng để ta thất vọng."
Hắc Báo lúc này mới ngẩng đầu lên nghiêm túc nói:
"Dù lần này phải chết thì thuộc hạ cũng không để ngài thất vọng thêm một lần nữa."
Băng Thần nhàn nhạt nói:
"Đi đến Thiên Khánh thôi, trời cũng sắp tối rồi xử lý cho xong nào."
Cổng không gian được mở ra ở khắp nơi, trong màn đêm liên tục nhấp nháy như những con đom đóm vậy, một lúc sau thì ở vùng ngoại thành của Đế Đô xuất hiện cảnh tượng tương tự, từ trên không trung một người hạ xuống bên cạnh Vương Khang khẽ nói:
"Họ tới rồi thưa bệ hạ."
"Ầm"
Cổng thành vỡ tan, Băng Thần không thèm phi hành mà chọn cách đi bộ tới, đây là đất của hắn và hắn quay lại để lấy nó, cổng thành khổng lồ sụp đổ khiến cho rất nhiều dân chúng chú ý, những nơi ăn chơi thâu đêm người còn kéo qua thêm nữa.
Băng Thần thì chậm rãi đi vào với ba người đằng sau, cảnh tượng này khiến khá nhiều người bắt đầu nhớ tới hắn ta, cả một đường rất thông thuận, người dân chỉ dám đứng hai bên đường nhìn xem chứ không dám hó hé gì.
Một người quay qua đồng bạn hỏi:
"Có phải thật sự là tên bạo quân kia không?"
"Sọt"
Băng Thần một luồng kiếm khí đâm xuyên người của kẻ này, nguyên khí phá hoại khiến cho ngươi này chết bất đắc kỳ tử, hắn không còn là hoàng đế nếu không thấy hắn mà không quỳ thì cũng đã mất mạng rồi chứ đứng nói đến nói xấu hắn ta.
Một kẻ chết rồi thì những người khác mới âm thầm sợ hãi, không ít người còn chủ động quỳ xuống, trăm vạn năm trôi qua nhưng không có nghĩa bọn họ quên đi Băng Thần, bọn họ cũng nhớ tới sự máu lạnh vô tình của hắn ta.
Sợ hãi giống như một căn bệnh truyền nhiễm vậy, một người quỳ sau đó người thứ hai, thứ ba rồi rất cả mọi người đều quỳ xuống, ký ức về tên bạo quân khi xưa bắt đầu như rắn độc bắt đầu ăn mòn tâm linh của bọn họ.
Thực ra đối với Băng Thần thì người dân của Hoàng Thiên vừa hâm mộ hắn ta như thần thánh lại xa lánh như ác ma, hắn khiến bọn họ có cuộc sống tốt hơn nhưng lại đối xử rất độc ác với chính bọn họ, khi Băng Thần trị vì và khi hắn trị vì thì mọi sư mâu thuẫn càng trở lên cao hơn.
Ví dụ như khi hắn trị vì thì từ lời nói đến cử chỉ mang tính không tôn trọng đều sẽ phải trả giá thảm trọng, đôi khi chính là tính mạng thế nên chuyện uống say rượu trở lên quá mức khó khăn, người say thì không thể biết mình nói gì và dưới sự thống trị của Băng Thần thì không có hai chữ cảm thông.
Nhưng khi Vương Khang trị vì thì họ lại phải đối mặt với những cuộc nổi loạn tại khắp nơi, con cái bọn họ tham gia trấn ấp rất nhiều lần chính là một đi không trở lại, trừ khi Từ Thiên hay Vũ Ngạn nắm quân không thì hầu như đều thiệt hại nhiều hơn lất được.
Thế nhưng Từ Thiên và Vũ Ngạn mất đi sự trọng dụng bởi họ là thuộc hạ trung thành của Băng Thần, Vương Khang muốn đào tạo thế hệ của mình nhưng rồi lại tuyên cáo bởi những thất bại liên tục.
Hoàng Thiên Vương Triều từ con cọp hóa thành một con mèo ngoan, một miếng bánh khổng lồ mà ai cũng muốn cắn một cái, Băng Thần bây giờ đã không thèm quan tâm thì niềm hi vọng của bọn họ gần như cạn kiệt.
Nhiều người sống đủ lâu thì cũng biết Hoàng Thiên trước khi Băng Thần trị vị nó như thế nào, tầng lớp sinh sau đẻ muộn thì làm sao biết được những chuyện này, thế nhưng bọn họ những người sống qua thời kỳ đó tuy có sợ Băng Thần nhưng họ chưa bao giờ trách Băng Thần cả.
Làm võ giả bọn họ hiểu không cho đi thì sẽ không bao giờ có nhận lại, Băng Thần đã cho họ những thứ mà họ hằng mơ ước như sự tôn trọng hay sợ hãi từ rất nhiều nơi trong vũ trụ thì hắn cũng yêu cầu họ như thế.
Có một ông lão khi thấy Băng Thần đi qua thì quỳ sát lề to giọng nói:
"Cuối cùng cũng chờ được ngài trở về, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế."
Băng Thần khẽ nhìn liền nhận ra đây là một trong những cận về của mình tên Tứ, hắn ta thở dài rồi nói:
"Ta không còn là hoàng đế của Hoàng Thiên, bây giờ ta sẽ hủy diệt nó, các người cũng không cần quỳ ta thế nhưng đừng xúc phạm ta vì kiên nhẫn của ta có hạn."
Tứ nhìn Băng Thần run rẩy nói:
"Tuy biết mình không đáng để biết nhưng thần có thể biết tại sao ngài lại muốn hủy diệt Hoàng Thiên được không, đây là một tay ngài dựng lên cơ đồ mà."
Băng Thần nhìn hắn khẽ giọng:
"Đây là chuyện riêng của ta với Vương Khang, còn Hoàng Thiên ta hủy diệt nó vì muốn trong tương lại có một vương triều tốt hơn sẽ thống trị mảnh đất này, vương triều đó ta hi vọng sẽ tái lập lại huy hoàng xưa kia.
Hoàng Thiên bây giờ đã quá nát lên không thể mang cho các ngươi những thứ như trước kia, ta dù mang tiếng ác những vẫn muốn con dân của mình ngẩng cao đâu trước người ngoài chứ không phải như bây giờ."
Nói xong hắn ta đi tiếp chỉ để lại một câu:
"Cái cũ cần phải hủy diệt thì mới có tái sinh, tuy không biết tương lai thế nào nhưng ta nghĩ nó vẫn sẽ tốt hơn Hoàng Thiên hoàn toàn mục nát."
Bước chân của hắn ta vẫn cứ chậm rãi hướng về phía cổng hoàng cung nơi xa xa, nơi mà trong đó Vương Khang đang đợi hắn ta để kết thúc tất cả mọi việc, cả hai bên đều đã chịu quá đủ rồi.
Không chỉ Băng Thần mà Vương Khang cũng mong chờ chuyện này kết thúc, ai nói Vương Khang nhát gan nhưng mang dòng máu Vương gia trong người sao lại có thể là một kẻ hiền từ.
Vương Khang nhìn thẳng ra ngoài khẽ nói:
"Huynh lấy lại mọi thứ hay ta giữ lại những gì mình đang có, một lần thôi kết thúc đi."
Không khí xung quanh trầm xuống một cách đáng sợ, ai ai cũng có vẻ lo lắng bởi họ biết đây là kết cục không thể nào tránh được nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...