Editor: Jung Tiểu Kú
Lại nói từ sau hôm đó, bóng ma Đinh Tam từ từ biến bất, Triển Chiêu vì Bạch Ngọc Đường làm việc nghĩa mà không trùng bước, nuốt vào mấy bình hạc phản, lại biến thành bộ dạng nho nhỏ khi xưa. Bất quá chuyện này đối với mọi người lại là điều tốt. Vì vậy, cũng không có ai phản đối ──
Triển gia hai vị ca ca Triển Diệu, Triển Huy thì không cần phải nói. Kể từ sau khi biết được Bạch Ngọc Đường có thai, đối với hôn sự này đã sớm không phản đối, cho nên đệ đệ nhà mình chỉ cần không thay đối thành ca ca bọn họ, có nhỏ đi mấy tuổi đi chăng nữa đối với họ căn bản là không có ảnh hưởng gì. Dù sao chỉ cần có thể an an ổn ổn sinh ra đứa nhỏ, có ủy khuất tiểu đệ nhà mình một thời gian ngắn cũng không sao = = | | | | |...
Bạch gia đại ca Bạch Kim Đường từ nhỏ đã đem đệ đệ duy nhất của mình cưng chiều đến vô pháp vô thiên, đối với Bạch Ngọc Đường đúng là nói gì nghe đó, tự nhiên là không có phản đối bọn họ ở chung. Chẳng qua là không bỏ được, không thể cứ ngồi nhìn, chắp tay dâng đệ đệ đưa cho người ta như thế. Hôm nay thì tốt rồi. Triển Chiêu cũng nhỏ đi rồi. Như vậy, ít nhất vài năm nữa, hắn cũng không thể đối với Bạch Ngọc Đường làm ra chuyện gì cả. Hơn nữa, mình có thể lấy cái lí do phu phu bọn họ tuổi còn nhỏ, chiếu cố không hảo hài tử, thay bọn họ mang hài tử đi, thuận tiện có thể kéo theo cả tiểu đệ đệ, ha ha. ( Bạch đại ca, ngươi là thích làm vú em sao = = bbbbb). Hơn nữa, tiểu đệ trước đây vốn thích chạy loạn khắp nơi, một khắc cũng không rảnh rỗi, làm hại mình cả năm cũng không có thấy qua y vài lần. Sau này có vợ, nói vậy cũng sẽ an phận hơn. Mình có thể thường xuyên nhìn thấy y. Như vậy, xem ra cũng không có chuyện gì xấu. Mặc dù ban đầu thực sự cũng không có nhìn Tiểu Miêu thuận mắt, bất quá lần này vì tiểu đệ hi sinh như vậy ( có sao? = =) Mình sau này sẽ tận lực cố thử yêu ai yêu cả đường đi.
Thân làm vợ người, Bạch Ngọc Đương tự nhiên là cũng ủng hộ quyết định của “phu quân” mình. Bất quá cũng không phải ngoan ngoãn nghe lời, y cũng có ý nghĩ của riêng mình: Đùa cái gì chứ?! Mình vốn vẫn là cũng con mèo kia không phân cao thấp, ở trên giường cũng không có chỗ nào thua thiệt ( mới là lạ = =), nhưng hôm nay so với hắn nhỏ như vậy, chẳng phải vẫn sẽ bị hắn áp sao?! Tuyệt đối không thể!!! Nhất định phải cùng hắn nhỏ đi, cùng nhau lớn lên. Như vậy, sau này mình mới có cơ hội phản công! ( Ngũ gia, ngài vĩnh viễn sẽ không có cơ hội = = +)
Thế là sau khi trải qua một chuỗi khó khăn không thể tưởng tượng được, hai người cuối cùng cùng cũng khổ tận cam lai, mọi chuyện cuối cùng cũng an tĩnh xuống. Ngày lành một tháng sau, phủ Khai Phong cùng Triển gia Thường Châu, Bạch Gia Kim Hoa, cùng tổ chức cho hai vị tiểu bằng hữu một hôn lễ long trọng. Hôn lễ ngày đó tất cả mọi thứ đều được đặt mua hết sức xa hoa, cơ hồ oanh động đến cả kinh thành. Nơi đó thật sự là khua chiêng múa trống tiếng động vang trời, pháo nổ sáng một góc, cờ đỏ bay phấp phới, người ra người vào tấp nập = =bbbbb... Từ đó, Tiểu Miêu Tiểu Thử hai người chính thức kết thành phu phu... tung hoa....
Sau ngày cưới hai người rất là ngọt ngào, cả ngày nắm tay nhau, ăn chơi nhảy múa, liếc mắt đưa tình, rất hạnh phúc. Cái gì? Ngươi là hỏi công vụ ở Khai Phong phủ sao? Kia tự nhiên là do ba vị đại ca cùng Tứ Thử của Hãm Không đảo gánh thay chứ sao...
Lo lắng duy nhất của mọi người lúc này là bụng của Tiểu Thử ngày một to thêm, Bạch Ngọc Đường nếu không thể khôi phục nguyên trạng, lấy thân thể một tiểu oa nhi bốn năm tuổi dính thêm một cái bụng thai to như thế là rất cực khổ. Ngay cả Lư đại tẩu cũng nói thân thể Bạch Ngọc Đường lúc này là không thể chống đỡ được cho tới khi thai nhi đủ tháng, nhiều nhất bảy tháng là cực hạn rồi, phải lấy hài tử ra sớm, nếu không bụng Bạch Ngọc Đường không thể chống đỡ được nữa mà bộc phát, cũng sẽ bởi bào thai trong bụng hút lấy nhiều dinh dưỡng của y mà dẫn đến suy yếu đến chết!
Này thế nhưng lại khiến Miêu đại nhân coi ái thê như mạng lo sợ không thôi. Thà rằng không cần nhi tử chứ không thể để cho Tiểu Thử nhà hắn có chút nguy hiểm tính mạng nào! Nếu không phải đại tẩu nói bụng của Bạch Ngọc Đường là đã quá lớn rồi, giờ nếu muốn không giữ lại đứa nhỏ cũng không còn kịp nữa thì sợ rằng hắn tình nguyện cùng Bạch Ngọc Đường trở mặt chứ nhất quyết không thể giữ lại đứa nhỏ!
Cuối cùng sau khi Mẫn Tú Tú cùng Công Tôn đại nhân thương lượng, cuối cùng cũng nghĩ ra được một phương án tương đối an toàn, đáng tin cậy ── để cho Bạch Ngọc Đường tại thời điểm cái bụng trong người y được bảy tháng thì sẽ cho y ăn vào một loại dược vật trợ sản, để cho y trước thời hạn thì sinh. Điều này mặc dù đối với hài tử không tốt lắm nhưng cũng chỉ là phương pháp duy nhất để bảo vệ Bạch Ngọc Đường.
Mới đầu Bạch Ngọc Đường không có đồng ý. Vốn chính mình thân là nam tử nhưng lại có thai đã là không bình thường, hài tử cho dù là đủ tháng mới ra đời còn không biết có gặp phải chuyện gì hay không? Nếu mà lại sinh trước mấy tháng, vạn nhất có chuyện gì nguy hiểm thì làm sao?!
Cuối cùng là dưới sự kiên nhẫn khuyên nhủ của Miêu đại nhân, chủ yếu là được đại tẩu liên tục đảm bảo hài tử sinh ra như thế cũng không có chuyện gì nguy hiểm, cuối cùng mới vô cùng không tình nguyện mà đáp ứng.
Kế tiếp là khoảng thời gian hai người phu phu ngọt ngào nhưng lại vừa lo lắng cùng trông mong nghênh đón sự chào đời của tiểu bảo bối...
Ngày đó, Bạch Ngọc Đường ăn xong thuốc thì nhàn nhã dạo chơi trong khu biệt viện mà Bạch ca ca mua cho y, sau lại quay về chỗ lương đình giữa hồ nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này đây bụng đã to đến dọa người. Trên người dính lấy một thân y phục nhìn như một cái bao lớn, mỗi một lần lưng đau, xương sống thắt lưng mệt mỏi chuột rút, người tự nhiên cũng chây lười ra. Trong ngày trừ bỏ ăn chính là ngủ, trừ bỏ ngủ chính là nằm ngửa ra không nhúc nhích như thế này. = = ||||, thỉnh thoảng đại tẩu thúc dục mới đành để cho Triển Tiểu Miêu dìu dắt đi dạo một chút. Thế nhưng đi không được hai bước tiểu Thử lại kêu rằng đau lưng, đau chân, đau bụng, khiến cho tiểu Miêu nhi chịu không được đau lòng LP nhà mình vất vả mà chỉ có thể dừng lại ở đó.
Mà lúc này Bạch Ngọc Đường đã ăn xong dược liệu được mấy ngày, hài tử đại khái mấy ngày nữa là có thể sinh rồi. Tiểu Miêu đại nhân cũng không dám để cho y tùy ý đi lại. Vì vậy, liền tùy ý y lười như thế, bố trí thể thiếp luôn túc trực ở bên bưng trà, rót nước cẩn thận hầu hạ.
Lúc này Miêu đại nhân vừ lúc đi từ phòng bếp ra bưng theo một chén canh hạt sen ngân nhĩ vừa mới nấu, dùng hai cái chân ngắn một đường chạy tới chỗ LP đại nhân thân ái đưa lên. Đi tới nửa đường, thật xa liền nghe thấy các ca ca hai nhà đang ngồi vây quanh ven hồ trong vườn hoa ” giao lưu tình cảm”, cũng không tiến lên quấy rầy, trực tiếp hướng đến bên chòi nghỉ mát chạy đến. Vẫn là việc để lão bà cùng nhi tử ấm no vẫn trọng yếu hơn.
“Ngọc Đường, Ngọc Đường, canh hạt sen tới!” Tiểu Miêu vừa chạy vừa khoan khoái nói.
Bạch Ngọc Đường dùng tiểu móng chuột thịt thịt xoa lấy đôi mắt lim dim, vểnh cái miệng nhỏ nhắn có chút tức giận hỏi:” Các ca ca đang nói cái gì thế? Ầm ĩ quá! Hại ta không thể ngủ được!”
Triển Chiêu quay đầu về hướng phát ra tiếng huyên náo kia nhìn nhìn sau đó lại quay đầu lại, một tay xoa xoa vuốt vuốt cái bụng tròn tròn giống như trái dưa hấu, cười hắc hắc nói:” Ha hả, hình như là thảo luận chuyện đặt tên nhi tử của chúng ta. Các ca ca cũng thật là hảo tâm a. Ngọc Đường ngươi cùng đừng vì bọn họ mà sinh khí, thân thể quan trọng hơn a. Mau nhân lúc cháo còn nóng uống đi.” Nói liền đem chén cháo đẩy đến phía trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhận lấy cái chén kia từ từ nếm từng chút một, cảm thấy ngọt nhạt, nóng lạnh đều vừa phải, không khỏi hài lòng trát trát miệng, nói:” Ân, ta biết là bọn họ hảo tâm, nhưng sao ngày nào cũng nói đi nói lại, ồn ào tranh cãi, đối với việc dưỡng thai không tốt có khi còn hù đến cục cưng!” Nghĩ đến đây còn có chút khẩn trương. Để cái muỗng xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng. Cục cưng đại khái là có thể bị làm ồn không thể chịu được, lúc này cũng động càng thêm mạnh.
“Cũng đúng. Vậy để chúng ta cách xa bọn họ một chút.” LG ( ta nghĩ là lão gia – nghĩa là người chồng thôi:-j) Tiểu Miêu cũng biết điều mà đồng ý gật đầu, tiếp theo một tay đỡ lấy thắt lưng LP đại nhân, một tay giúp y đỡ cái bụng khổng lồ, dìu y trở về phòng. ( Miêu: Ngọc Đường nhà ta nói đi hướng đông ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, hướng bắc hay hướng nam =w=) Đồng thời lại không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua nói:” Bất qúa Ngọc Đường a, ngươi không cảm thấy tình cảm của các ca ca rất tốt sao?”
Bạch Ngọc Đường cũng thấy rất đúng, gật đầu nói:” Đúng vậy a. Ta trước kia còn lo lắng bọn họ sẽ không hợp nhau chứ. Nhưng bây giờ nhìn bọn họ ngày ngày sống chung một chỗ cũng không có chút gì không hợp nhau, thật tình cảm rất tốt nha!”
....
Thế nhưng chúng ta cùng nhau đem ống kính zoom vào gần hơn, để xem tình cảm ca ca hai nhà đến tốt cùng là có bao nhiêu tốt đẹp ──
Đại Bạch:” Ta mới khinh thường cùng tranh luận với những con người thô kệch như các ngươi. Tóm lại nhi tử của đệ đệ ta, nhất định phải mang họ Bạch của chúng ta! Tên ta cũng lấy tốt lắm, gọi là Bạch... ”
Triển Nhị Hùng: ” Bạch Kim Đường ngươi không cần khinh người quá đáng nha. Bằng cái gì nhi tử Triển gia chúng ta lại mang họ Bạch của các ngươi?!”
Đại Bạch:” Là do Bạch Ngọc Đường nhà chúng ta sinh, sao có thể là nhi tử Triển gia nhà các ngươi được. Hẳn là nhi tử của Bạch gia chúng ta!”
Triển Đại Hùng: “Bạch đại công tử, lời này của ngươi là vô lý rồi. Ngươi có từng nghe nói nhà ai có nhi tử mang họ của mẫu thân chưa? Lời này của ngươi nói ra không sợ sẽ bị ngươi đời nhạo báng sao?”
Đại Bạch:” Tiểu đệ nhà ta chính là cha của hài tử!”
Triển Nhị Hùng:” Vậy thì còn buồn cười hơi, nào có ai bắt hài tử phải gọi là cha đâu?! Ha ha ha, cưới chết người rồi!”
Đại Bạch:” Triển Diệu, Triển Huy! Các ngươi là muốn bị đánh có phải hay không?! Nếu không phải lấy thân phận thông gia thì ta Bạch Kim Đường đã cùng các ngươi trở mặt rồi!”
Triển Nhị Hùng:” Ơ, Bạch đại gia, ngài không phải là công tử văn nhã, khí độ bất phàm sao? Ngài sao là một người nho nhã lại cùng chúng ta những thô ── nhân ── chấp nhặt a?”
Đại Bạch:” các ngươi ──! Hừ! Hảo! Ta không cùng các ngươi chấp nhặt nữa! Nghĩ rằng Triển Tiểu Miêu nhà các ngươi là một bộ dạng uất ức sợ vợ, cũng không dám không nghe theo lời của tiểu đệ nhà ta. Đến cuối cùng thì hài tử vẫn là theo họ của Bạch gia ta thôi, không tin chúng ta cùng đi xem xem!”
Triển Nhị hùng:” Đi, xem thì xem! Ai sợ ai chứ! Bạch Kim Đường, ngươi không phải là muốn đánh nhau sao? Ta phụng bồi! Người nào thắng thì hài tử sẽ theo họ của người đó!”
Đại Bạch:” Hảo! Một lời đã định! Xem chiêu!”
Đao quang kiếm ảnh – ing....
( Thế là... ta than trời. Miêu đại nhân, Bạch Ngũ gia... Tình cảm quả nhiên là cùng người khác bất đồng a... QRZ)
Bên này bởi vì thân hình Bạch Ngọc Đường bất tiện, đang cùng con rùa so tốc độ đi về phía phòng của hai người Miêu Thử thì thấy các ca ca suất khí đánh nhau. Tiểu Miêu đại nhân không khỏi không sợ hãi than:” Ngọc Đường, ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem. Các ca ca lại còn bàn luận võ công nữa a!”
Bạch Ngọc Đường cũng hưng phấn mà vỗ nhẹ lấy bụng, đối nhi tử nói:” Đúng vậy a. Hảo, hảo. Nhi tử, Nhi tử mau nhìn! Này đều là tuyệt học của thúc thúc của ngươi.” Lúc nãy vẫn không quên nắm chặt cơ hội dưỡng thai! Thầm nghĩ nếu không phải mình đang mang theo một cái bụng khổng lồ như thế này, bản thân có thể dạy nhi tử võ công a! ( Ngũ gia, nếu không có cái bao quần áo như thế này thì ngươi dạy cho ai a = = ||||) Bất quá võ công của mình tất cả đều do ca ca dạy, hắn truyền đích thực sẽ không tồi a.
Tiểu Miêu tự nhiên đối với lời của lão bà tuyệt đối là nghe theo, tiểu Thửu nói như thế, hắn ở bên cạnh cũng sờ sờ nhi tưr nói theo:” Đúng nha, đúng nha! Hảo nhi tử! Nhanh một chút học đi! Tương lai nhất định phải vượt qua phụ thân cùng các thúc thúc nha!”
Thế là hai vị phụ thân lần dưỡng thai này cuối cùng lại biến thành ──
“A ── Miêu, Miêu nhi... Gặp...” Nhi tử rất nghe lời mà luyện tập. Hơn nữa, còn cảm thấy chỗ này không đủ lớn phải ra khỏi mà luyện...
“Ngọc... Ngọc Đường...? Ngọc Đường! A ──!!!! Không xong a! Đại ca nhị ca đại ca, các ngươi mau tới nha! Ngọc Đường muốn sinh a a a a a ──!!!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...