CHƯƠNG 370: TIỂU CỬU PHÚC HẮC
Editor: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan ngửi lá trà, kinh cằm đều sắp rơi xuống, Lâu Vũ Thần chết tiệt này là cố ý chơi nàng? Lúc đầu, nàng bất quá thuận miệng nói, không nghĩ tới Lâu Vũ Thần dĩ nhiên thực sự đưa lá trà đến, còn một trăm cân?
Vẻ mặt nàng hắc tuyến, được Ngọc Phi Trần dắt đi tới phòng khách.
Chỉ thấy trong nhà này bày vài cái rương lớn, mà Niếp Phong bên người Lâu Vũ Thần cũng ở nơi đây!
Thấy Mạnh Thanh Hoan qua đây, Ngọc Quy Trì liễm khuôn mặt không lắm dễ nhìn, hỏi: “Thanh nhi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Lâu tướng làm sao sẽ tặng ngươi nhiều lá trà như vậy? Hơn nữa đều là vân vụ ngự cống cực phẩm, ngươi cũng biết những lá trà này giá trị bao nhiêu tiền không?”
Mạnh Thanh Hoan không biết cái gì vân vụ cực phẩm ngự cống, cũng không biết những lá trà này giá trị bao nhiêu tiền, lúc này nàng đầy bụng lửa giận, hận không thể ăn tươi Lâu Vũ Thần.
Dĩ nhiên đưa nàng chiêu này!
“Niếp Phong lá trà này bổn cô nương thu, trở về thay ta cám ơn tướng gia nhà ngươi!” Mạnh Thanh Hoan âm thầm cắn răng, nếu Lâu Vũ Thần dám tặng, nàng dám nhận, không sợ chết cứ tới, không ép khô máu hồ lý của hắn, nàng sẽ không họ Mạnh!
Ai. . . Nàng hình như vốn là không phải họ Mạnh!
Mắt Niếp Phong hơi sáng, cúi đầu ôm quyền nói: “Tướng gia nói, chỉ cần cô nương vui vẻ là được rồi. Tướng gia còn nói, nếu cô nương có thích gì, cứ mở miệng, hắn nhất định dâng.”
“Ta thích gì, tướng gia nhà ngươi tự nhiên rõ ràng.” Khóe mắt của Mạnh Thanh Hoan liếc một cái, khóe môi vung lên một nụ cười thản nhiên.
Niếp Phong như trước cúi đầu, thanh âm lang lảnh nói: “Vậy thuộc hạ trở về phục mệnh.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, đưa cho Ngọc Phi Trần một ánh mắt, ra hiệu hắn tiễn khách.
Ngọc Phi Trần hiểu ý, lập tức dẫn Niếp Phong ra phòng khách, hai người vừa rời đi, Ngọc Quy Trì liền không nhịn được nổi giận, trách mắng: “Thanh nhi, ngươi là đang làm gì?”
Bookwaves.com
Vẻ mặt Mạnh Thanh Hoan kháp mị cười, phía sau lưng của hắn nói: “Cha, ngươi xin bớt giận. Lâu Vũ Thần nói như thế nào đều là quốc tướng, người ta tặng lễ nếu là bị chúng ta cự, mặt mũi khẳng định không qua được. Bất quá chỉ là chút lá trà, không có gì lớn.”
Ngọc Quy Trì nổi đóa, tay run chỉ vào lá trà này nói: “Những lá trà này không chỉ là giá trị thiên kim, đó là trong phủ chúng ta cũng chỉ là mấy lượng mà thôi!”
Vẻ mặt Mạnh Thanh Hoan kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn: “Trời ạ, đáng giá như thế, vậy thì càng nên nhận. Cha, một rương nữ nhi hiếu kính ngươi, còn dư lại để quản gia đưa đến Kính Nguyệt lâu đi!”
Mạnh Thanh Hoan chỉ đại một rương lá trà, hình dạng lớn vô cùng.
Khóe môi Ngọc Quy Trì chợt run lên, hắn lắc đầu khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Thanh nhi, ngươi nói thật với cha, Lâu Vũ Thần có phải thích ngươi không?”
“Cha ngươi có phải già hồ đồ hay không, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được hắn là mượn hối lộ nữ nhi để nịnh bợ ngươi. Kỳ thực cha ngươi thực sự có thể suy nghĩ liên hôn với Lâu tướng một chút, thân phận thân phận tài hoa địa vị Lâu Vũ Thần quả thật không tệ, gả tỷ tỷ cho hắn, một điểm cũng không thiệt!”
Mạnh Thanh Hoan đây thật là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, nếu Ngọc Hương Cẩm thích Lâu Vũ Thần, nàng chen vào một cước, làm tròn mộng đẹp của nàng.
Ai bảo hồ ly chết tiệt loa sáng sớm liền đến ác tâm nàng làm chi?
Da mặt Ngọc Quy Trì không ngừng run, bất quá, lời này của Mạnh Thanh Hoan cũng không phải không có lý, hắn đã sớm muốn mượn hơi Lâu Vũ Thần, nếu như có thể gả nữ nhi cho hắn, đúng là lựa chọn rất tốt.
Chỉ là. . . Lâu Vũ Thần này coi trọng rõ ràng là tiểu nữ nhi của hắn, mà hắn hứa tiểu nữ nhi cho Dạ Quân Ly rồi.
Một Lâu Vũ Thần, một Dạ Quân Ly, đều không phải là hắn muốn đắc tội, vấn đề này, thực tại khó làm a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...