"Các ngươi bố trí bao nhiêu cấm chế?" Ngụy Tác gật đầu hỏi tiếp.
"Một." Chu Tiếu Xuân nói: "Là một trận kỳ nhiễu loạn thần thức được bố trí trong sơn cốc. Dù có tu sĩ lợi hại đi qua cũng chưa chắc phát hiện Diệt tiên đằng. Còn sương mù thì là bọn đệ đặt vào hô hai viên Vụ bạng châu, lấy được từ một tu sĩ bị Diệt tiên đằng cuốn xuống, không ngừng chuyển hóa nước hồ thành sương mù."
"Xem ra các ngươi lấy được không ít đồ tốt." Hàn Vi Vi liếc mắt, "Mấy cây gỗ và nấm ở ngoài thông đạo là sao, sao lại phát ra ất mộc linh khí."
"À, là Ất mộc chi, có thể dùng để phối hợp tu luyện mộc hệ công pháp, bọn ta tốn không ít công mới mua được. Chủ yếu sợ rằng Diệt tiên đằng đột nhiên cuốn vào."
"Đầu óc còn tạm." Hàn Vi Vi khen xong thì đột nhiên nhớ ra, trừng mắt nhìn cả hai, "Đúng rồi! Các ngươi ở đây, vì sao Ngụy Tác gọi lại không đáp?"
"A? Ngụy lão đại vừa gọi ở ngoài hả? Bọn đệ ở quá sâu nên không nghe thấy."
"Sâu quá?" Hàn Vi Vi nghi hoặc nhìn Chu Tiếu Xuân.
"Đúng, đưa các vị xuống là biết ngay." Chu Tiếu Xuân và Chân Sùng Minh vỗ ngực bình bịch, ra vẻ không nói sai.
"Đi thôi, xem chỗ các ngươi ở đã rồi tính." Hàn Vi Vi hào hứng, "Nhân thể xem các ngươi lấy được gì."
"Các ngươi ở gần lối ra phía sau?" Ngụy Tác mục quang lóe lên, không biết có ý gì mà hỏi thế.
"Tĩnh thất tu luyện hiện tại đích xác cách thông đạo không xa. Chỉ là..." Chu Tiếu Xuân và Chân Sùng Minh nhìn nhau, rồi nhìn Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi, như muốn nói gì đó.
"Chỉ là cái gì?" Hàn Vi Vi nóng lòng phất tay, "Có gì nói cho mau, lẽ nào còn thứ gì không thể cho bọn ta xem?"
"Không phải. Chỉ là... Chỉ là bọn ta có lời muốn nói với lão đại." Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân ấp úng một hồi, Chân Sùng Minh cổ lấy dũng khí đùn đẩy Chu Tiếu Xuân, "Ngươi nói với đại ca đi."
"Thật ra là sao?" Hàn Vi Vi thấy cả hai ấp úng thì không nén được bực mình. Ngụy Tác gật đầu: "Có gì nói thẳng đi."
"Là thế này." Chu Tiếu Xuân do dự rồi quyết định: "Lão đại, đan dược mà lão đại bảo luyện đã bị bọn đệ dùng hết rồi."
Ngụy Tác hít một hơi lạnh, gã chỉ bảo Chân Sùng Minh luyện chế một loại đan dược, là Bổ thiên đan!
"Lão đại, từ đầu đã gạt bọn đên đúng không, lão đại bảo Chân Sùng Minh luyện chế đan dược, không phải để nuôi dưỡng yêu thú, tu sĩ uống vào là mất mạng mà đan dược lợi hại có thể khai tích thần hải?" Chu Tiếu Xuân hít một hơi lạnh nhìn Ngụy Tác, tỏ vẻ quyết tâm.
"Ngươi nói không sai." Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi nhìn nhau, hơi nhíu mày lại gật đầu, "Đích xác là đan dược khai tích thần hải. Sao các ngươi lại uống?"
"Chân Sùng Minh uống lầm." Chu Tiếu Xuân chỉ vào Chân Sùng Minh: "Có một lần bọn đệ lấy được Thanh minh đan luyện chế từ thủy hệ yêu thú nội đan từ một tu sĩ bị Diệt tiên đằng cuốn xuống. Lúc tu luyện, y không cẩn thận lấy nhầm một viên, coi đan dược đại ca bảo luyện thành Thanh minh đan, rồi y mới nhận ra điểm lạ."
"Đan dược cũng uống nhầm?" Chu Tiếu Xuân nói vậy, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã suýt nữa bổ chửng. Đan dược tu luyện mà uống nhầm, chắc chỉ có hai kẻ đầu óc đan giản này mới thế.
"Các ngươi có cho tu sĩ khác biết về đan dược này?" Ngụy Tác tỏ vẻ ngưng trọng hỏi.
"Bọn đệ đương nhiên không cho ai biết, đại ca tưởng bọn đệ ngốc hả." Chu Tiếu Xuân và Chân Sùng Minh lắc đầu, "Đan dược này lợi hại như thế, người khác biết thì sẽ lật tung chỗ này, bọn đệ đừng mong an an ổn ổn nữa."
"Các ngươi không ngốc?" Cả hai nói vậy, Hàn Vi Vi liền trợn tròng trắng.
Ngụy Tác gật đầu, hỏi cả hai, "Các ngươi định thế nào?"
"Lão đại, đan dược này có thể đề thăng đẳng cấp công pháp." Chu Tiếu Xuân nói: "Nhưng công thức chỉ lão đại biết, nhiều nguyên liệu đều do lão đại chuẩn bị. Có thể cho bọn đệ thêm đan dược nữa không?"
"À, các ngươi định uy hiếp bọn ta?" Hàn Vi Vi chỉ vào cả hai, kêu lên.
"Không thể nói vậy." Chu Tiếu Xuân ngượng ngùng, "Đan dược này thập phần hữu dụng, luyện chế cũng không khó, Chân Sùng Minh cũng có thể luyện chế..."
"Tức là bọn ta không cho đan dược, các ngươi sẽ không đưa xuống chỗ các ngươi ở, thậm chí sẽ đối phó bọn ta?" Chu Tiếu Xuân chưa dứt lời đã bị Hàn Vi Vi cắt ngang.
"Chuyện đó..." Chu Tiếu Xuân và Chân Sùng Minh vốn không lanh mồm lanh miệng, giờ bị Hàn Vi Vi nói toạc ra thì không biết nên mở mồm thế nào, cả hai tròn mắt một lúc rồi Chu Tiếu Xuân chợt giật giật chân mày như quyết tâm, "Lão đại lúc nào cũng là lão đại, bọn đệ đương nhiên không dám uy hiếp, nhưng lão đại lừa bọn đệ là không nên, có đan dược tốt không cho là cũng không đúng, dù có uy hiếp thì cũng sao nào, hiện tại các vị có tu vi Phân niệm cảnh, hai bọn đệ cũng vậy, hai đấu với ba, bọn đệ lại có linh giai pháp bảo, coi như có chút phân lượng."
"Linh giai pháp bảo?" Hàn Vi Vi trợn tròng trắng.
"Đúng! Ngươi nhìn đi, linh cấp trung giai pháp bảo đấy. Y cũng có một món linh cấp trung giai pháp bảo, nếu trở mặt thì các vị chưa chắc đấu nổi." Chân Sùng Minh lấy ra một phi nhận pháp bảo hình kim sắc lý ngư.
"Cho ta xem." Hàn Vi Vi tắt tiếng nhìn Chân Sùng Minh.
"Được." Chân Sùng Minh gật đầu, định dưa pháp bảo cho Hàn Vi Vi, nhưng đột nhiên phản ứng, rụt tay lại lắc đầu, "Không được, vạn nhất ngươi dùng pháp bảo này đối phó bọn ta thì sao."
"Nếu không nể mặt Ngụy Tác thì ta đã đánh các ngươi rồi." Hàn Vi Vi dở khóc dở cười lấy ra một món kim sắc pháp bảo, ném cho Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân, "Xem thử món của Ngụy Tác là đẳng cấp gì?"
"Chuyện đó..." Đón lấy xem, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân tròn mắt. Rõ ràng so với kim sắc pháp bảo thì pháp bảo của Chân Sùng Minh bị ép tan linh quang, cả hai nhận ra cách biệt.
"Lẽ nào là đạo giai pháp bảo?" Chu Tiếu Xuân nuốt nước bọt.
"Đạo giai thượng phẩm." Hàn Vi Vi trợn tròng trắng.
"Đạo giai thượng phẩm?" Chân Sùng Minh hít một hơi lạnh, "Các vị không sợ bọn ta dùng để đối phó các vị?"
"Y có thiếu gì đồ cỡ đó." Hàn Vi Vi kéo Ngụy Tác, "Ta lười nói lắm, cho hai tên này xem tu vi của ngươi."
Hàn Vi Vi nói vậy, Ngụy Tác mỉm cười, không nói gì nữa, tử sắc linh khí rực lên ngưng thành từng cánh hoa.
"Linh khí hóa hình!"
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân như gặp quỷ, tròn mắt kêu lên.
Tuy linh khí hóa hình của Ngụy Tác chỉ là cánh sen, trông không ra thế nào, nhưng Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân dù gì cũng biết đôi chút, ngốc hơn nữa cũng biết linh khí hóa hình là tiêu chí của Kim đan kỳ đại tu sĩ, biết nếu không kết thành kim đan, linh khí của nhục thân không thể như vậy.
"Lão đại đã là Kim đan kỳ đại tu sĩ?"
"Có phải lão đại dùng pháp phù gạt bọn đệ."
"..."
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân nói thế, Ngụy Tác tắt tiếng, trực tiếp dùng thần thức ép tới. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"A!"
Cả hai như trầm xuống bất động, sắc mặt xám xịt, "Lão đại, đúng là Kim đan kỳ đại tu sĩ!"
Hàn Vi Vi bĩu môi, không nói gì nữa.
"Bọn đệ không uy hiếp lão đại nữa."
Cả hai vội kêu lên, "Lão đại, sau này lão đại nói gì thì là thế. Nói trắng là trắng, nói đen là đên."
"Lão đại, bất quá có thể cho thêm mười đan dược nữa không. Chừng mười viên nữa, công pháp của bọn đệ sẽ đề thăng thêm một tầng."
"Được rồi." Với hai hoạt bảo này, Ngụy Tác cũng dở khóc dở cười, "Lúc trước ta không đủ thực lực, sợ công thức này đồn ra, bị phát hiện thì sẽ gặp đại họa. Hiện tại các ngươi đã biết tác dụng của đan dược này thì không cần giấu nữa. Các ngươi cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi đều cần đan dược đó. Chân Sùng Minh sẽ giúp luyện chế Bổ thiên đan, sau đó chia nhau luyện hóa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...