Chương 9 : Một cọng rơm rạ cuối cùng.
Edit : chucuoiyeu
Thời điểm thứ bảy chính là lúc Nhiếp Vũ Thịnh trực đêm, dù sao trong phòng trực ban cũng không ngủ ngon được, vì vậy hắn mang theo laptop tra một chút tài liệu. Bệnh viện đương nhiên không có wifi, bất quá hắn mua một cái thẻ cho USB 3G cũng đã đủ rồi. Mới đầu các y tá đều cho rằng hắn len lén chơi trò chơi, về sau phát hiện hắn xem tất cả đều là tài liều anh văn liên quan đến chuyên ngành, góc phải ở phía dưới MSN ngược lại thường xuyên chợt lóe sáng, bởi vì Nhiếp Vũ Thịnh cô cùng nhiều bạn học đều đang ở lại nước Mĩ. Vì lệch múi giờ nên thời điểm hắn trực đêm, bên kia đúng vào ban ngày cho nên bọn họ cũng sẽ thông qua MSN thảo luận một vài vấn đề, trên cơ bản cũng có tính chuyên nghiệp.
Khuya hom nay một ca khám hay giải phẫu gấp cũng không có, yên lặng đến sau nửa đêm, ngược lại rất khó biết trước được tình huống. Nhiếp Vũ Thịnh đi lấy cho mình một ly cà phê đậm đặc, thuận tiện đứng lên hoạt động một chút. Trong hành lang yên tĩnh, y tá trực ban đêm hôm nay che miệng lại ngáp một cái. Đúng vào lúc này điện thoại nội tuyến vang lên, thời gian vào nửa đêm như thế này mà điện thoại nội tuyến đại biểu cho tình huống khẩn cấp, quả nhiên y tá kia vừa nghe điện thoại liền mở to hai mắt, sau đó cúp điện thoại lập tức hướng phòng trực ban mà chạy tới.
Nhiếp Vũ Thịnh biết rõ hẳn là có khám gấp, quả nhiên nghe được y tá thở phì phì gọi “Bác sĩ Nhiếp, có một tai nạn xe cộ bị chấn thương nặng, gãy xương sườn, khả năng ảnh hưởng đến tim và phổi, 120 sẽ lập tức đưa tới đây. 15 phút sau sẽ đến trung tâm cấp cứu.”
“Bác sĩ cùng xe là ai?”
“Trung tâm cấp cứu là bác sĩ Mã.”
Nhiếp Vũ Thịnh hơi yên lòng một chút, bác sĩ Mã tuổi không lớn lắm nhưng cũng đã làm việc ở trung tâm cấp cứu 3 năm, hơn nữa còn có xuất thân là ngoại khoa, kinh nghiệm rất phong phú. Giai đoạn xử trí trước tiên phải biết làm đúng, như vậy có thể ca giải phẫu ở sau tranhh thủ nhiều thời gian hơn. Hắn lập tức đi chuẩn bị giải phẫu.
Thực hiện xong một ca giải phẫu này, trời cũng đã sáng hẳn. Mặc dù trong phòng giải phẫu điều hòa rất lạnh, Nhiếp Vũ Thịnh vẫn là toát ra cả một thân mồ hôi. Trở lại phòng trực ban tắm rửa sạch sẽ, có chút mệt mỏi, đồng nghiệp làm sáng đã bắt đầu rối rít đi làm. Hôm nay mặc dù là cuối tuần nhưng chủ nhiệm Phương theo thường lệ vào buổi sáng sẽ qua đây một chuyến cho nên ai cũng không dám chậm trễ. Nghe được có ca phẫu thuật gấp, chủ nhiệm Phương chỉ hỏi ai mổ chính ai hỗ trợ, nghe được là Nhiếp Vũ Thịnh mổ chính thì chủ nhiệm Phương lại sẽ không hỏi nhiều, trực tiếp đi tới phòng trực ban.
Chứng kiến Nhiếp Vũ Thịnh với sắc mặt trắng bệnh nằm sấp ở trên bàn viết lời dặn dò của bác sĩ, chủ nhiệm Phương biết hậu quả của việc trực thâu đêm của mọi người đều là như thế này, huống chi sau nửa đêm còn thực hiện một cuộc phẫu thuật cấp cứu, lại hảo tổn tinh lực quá nhiều cho nên chủ nhiệm Phương đem bịch sữa trong tay đưa cho Nhiếp Vũ Thịnh “Cô của cậu bắt tôi mang đến. Tôi để ở trên xe, vẫn còn nóng, cậu biết được là tôi rất ghét uống sữa tươi, cậu giúp tôi giải quyết đi.”
Nhiếp Vũ Thịnh kỳ thật là vừa đói vừa mệt mỏi cho nên vội vã đem sữa uống sau, sau đó đi theo chủ nhiệm Phương đi xem xét tình hình bệnh nhân. Vừa trờ về cùng đồng nghiệp buổi sáng giao ban, điện thoại di động liền vang lên, hắn vừa nhìn là thư ký Trương, cũng không muốn nhận điện thoại. Nhưng nghĩ sớm như vậy đã gọi cho hắn, tám phần lại là nói hắn về nhà ăn cơm, chính mình vừa mới xong ca trực đem, vừa vặn có cớ thoái thác.
Ai biết được vừa nghe điện thoại thì mới biết được sáng sớm hôm nay Nhiếp Đông Viễn muốn tới bệnh viện để làm kiểm tra thân thể, thư ký Trương uyển chuyển nói với hi vọng Nhiếp Vũ Thịnh có thể đi đến trung tâm kiểm tra sức khoẻ xem một chút, dù sao cũng là cha con mà huống chi hắn đang làm việc tại bệnh viện này.
Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Ông ấy không phải một mực không đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ sao? Vì cái gì lần này đến bệnh viện chúng tôi kiểm tra thế?”
Thư ký Trương vội nói, “Ông ấy gần đây có thể là xã giao quá nhiều cho nên cảm thấy có chút không quá thoải mái, làm kiểm tra để yên tâm hơn. Bệnh viện chỗ cậu là nơi có khoa ngoại tốt nhất, lần này chủ yếu kiểm tra gan cho nên liền đến chỗ này.”
Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy thuần túy là lấy cớ, thường thì kiểm tra chức năng gan tại bệnh viện nào làm mà không giống nhau? Bất quá nếu đã Nhiếp Đông Viễn muốn đến đây, chính mình không đi thì có chút khó nói, hơn nữa lần này chỉ cần mình không lộ diện thì không chừng Nhiếp Đông Viễn sẽ có càng nhiều điều chuẩn bị đang chờ đợi mình ở phía sau, không bằng đi chào hỏi làm cho ông ta đẹp mặt đẹp mũi một chút, trong thời gian ngắn như vậy ông ấy cũng sẽ không có thể giở chiêu khác nữa.
Hắn giao ban cho bác sĩ trực ca sáng, cởi áo bác sĩ rồi đi tới trung tâm kiểm tra sức khoẻ, nơi này là ngành kiếm tiền chủ yếu của bệnh viện, hoàn cảnh hay bất cứ cái gì đều là tốt nhất. Hắn vừa vào trung tâm kiểm tra sức khoẻ, đầu tiên là ban y tá trực liền đồng loạt chăm chú nhìn hắn, mà thậm chí còn có người kích động phải lập tức lấy điện thoại di động ra để gởi tin nhắn, nói cho những đồng nghiệp ngành khác rằng bác sĩ Nhiếp Vũ Thịnh đến trung tâm kiểm tra sức khoẻ, hơn nữa không có mặc áo bác sĩ. Quả thực là rất ồn ào, bình thường áo sơ mi với quần jean cũng có thể bị hắn ăn mặc đẹp trai như vậy, quả thực làm người ta giận sôi!
Nhiếp Vũ Thịnh hồn nhiên không hay bởi vì hắn thực tại quá mệt nhọc, bình thường khi hết ca trực đem thì hắn đã sớm về nhà ngủ một giấc rồi. Hắn cúi đầu đi tới chờ thư ký Trương thấy hắn, mới ngẩng đầu lên chào một tiếng lại cùng bác sĩ kiểm trâ sức khỏe cho Nhiếp Đông Viễn chào hỏi một tiếng. Nhiếp Đông Viễn đã lấy máu xong, đang ấn lấy khuỷu tay khom người ngồi ở chỗ kia, khi thấy hắn tiến tới thì Nhiếp Đông Viễn tự nhiên rất vui mừng, cẩn thận đánh giá một chút rồi nói “Sắc mặt con như thế nào lại khó coi như vậy?”
“Mới vừa kết thúc ca trực đêm.”
“Biết rõ cha lúc đầu vì cái gì phản đối con chọn ngành này chưa? Quá cực khổ, hiện tại trẻ tuổi thì có thể chịu đựng được, tương lai già rồi thì sẽ khác đi.”
Nhiếp Vũ Thịnh cúi gằm đầu không nói lời nào, Nhiếp Đông Viễn chứng kiến môi con trai trắng bệch, vô tình biết con trai mình thể chất cũng tựa như vậy, vừa kém ăn lại thiếu máu, hiện tại chịu đựng hết suốt đêm không nói mà còn phải làm phẫu thuật, lúc này nhất định là tâm thần mệt mỏi, chính mình dù là nói một vạn câu, hắn cũng nghe không lọt. Ông vừa tức giận lại là đau lòng, nhịn không được thở dài.
Đã làm hai ba hạng mục kiểm tra bình thường, chủ quản hành chính cũng là phó viện trưởng của bệnh viễn đã tới rồi. Hắn cùng Nhiếp Đông Viễn là người quen cũ, cười hơ hớ chào hỏi, lại tự mình nhìn nhìn kết quả của vài hạng mục kiểm tra đã có rồi nói “Huyết áp cao, lượng mỡ trong máu cao hơn nữa trong gan cũng vậy… tổng giám đốc Nhiếp à… Về phần ăn uống là cần phải chú ý khống chế ! À, Tiểu Nhiếp không có tới đây sao?”
“Thằng bé đã tới từ sớm.” Nhiếp Đông Viễn vừa nói, vừa quay đầu lại dự định gọi Nhiếp Vũ Thịnh. Trong lòng vẫn còn ở kinh ngạc, chính người con trai này của ông mặc dù tính tình có điểm chây lười, ngay cả đối với mình đều xa cách nhưng là trước mặt người ngoài chưa bao giờ sẽ thiếu hụt lễ phép. Không biết hôm nay vì cái gì không nói tiếng nào, chứng kiến phó viện trưởng đến đây cũng không tới đây chào hỏi. Vừa quay đầu lại mới nhìn đến Nhiếp Vũ Thịnh không biết từ lúc nào đã lệch nghiêng ở trên ghế dài ngủ thiếp đi.
Phó viện trưởng cũng đã thấy được, “Tiểu Nhiếp mới vừa kết thúc ca trực đêm thì phải? Khoa của nó có rất nhiều ca phẫu thuật gấp, không chừng ngày hôm qua lại thực hiện sau nửa đem. Quá mệt mỏi nên cũng không cần kêu nó tỉnh lại, để cho hắn ngủ trong chốc lát.”
Phó viện trưởng đi rồi, tất cả kết quả kiểm tra cũng đều đã có. Thư ký Trương muốn gọi tỉnh Nhiếp Vũ Thịnh nhưng Nhiếp Đông Viễn khoát tay áo, nhìn Nhiếp Vũ Thịnh đang ngủ say, đương nhiên trên mặt ghế là rất không thoải mái cho nên lông mày của hắn khẽ nhíu lại, cũng không biết mơ thấy cái gì mà từ mi mắt nhắm chặt cũng nhìn thấy con ngươi nhanh chóng chuyển động, lông mi khẽ phát run. Bộ dạng bề ngoài của hắn phần lớn di truyền từ Nhiếp Đông Viễn, duy chỉ có con mắt lông mày là như mẹ của hắn, khi còn bé giống như con gái, hình dạng lông mi có thể để vậy mà không cần tô vẽ gì thêm. Khi đó Nhiếp Đông Viễn yêu nhất nói khoác, nói vừa nhìn chính là con trai tôi, lông mi dài hơn giống ông nhiều hơn. Nhiếp Vũ Thịnh luôn nghiêm trang chỉ vào lông mi của mình hỏi ngược lại, “Lông mi của cha có dài như vậy sao?” Nhiếp Đông Viễn không cho là đúng, “Lông mi dài có ích lợi gì?”
“Đẹp mắt a! Có thể ngăn bụi nữa!” Cái miệng nho nhỏ của Nhiếp Vũ Thịnh nhếch lên, “Dù sao cha cũng không có!”
Cha con trong lúc đó luôn tràn đầy cười nói. Dáng vẻ này về sau, con trai thấy hắn dường như là thấy kẻ thù.
Nhiếp Đông Viễn vô cùng thương cảm, nhịn không được lại thở dài, cúi người xuống, vỗ nhẹ nhẹ lên cánh tay con trai “Tiểu Thịnh? Tiểu Thịnh?”
Rất nhiều năm không có người kêu hắn như vậy rồi, Nhiếp Vũ Thịnh đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy giống như trở lại khi còn bé, dì bảo mẫu buổi sáng dụ dỗ hắn rời giường, muôn vàn khó khăn. Mỗi ngày Nhiếp Đông Viễn lúc đi làm thuận tiện đưa hắn đi trường học, mỗi lần đều là lái xe đến đây, xe ở dưới lầu chờ mà hắn còn đổ thừa ở trên giường không có đứng lên. Dì bảo mẫu thấy hắn như vậy cũng không có biện pháp, vừa hô nhũ danh của hắn vừa cho hắn mặc quần áo, vừa dỗ rồi lừa hắn đánh răng rửa mặt, chờ cho đến khi vào xe ở chỗ ngồi phía sau, hắn vẫn còn chưa có tính ngủ, ngáp một cái rồi dựa trên người cha hắn mà tiếp tục ngủ. Chờ đến cửa trường học, Nhiếp Đông Viễn sẽ đem hắn lay dậy, lái xe thay hắn mang theo túi sách, đưa hắn vào cổng trường.
“Tiểu Thịnh?” Nhiếp Đông Viễn lắc lắc cánh tay của hắn, hắn mê hoặc mở mắt ra, mới phát hiện sớm đã không phải là khi còn bé, mình là tại trung tâm kiểm tra sức khoẻ ngủ thiếp đi. Chứng kiến hắn tỉnh, Nhiếp Đông Viễn cũng thu tay về “Đã mệt mỏi thành như vậy, bảo tài xế đưa con về nhà ngủ đi.”
“Con có thể lái được xe.”
“Phô Trương.” Nhiếp Đông Viễn đích lẩm bẩm một câu, “Tính tình bướng bỉnh cũng không biết là giống ai!”
Nhiếp Vũ Thịnh vẫn là đem Nhiếp Đông Viễn đưa đến cửa rồi mới quay lại bãi đậu xe lái xe của mình về nhà. Tại bãi đậu xe gặp phải bác sĩ Thường, hắn cũng hết ca đêm về nhà, gặp phải Nhiếp Vũ Thịnh liền lên tiếng chào.
Nhiếp Vũ Thịnh cùng bác sĩ Thường quan hệ nói giữa hai người không thể nói quen hay không qun, nói lớn hay không lớn bởi vì hai người bọn họ đều là những bác sĩ độc thân có sức lôi cuốn đứng đầu trong bệnh viện. Nhưng kể từ bác sĩ Thường kết hôn từ năm ngoài, nhân khí đã đi xuống một cách gay gắt, bất quá vẫn là có một số lớn y ta thích bác sĩ Thường, rất nhiều y tá gặp bộ dạng cười mị mị của hắn ta thì liền mặt đỏ tai nóng.
“Hôm nay chủ tịch Nhiếp tới đây làm kiểm tra sức khoẻ sao?”
Nhiếp Vũ Thịnh gật gật đầu, Bác sĩ Thường là bác sĩ nội khoa chuyên về tiêu hóa, gần đây thay phiên làm việc tại trung tâm kiểm tra sức khoẻ , lãnh đạo nội khoa tiêu hóa là chủ nhiệm Lâm Thái Đẩu mà bác sĩ Thường là để tử tâm đắc nhất của chủ nhiệm Lâm, mấy ngày nay đi theo hắn đến làm việc ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ, đương nhiên biết rõ chuyện kiểm tra sức khỏe của Nhiếp Đông Viễn.
“Đừng lo lắng, tất cả chờ có kết quả của kiểm tra sinh lý bắt buộc rồi nói sau. Cậu cũng là học y, biết rõ lúc này cuống cuồng cũng vô dụng.”
Nhiếp Vũ Thịnh đột nhiên lấy làm kinh hãi, buồn ngủ hoàn toàn không có: “Cái gì kiểm tra sinh lý bắt buộc?”
“Gan xuất hiện một vùng đen.” Vẻ mặt bác sĩ Thường tựa hồ so với hắn càng giật mình, “Bác sĩ kiểm tra sức khoẻ không có nói cho cậu biết sao? Tôi mới vừa nghe được hắn cùng chủ nhiệm Lâm nói.”
Tâm Nhiếp Vũ Thịnh trầm xuống, vừa rồi kiểm tra sức khoẻ đến nửa thời gian thì hắn ngủ thiếp đi, về sau Nhiếp Đông Viễn đánh thức hắn thì hắn cũng xa cách, không có nói với hắn cái gì, ai biết thế nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Chủ nhiệm nói như thế nào?”
“Chờ kết quả kiểm tra sinh lý bắt buộc đó.”
“Kia… vậy cha tôi có biết hay không?”
“Sẽ không có nói cho hắn biết…”
Nhiếp Vũ Thịnh lập tức xúc động muốn gọi điện thoại cho thư ký Trương, nhưng vừa nghĩ lúc này thư ký Trương khẳng định cùng Nhiếp Vũ Thịnh ngồi ở trên một chiếc xe, chính mình gọi điện thoại tới cũng không có phương tiện nói cái gì, không bằng lập tức trở về trung tâm kiểm tra sức khoẻ đi hỏi chủ nhiệm Lâm.
Hắn vội vội vàng vàng cùng bác sĩ Thường lên tiếng tạm biệt, trở về trung tâm kiểm tra sức khoẻ của bệnh viện. Chủ nhiệm Lâm nhìn thấy hắn thì nói, “Đang muốn tìm cậu đây, khoa cậu nói cậu mới trực xong ca đêm, tôi đang định gọi điện thoại cho cậu.”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Gan của cha cậu có xuất hiện một vùng đen, báo cáo kết quả kiểm tra sinh lý còn chưa có, chờ có rồi cậu xem một chút.
“Ông ấy năm ngoái làm kiểm tra sức khoẻ còn khỏe mà.”
“Tiểu Nhiếp, cậu đừng có gấp, tất cả hãy chờ kết quả báo cáo có rồi hãy nói sau. Tâm lý cậu nắm chắc là được, không chừng là một hồi sợ bóng sợ gió.”
Nhiếp Vũ Thịnh lái xe về nhà, tâm tình trên đường về đều là rất tối tăm. Có đoạn thời gian quan hệ của hắn cùng Nhiếp Đông Viễn thật tệ, hỏng đến nỗi đã nhiều năm cũng không nói một câu. Sau khi trở về nước, hắn cũng không còn đi về nhà ở, tính đến thì hàng năm cha con gặp mặt nhau không được mấy lần. Mỗi lần nhìn thấy Nhiếp Đông Viễn, thái độ của hắn tự nhiên là rất ác liệt, bởi vì là đủ loại quá khứ làm cho hắn đối với cha của mình luôn có một loại tâm tính mâu thuẫn. Nhưng là bất kể như thế nào, ông ấy dù sao cũng là có quan hệ huyết thống với hắn, là người cho hắn một nửa sinh mạng này.
Về đến nhà, hắn gọi điện thoại cho thư ký Trương, thư ký Trương nói Nhiếp Đông Viễn đã đến công ty làm thêm giờ, sau đó hỏi hắn có chuyện gì.
Nhiếp Vũ Thịnh suy nghĩ một chút rồi nói, “Không có việc gì, buổi sáng tôi ngủ thiếp đi, sợ ông ấy có chuyện gì đó không có nói với tôi.”
Thư ký Trương nhân cơ hội nói một đống lời tốt cho Nhiếp Đông Viễn, hắn còn nói, “Ông ấy nhìn cậu ngủ thiếp đi, đều không cho người khác kêu cậu dậy. Cuối cùng kiểm tra làm xong, mới chính mình đi tới đánh thức cậu. Cha con nào có ai lại muốn qua đêm mà trở thành kẻ thù của nhau, huống chi ông ấy là trưởng bối…”
“Vậy ông ấy buổi tối có rảnh hay không?”
“Có a có a, đương nhiên là có a.” Thư ký Trương nhanh chóng đưa cánh tay ra, trên bản ghi nhớ đem bữa tiệc của Nhiếp Đông Viễn cùng cục trưởng thuế Hòa Quốc cho bay đi, “Cậu nếu như là khuya về nhà ăn cơm, tôi nói với dì giúp việc trong nhà một tiếng, nói bà ấy làm nhiều món ăn thêm một chút.”
Nhiếp Vũ Thịnh không thể cho ý kiến nên đành nói, “Tôi cũng không nghĩ phải về nhà ăn cơm.”
Thư ký Trương cười nói, “Dù sao cũng là về nhà một chuyến, cùng ông ấy ăn bữa cơm đi. Ông ấy huyết áp cao, thiếu bữa xã giao cũng không sao, ở nhà ăn thêm bữa cơm đối với thân thể cũng là khá hơn một chút.”
Thời điểm lễ mừng năm mới, Nhiếp Vũ Thịnh trực đêm tại bệnh viện, tới mùng hai mới về nhà xem một chút, chắc hẳn Nhiếp Đông Viễn không phải là không thất vọng. Ngay cả bên cạnh ông ta, thư ký cũng biết quan hệ của ông chủ cùng với con trai như một dây cung, buộc được căng một chút, ông chủ liền mất hứng nhưng ngày nào đó con trai hơi thả lỏng thì tâm tình của ông chủ cũng tốt hơn nhiều.
Thư ký Trương đi nhẹ nhàng vào phòng làm việc Nhiếp Đông Viễn, nói cho Nhiếp Đông Viễn biết rằng Nhiếp Vũ Thịnh chủ động gọi điện thoại đến, nói muốn khuya về nhà ăn cơm.
Nhiếp Đông Viễn nghe thấy lời này, thật không có vui mừng mà còn ngược lại còn nhướng mày rồi cười lạnh một tiếng,”Tiểu tử này, không chừng lại có chuyện gì muốn cùng ta gây gổ cho nên trước lấy lui làm tiến, dụ dỗ ta bị lừa đây.”
Thư ký Trương cười khổ một cái rồi nói, “Tiểu Nhiếp cùng lắm chính là không chịu quen bạn gái, không chịu kết hôn, ngoại trừ cái này cũng không còn gì bưởng bỉnh cả.”
“Ta gọi hắn về công ty tới làm việc, bệnh viện có cái gì tốt, mệt mỏi rã rời mà còn phải vừa đứng bên bàn giải phẫu cả đêm, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Buổi sáng nhìn thấy hắn giống như con cá chết, ngồi ở trên ghế có thể ngủ!”
“Về nhà ăn cơm luôn là chuyện tốt.” Thư ký Trương oán thầm, Tiểu Nhiếp đã có cái tính tình như vậy, lão Nhiếp này lại càng suy đoán một bụng ba mươi sáu kế, con trai không để ý tới ông ấy thì ông ấy mất hứng, con trai chịu để ý đến ông ấy thì ông ấy lại cảm thấy có âm mưu. Hai người này trải qua mọi việc so với ai khác đều mệt mỏi. Bất quá hắn là bánh quy bị kẹp ở giữa, chỉ có thể ở hai bên nói tốt, “Tiểu Nhiếp lại bướng bỉnh, cũng là Tôn Ngộ Không, không bay ra khỏi lòng bàn tay của tổng giám đốc. Hắn muốn chơi hoa dạng gì, buổi tối ngài nghe một chút không phải được rồi sao?”
Nhiếp Đông Viễn ngược lại rất chấp nhận, chính người con trai này của hắn mặc dù tính tình bướng bỉnh, kỳ thật người rất đơn thuần, là con mọt sách, ở trước mặt hắn bao dung cho đứa con trai này lại không thành ra cái gì.
Nhiếp Vũ Thịnh trở về ngủ một giấc, chờ khi tỉnh lại trời đã tối rồi. Hắn tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo lái xe trở về Nhiếp gia. Nhận chuông cửa là bảo mẫu đến thay hắn mở cửa, thấy hắn không khỏi nở nụ cười đầy mặt, “Tiểu Nhiếp đã trở lại rồi sao?”
Trong nhà bảo mẫu đã đổi qua vô số lần, người này phỏng đoán lại là mới đổi, Nhiếp Vũ Thịnh cũng không quá khó để nhận ra, gật gật đầu như chào hỏi, thay đổi dép hướng trong phòng khách đi vào. Nhiếp Đông Viễn đã tan tầm đã trở lại, ngồi ở trong ghế sofa xem báo chí. Nghe được hắn tiến vào liền ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi đối với dì bảo mẫu nói, “Nói với dì Tần dọn cơm đi.”
Cái người được kêu dì Tần kia là bếp chính mới ở trong nhà, chuyên môn chịu trách nhiệm nấu cơm, làm món ăn có hương vị của gia đình, hai cha con đều ăn một chén cơm. Thời điểm ăn canh thì Nhiếp Đông Viễn đột nhiên nói, “Con ngày mai có ca trực sao?”
Nhiếp Vũ Thịnh “Vâng” một tiếng, Nhiếp Đông Viễn vội nói, “Đổi ca đi, ngày mai theo giúp cha đi một chuyến ở vùng ngoại thành.”
Nhiếp Vũ Thịnh vô ý thức không quá tình nguyện, vì vậy đành nói, “Con ngày mai an bài ca giải phẫu quan trọng.”
“Cha nghĩ đi tới xem mộ phần mới của mẹ con một chút, nghĩa địa công cộng gọi điện thoại tới nói có một nhóm huyệt cần phải dỡ đi. Cha nghĩ đổi một nơi mới cho mẹ con, hiện tại mộ phần giống như trung tâm bất động sản thành phố vậy, vị trí tốt cũng càng ngày càng ít, lần này liền chọn cái song huyệt, chờ khi cha chết đi thì vừa vặn cùng bà ấy hợp táng ở một chỗ.”
Nhiếp Vũ Thịnh không khỏi ngẩng đầu nhìn Nhiếp Đông Viễn một cái, trên bàn ăn treo một chiếc đèn, bởi vì đèn huyền phải thấp cho nên chiếu lên người Nhiếp Đông Viễn những chùng sáng xám mờ, rõ ràng rành mạch chiếu lên những nếp nhăn trên trán, còn có sự mệt mỏi nơi mi mắt, dù sao cũng là người đã gần sáu mươi tuổi, nếu không chịu già thì cũng đã già.
Nhiếp Vũ Thịnh không có nói thêm lời nào nũa, chỉ dùng muỗng sứ quấy nhiễu trong chén canh gà.
Đổi mộ địa là chuyện lớn. Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Đông Viễn còn dẫn theo một ông thầy phong thủy cùng Nhiếp Vũ Thịnh cùng đi xem mộ địa. Hai năm qua nghĩa địa công cộng phát triển rất nhanh, Nhiếp Vũ Thịnh hàng năm tiết thanh minh cũng sẽ vội tới tảo mộ cho mẹ mình cho nên hắn đi ở phía trước, lập tức tìm được bia mộ của mẹ. Tại năm đó, huyệt nơi này xem như rất xa ho, hiện tại xen lẫn giữa một mảnh bia mộ cao thấp so le, trở nên không còn thu hút chút nào nữa.
Nhiếp Đông Viễn huyết áp cao, đường lên núi cao một chút như vậy nên đi mà đã phải thở hồng hộc. Hắn kêu thư ký đưa tới nước khoáng, trước đem bó hoa trong tay đặt trước bia mộ của vợ mình, nhìn xem con trai rồi nói, “Đều không cho hoá vàng mã, cũng không cho thắp hương thì cho mẹ con vài bông hoa cúc rồi con cũng nên vái lạy mẹ con đi.”
Nhiếp Vũ Thịnh trầm mặc hướng phía bia mộ của mẹ mình cúi đầu ba cái. Ngồi thẳng lên nhìn ảnh người phụ nữ trên bia mộ, bà ấy ôn nhu cười, ngưng mắt nhìn con trai, hơi nhếch lên khóe miệng, tựa hồ tùy thời còn có thể gọi nhũ danh của con trai.
“Đi, chúng ta đi xem huyệt mới một chút.”
Huyệt mới ở phía cao trên chân núi, mặc dù nghĩa địa công cộng sửa thềm đá thập phần bằng phẳng nhưng Nhiếp Đông Viễn cũng đi được đến nơi thì đầu đầy mồ hôi, đến cuối cùng mệt mỏi bước không được nữa, phải đỡ đầu gối chỉ thở, tự giễu cười, “Thật sự là già rồi, mấy cấp bậc thang này đều lên không được .”
Thư ký Trương vội vàng nói, “Là khí trời quá nóng.”
Nhiếp Vũ Thịnh không có lên tiếng, chỉ là giúp đỡ cha mình một chút. Nhiếp Đông Viễn bị con trai nâng lên, ngược lại lên chút tinh thần,”Không bao xa, cũng sắp đến.”
Thầy phong thủy cầm lấy la bàn trước nhìn một lần, sau đó chọn hai cái song huyệt đại cát tốt nhất, một cái nghe nói con cháu thịnh vượng, một người khác còn lại là thập phần lợi tài. Nhiếp Đông Viễn nói, “Vậy thì muốn cái con cháu thịnh vượng kia, người đều chết hết còn muốn tiền làm cái gì.”
“Là đời sau có tài, sự nghiệp hậu nhân thập phần thịnh vượng.” Thầy phong thủy cười nói, “Bất quá chọn cái huyệt con cháu kia cũng tốt, nhiều tử nhiều tôn nhiều phúc.”
“Nhiều tử nhiều tôn, tôi cũng không trông cậy vào lắm đâu, không đoạn tử tuyệt tôn đã tốt rồi.” Nhiếp Đông Viễn làm quyết định cực nhanh, chỉ chỉ khối huyệt kia, “Chọn cái này đi.”
Thư ký đi theo người quản lý nghĩa địa công cộng quét thẻ giao tiền, Nhiếp Đông Viễn ngồi dưới tàng cây trên ghế đá nghỉ ngơi, Nhiếp Vũ Thịnh cầm lấy bình nước khoáng, trầm mặc đánh giá từng bia mộ trên từng tầng ở trên núi cao này. Nhiếp Đông Viễn đột nhiên nói, “Con gọi điện thoại, hỏi một chút kết quả kiểm tra sinh lý bắt buộc của cha đã có chưa?”
Nhiếp Vũ Thịnh xưa nay bảo trì bình thản, lúc này cũng bị sợ hết hồn, không khỏi xoay người lại, nhìn cha mình một cái.
“Cha đều sống đến tuổi này rồi, những điểm như vậy có thể dấu diếm được cha sao? Rút máu? Rút máu có hướng trên bụng rút sao ? Kia rõ ràng chính là làm công việc kiểm tra! Không cần dụ dỗ cha, nói đi rốt cuộc là gan hay là túi mật?”
“Ngày mai mới có kết quả.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Chờ có rồi thì khi khác con sẽ nói.”
Nhiếp Đông Viễn trầm mặc một hồi rồi mới nói,”Cha cũng vậy, không trông cậy con sẽ về ty để nhận thay cha quản lý chuyện của công ty. Con cháu tự có phúc con cháu. Lúc cha còn nhỏ sống qua cuộc sống quá khổ, trong nhà bảy tám đứa bé, luân phiên khoai đều ăn không đủ no cho nên trẻ tuổi lúc ấy liều mạng kiếm tiền, cảm giác rằng chỉ có tiền mới có thể cho con của chính mình điều kiện sáng tạo tốt nhất, cho con trôi qua hạnh phúc. Kết quả thì sao, công tác quá bận rộn, ngược lại chẳng quan tâm đến con. Cha biết rõ trong lòng của con thật ra là hận cha, cha đây đến từng này tuổi cũng đã thấy ra. Con thích làm cái gì, thì làm cái đó đi nhưng chuyện quá khứ đều đã trôi qua nhiều năm như vậy, con không cần phải bởi gây hấn cùng cha mà ngay cả bạn gái cũng không có lấy một người. Nếu như cha chết rồi, trên đời này chỉ còn lại một mình con cô độc thôi, xuống đất thi cha phải làm như thế nào với lời dặn dò của mẹ con đây?”
Nhiếp Vũ Thịnh trầm mặc vê vê chai nước khoáng trong tay, không ý thức đã đem chai nước kia bóp đến biến hình.
“Đàm Tĩnh kia cho dù có muôn vàn tốt, tất cả đều tốt…”
“Con không có cảm thấy cô ấy tốt.” Nhiếp Vũ Thịnh cắt đứt Nhiếp Đông Viễn lời mà nói, “Cha không cần nói, con sẽ tìm một người bạn gái .”
“Vừa nhắc tới cô gái ấy thì con liền không vui, con đừng tưởng rằng chuyện năm đó cha một chút cũng không biết, con không đem chuyện quá khứ này bỏ xuống được thì con cho dù tìm một người bạn gái, cũng chắc là sẽ không lâu dài. Con không cần bởi vì lời nói của cha mà tìm một cô gái để kết hôn. Cha hi vọng con sống trong hạnh phúc, mà không phải là vì chấp nhất với cha, tùy tiện đem hôn nhân của mình qua loa cho xong. Đối với con như vậy không công bằng, đối với người vợ tương lại của con cũng không công bằng. Nghe cha nói một câu, con trai đem cô gái ấy quên đi, chuyện quá khứ sớm đã trôi qua rồi.”
Đúng vậy, chuyện đã sớm trôi qua rồi, dù là lại nhớ mãi không quên cũng chỉ là tăng thêm phiền não mà thôi. Nhiếp Vũ Thịnh trầm mặc nhìn xem gió thổi những cây tùng bách trước nhũng bia mộ, bọn họ ở trong gió chập chờn giống như là một hàng vệ binh chỉnh tề, thủ hộ lấy miền đất trầm tĩnh yên lặng này.
Bởi vì hắn cùng đồng nghiệp thay đổi ca đêm cho nên từ lúc rời đi khỏi mộ địa, hắn cũng không cùng Nhiếp Đông Viễn cùng xe trở về. Thơi điểm Nhiếp Đông Viễn đi về hướng kia chiếc xe Mercedes Benz, Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy bóng lưng của hắn vừa già yếu vừa trầm nặng. Cũng có lẽ vì vừa rồi phụ thân buổi nói chuyện, cũng có lẽ vì kia phần kết quả đợi định sinh thiết báo cáo, làm cho hắn cảm thấy vừa vô lực lại thương cảm.
Khi lái xe trên đường trở về, điện thoại di động vang lên, là số điện thoại lạ hoắc, Nhiếp Vũ Thịnh vốn là không có ý định đón nhưng vừa nghĩ có thể là vị bệnh nhân kia cho nên vẫn là tiếp, “Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ Thịnh.”
Đầu bên kia điện thoại một hồi lâu không có người nói chuyện, hắn vốn cho rằng là đánh lầm rồi, đang định cắt điện thoại thì đột nhiên nghe được giọng nói có vẻ chần chừ, “Bác sĩ Nhiếp…”
Hắn ngơ ngác một chút, dĩ nhiên là Đàm Tĩnh, cô tựa hồ rất lo lắng hắn cúp điện thoại nên vội vàng nói, “Ngài nói xế chiều hôm nay có thể đi tới phòng làm việc của ngài nhưng y tá nói ngài cùng bác sĩ khác đổi ca…”
Xế chiều hôm nay, hắn vốn là hẹn Đàm Tĩnh nói cái phương án trợ cấp chết tiệt kia nhưng là Nhiếp Đông Viễn bị bệnh, tâm tình của hắn có chút không tập trung, đáp ứng cùng cha mình đến xem mộ địa nên đã đem chuyện này quên quăng lên chín từng mây.
“Thực xin lỗi, tôi đã quên.”
Giọng nói của hắn lạnh lùng mà có lễ phép, Đàm Tĩnh mò không ra hắn có phải hay không cố ý lẩn tránh chính mình nhưng là chuyện cho tới bây giờ, ép lên Lương Sơn cũng chỉ có một con đường. Cô vội hỏi, “Vậy ngài hôm nay còn có thể đến bệnh viện sao? Tôi hôm nay là xin nghỉ để tới, nếu như đổi một ngày nữa không phải là đặc biệt tốt để lại xin nghỉ.”
Khi nào thì cô đối với hắn xưng hô đã từ “Anh” biến thành “Ngài” ? Trong lòng của hắn chỉ có một loại khó chịu lẫn đau nhức, vừa rồi thời điểm tại nghĩa địa công cộng, hắn mới quyết định quên tất cả quá khứ, lần nữa bắt đầu. Nhưng là ngắn ngủi chỉ chốc lát sau, cô lại lại lần nữa xông tới, vận mệnh tựa hồ vĩnh viễn tại tận lực làm cho hắn khổ sở.
Hắn quyết định giải quyết dứt khoát, sớm một chút giải quyết chuyện này, cũng sớm một chút tránh tiếp xúc cùng cô. Hắn nói, “Tôi hôm nay sẽ tới bệnh viện trực ca đêm, cô bây giờ là đang ở tại bệnh viện sao? Vậy thì ở tại phòng làm việc của tôi chờ một lát.”
“Vâng, cám ơn ngài.” Cô như người thân của các bệnh nhân khác, khách khí mà cẩn thận, giọng nói đang lúc e sợ dường như sợ đắc tội với hắn.
Từ vùng ngoại thành chạy về trong thànhthì sắc trời đã tối, còn chưa kịp ăn cơm tối hắn phải đi phòng trực ban nhận ca, sau khi xong một mớ thủ tục hắn mới nhìn đến Đàm Tĩnh đứng trong hành lang chờ hắn.
Hắn không muốn liếc nhìn cô một cái mà chỉ nói, “Vào trong rồi hãy nói.”
Đàm Tĩnh đưa tay lấy giấy ra, trên mặt chằng chịt nhớ tất cả đều là thuật ngữ y học mà cô xem không hiểu, cô giống như cái học sinh tiểu học có vấn đề muốn thỉnh giáo, một chút liền có ý tứ lên tiếng hỏi nghĩa của mỗi từ. Nhiếp Vũ Thịnh đột nhiên có điểm hoảng hốt, ước chừng là bởi vì đèn trong phòng trực ban không sáng quá, làm cho hắn nghĩ đến thời điểm cao trung, Đàm Tĩnh có đề toán học không giải được nên thỉnh giáo một vị nam sinh trong lớp nhưng bị hắn bắt gặp, từ đó hắn liền ngày ngày cầm lấy đề của cô để dạy cô học và làm bài. Khi đó ánh đèn cùng mờ mờ, hắn giảng giải cho cô qua một loại các đề với các dạng bài tập, tất cả còn rõ ràng tựa như ngày hôm qua.
“Nghe đã hiểu ra chưa?
Hắn luôn theo thói quen hỏi một câu cuối cùng, Đàm Tĩnh cúi mắt rồi khẽ gật đầu một cái.
“Giải phẫu này thuận tiện nhưng có độ nguy hiểm, tuy chưa tính là quá cao. Fallot 4 kéo dài tới lúc này, cho dù là phẫu thuật truyền thống, nguy hiểm cũng đã rất lớn. Cô suy nghĩ thật kỹ rồi cân nhắc đi.”
Đàm Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái. Dù cho năm tháng ở trên người cô có lưu lại nhiều dấu vết như vậy, dù cho cuộc sống đã đem cô hoàn toàn biến thành một loại hình dạng khác, nhưng là ánh mắt của cô hay vẫn là đen trắng phân minh, mát lạnh đến cơ hồ có thể làm hắn nhìn thấy cái bóng của mình.
Hắn vô ý thức lẩn tránh ánh mắt của cô, lại nghe thấy giọng nói của cô, vẫn như cũ rất nhẹ rất thấp, tựa hồ mang theo một sự khiếp sợ, ” Bác sĩ Nhiếp, tôi muốn nghe một chút ý kiến của anh. Theo bác sĩ,anh đề nghị bệnh nhân có nên hay không chấp nhận thủ thuật này.”
Cũng không phải là không có bệnh nhân hỏi qua hắn như vậy, những ánh mắt tha thiết của những người nhà bệnh nhân đó nhìn hắn, tựa như hắn là một vị thần có thể khởi tử hồi sinh vậy. Nhưng hắn bất quá cũng chỉ là bác sĩ, dù cho ở trên bàn phẫu thuật cố gắng hết sức mình nhưng có thể cứu vãn cũng chỉ hạn chế sinh mạng mà thôi. Bất quá hắn nằm mơ cũng không có nghĩ sẽ một ngày nào đó, Đàm Tĩnh có thể tha thiết như vậy mà hỏi hắn vì một người khác, mà người kia lại là con trai của cô. Hắn không muốn nhìn ánh mắt của cô, trong lòng hắn đương nhiên hiểu mức nguy hiểm của phương án phẫu thuật này, mà hắn cũng biết cô là dùng cái dạng gì để chờ đợi mà hỏi ra một câu như vậy. Ở trong giọng nói của cô, hắn thậm chí nghe được sự thành kính, con người vào lúc tuyệt vọng sẽ khẩn cầu trời xanh rủ lòng thương xót để kỳ tích phát sinh, sở dĩ phải bắt lấy một cọng rơm rạ cuối cùng để cứu mạng ,vô số lần hắn đều bị người nhà bệnh nhân hỏi qua như vậy nhưng duy chỉ có lúc này đây, hắn cảm thấy tâm đau đến thấu xương. Hắn biết rõ, nếu có thể Đàm Tĩnh tình nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy sinh mạng của đứa bé kia – - con của cô cùng người khác – - Nhiếp Vũ Thịnh đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, người kia kỳ thật cũng không phải là Đàm Tĩnh mà là chính bản thân hắn. Lừa mình dối người cũng đã lâu, ngay cả chính hắn đều thật sự cho rằng hắn hận người phụ nữ trước mặt này. Kỳ thật trong lòng hắn biết rõ ràng, tất cả những hận ý mãnh liệt đó đều bởi vì yêu đến khắc cốt ghi tâm, tình yêu ẩn sâu nơi đáy lòng. Buồn cười nhất chính là bản thân hắn, chuyện cho tới bây giờ mà hắn vẫn không có cách nào ngăn cản chính mình tiếp tục rồi lại tiếp tục yêu cô.
Hắn tận lực khống chế tâm tình của mình, cân nhắc từng chữ từng chữ rồi mới nói với cô, ”Theo ý kiến riêng của một bác sĩ như tôi mà nói, cái phương án này không có xác định tính chất, bất quá cái này cũng phải xem chính cô quyết định như thế nào.”
Đàm Tĩnh tựa hồ như rất thất vọng, chỉ “A” một tiếng.
Hắn không muốn lại cùng cô nhiều lời, “Cô trở về suy nghĩ một chút đi. Nếu như nguyện ý làm, điền vào tờ giấy này, chúng tôi sẽ hướng công ty CM đệ trình đơn xin trợ cấp. Nếu nhanh thì ba hoặc năm ngày liền có quyết định xuống, nếu như không muốn làm thì liền cân nhắc đến phương án giải phẫu truyền thống đi.”
Đàm Tĩnh tựa hồ có chút do dự trong chốc lát rồi mới nói,”Cảm ơn anh.”
“Không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm.” Hắn khép lại tài liệu đang cầm trong tay, đứng lên bày ra tư thế tiễn khách, “Tôi còn muốn qua các phòng bệnh kiểm tra một chút.” Nhìn cô cúi đầu ngồi ở chỗ kia trầm mặc không nói, hắn vội hỏi, “Còn có vấn đề gì không có biết rõ ràng sao?”
Cô cực nhanh giương mắt lên lại nhìn hắn một cái, tựa hồ còn có lời nói muốn nói nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì, mà là đứng lên, lại nói câu, “Bác sĩ Nhiếp, cảm ơn anh.” Sau đó vội vã rời đi.
Sau khi từ phòng bệnh trở về, Nhiếp Vũ Thịnh đem tập bệnh án ném ở trên bàn, có điểm mờ mịt nhìn vào chỗ trống ở bàn đối diện. Hơn một giờ trước, Đàm Tĩnh còn ngồi ở chỗ đó, cúi đầu, một câu một câu hỏi hắn vấn đề. Tóc của cô bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ trở nên thô ráp, khóe mắt cô đã có vân mảnh, thế nhưng vết bớt trắng nhỏ đằng sau gáy vẫn còn đó, chỉ cần cô một cúi đầu chút thì mái tóc rớt xuống sẽ hiện ra. Ở trong một đoạn thời gian rất dài, Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy rằng giảng giải bài tập cho Đàm Tĩnh là niềm vui thú lớn nhất, vì lúc đó có thể cái vết bớt trắng nhỏ ở đằng sau gáy của cô. Đây là bí mật nhỏ khiến hắn vui vẻncho nên khi thấy cô đi hỏi những nam sinh khác những vấn đề về môn toán, hắn đã cảm thấy không thể nhịn được nữa.
Rất nhiều lần, hắn cũng hôn qua làn da trắng nõn nà đó, đó là chỗ mẫn cảm nhất của Đàm Tĩnh, chỉ cần hắn ở nơi đó hà hơi một chút thì toàn thân Đàm Tĩnh liền mềm yếu chỉ biết cười gọi đầu hàng. Nhưng cô hiện tại lập gia đình, cô đã thuộc về người khác. Nghĩ tới đây hắn đã cảm thấy rất khó chịu, hận không thể bước nhanh đi đến bên cái bàn, rút một điếu thuốc.
Khi Đàm Tĩnh hướng hắn đòi tiền, hắn cảm giác mình tuyệt vọng. Thời điểm sinh nhật ngày đó, chứng kiến Đàm Tĩnh cùng con trai cô nói đùa khi về nhà, hắn cảm giác mình tuyệt vọng. Nhưng là chân chính tuyệt vọng nhất lại là khi Đàm Tĩnh ngồi ở trước mặt hắn, dùng ánh mắt khẩn cầu như vậy thành kính như vậy mà nhìn hắn vì con của cô cùng một người khác.
Cô đã từng nói qua, ”Trên đời này chuyện tàn nhẫn nhất cũng không phải là chuyện gì khác mà là làm cho anh cho rằng đã mình có được tất cả, cuối cùng mới phát hiện tất cả kỳ thật đều là giả.”
Trong tiềm thức, hắn chưa bao giờ nghĩ về cái đêm xảy ra đầy giông tố kia, không muốn nghĩ lại những câu nói tàn nhẫn lại lãnh khốc kia của cô, chỉ cần hắn không muốn là hắn có thể cảm thấy lừa mình dối người, rất nhiều năm trước có lẽ chỉ là một cơn ác mộng.
Cũng không ai biết hắn ở trong cái đêm mưa gió đó đi bao lâu rồi, cũng không ai biết hắn ở trong cơn mưa gió đó chảy qua bao nhiêu nước mắt. Mưa to cọ rửa hết tất cả, trong một đoạn thời gian rất dài khi mỗi lúc trời tối hắn đều gặp cơn ác mộng, ở trong mộng vẫn như cũ là chính mình một mình hắn đi trong mưa, sấm chớp giống như lưỡi dao sắc bén, một đao rồi lại một đao cắt nát bóng đêm bao trùm. Từng giọt mưa như dây thừng bình thường quật tại trên mặt của hắn, trên người của hắn, trên mặt của hắn không biết là nước mưa hay là nước mắt, sau khi trưởng thành hắn chưa từng có khóc rống qua như vậy. Trong mưa hắn đi trên đường, đèn xe sáng như tuyết, mà hắn một giây sau cũng chỉ nghĩ đón ánh sáng như tuyết kia, muốn đụng vào những chiếc xe kia cho tan xương nát thịt, vĩnh viễn cũng không cần tỉnh lại.
Thời điểm ở nước Mỹ hắn thậm chí đã từng gặp qua bác sĩ tâm lý, một đoạn thời gian rất dài cần thuốc trợ giúp. Cả quá trình trị liệu dài đến ba năm, cuối cùng hắn rốt cục không hề gặp lại cơn ác mộng kia. Lời nói của bác sĩ tâm lý thấm thía cảnh tỉnh hắn, cái này cũng không đại biểu cho việc hắn khỏi hẳn, đây chỉ đại biểu cho việc hắn tạm thời đem đoạn tâm lý bị thương này phong bế đi, nói một cách khác chính là lừa mình dối người trở thành một người, xem như chuyện cũ gây tổn thương nghiêm trọng tới cho hắn kia như chưa từng có phát sinh qua. Loại hiện tượng này chẩn đoán tâm lý lâm sàng rất thường gặp, ví dụ như người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thường thường sẽ ngoan cố phủ nhận đi chuyện thực tế là con của mình đã chết, ví dụ như cô gái gặp qua cường bạo thì luôn sẽ chọn quên đi chuyện phát sinh đêm hôm đó. Đây so với cơn ác mộng hàng đêm kia của hắn còn kém xa hơn nhiều, bởi vì ban đầu lộ ra triệu chứng nhưng sau biến thành ẩn tính, tâm lý của hắn sẽ ở nào đó đặc biệt dưới tình huống nào đó đặc biệt càng thêm không ổn định.
“Cậu không có chính thức lựa chọn quên lãng mà cậu chỉ là lựa chọn phong bế.”
Lời nói của bác sĩ tâm lý vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn cũng biết vấn đề của mình nhưng mấy năm qua, tâm tình chưa từng có vượt quá phạm vi tự chủ của hắn cho đến khi một lần nữa gặp được cô.
Cô sớm lại bắt đầu cuộc sống mới, nhân sinh mới mà chính mình lại hoàn toàn đình chỉ loại không thực tế này, vĩnh viễn không có có hy vọng mà nghĩ tới.
Hắn cần phải lựa chọn chính thức buông xuống quá khứ.
Thời điểm Đàm Tĩnh đi đến trạm xe bus, đột nhiên cảm thấy mệt chết đi. Trong túi xách còn có hơn năm ngàn đồng tiền, lúc xế chiều cô đem hung châm đi bán. Ban đầu ở thời điểm khó khăn nhất, cô đều không có nghĩ qua sẽ đi bán miếng hung châm kia, bởi vì đó là món quà đầu tiên mà Nhiếp Vũ Thịnh tặng cô. Nhưng là buổi chiều hôm nay cô đã đem nó đến tiệm cầm đồ, kim cương mấy năm qua đã tăng lên rất nhiều lần cho nên cô không nghĩ tới đồ vật có chứa kim cương này liền giá trị năm ngàn đồng tiền, kim cương nhỏ ngược lại không đáng giá quá cao nên đối phương tổng cộng chỉ trả cho cô năm ngàn sáu đồng, cô bỏ vào trong túi xách rồi đi bệnh viện.
Khi nghe y tá nói cho cô biết Nhiếp Vũ Thịnh không có ở đây, cô còn tưởng rằng hắn là cố ý tránh đi chính mình. Cô đứng trong hành lang, trong lòng một mảnh lạnh buốt, từ lần trước sau khi tìm hắn đòi tiền thì cô vốn là cũng cảm giác mình không có gặp lại hắn nữa.
Nếu như kiên cường một chút, cô cũng có thể đem năm nghìn sáu này trả lại cho hắn nhưng cô không thể làm như vậy. Tôn Chí Quân cần tiền, cô mặc dù có không đến hai vạn, cũng phải cho hắn mấy ngàn đồng, nói cách khác hắn không chừng thật sự làm ra cái gì chuyện đáng sợ đi.
Nhớ lại đã từng có nhiều thứ như vậy nhưng bị lấy hết, cuối cùng một chút kỷ niệm cũng bị cô đổi thành tiền. Cô tự giễu cười cười, vì tiền mình còn có cái gì làm không được sao?
Chiếc xe bus đã đến, ở cửa bệnh viện có rất nhiều người lên xe, cô chen đến đằng sau, phát hiện còn có một chỗ trống vì vậy ngồi xuống, ôm túi xách mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát. Hiện tại mỗi lúc trời tối cô cũng cần đến đón con về, Tôn Bình không giống với những đứa trẻ bình thường, vào buổi tối cần phải đặc biệt chú ý, phòng ngừa hắn lúc ngủ bởi vì trái tim cung cấp máu không đủ mà hít thở không thông. Cho nên cô buổi tối dù sao vẫn tỉnh ba bốn lần, xem con trai ngủ một chút như thế nào. Công việc hiện tại so với thu tiền còn đòi hỏi phức tạp rất nhiều, cô cần học hỏi nhiều lắm, mỗi ngày bị buộc phải làm quen với một lượng lớn kiến thức mới, mỗi ngày tám tiếng đồng hồ đều là rất khẩn trương
Cô chỉ ngủ thiếp đi một lát, một mắt mở ra, đột nhiên phát hiện có điểm gì là lạ, khóa kéo của túi xách trước ngực lại bị kéo ra. Cô lập tức tìm kiếm, phát hiện bọc giấy gói hơn năm ngàn đồng tiền kia đã không cánh mà bay.
Cô vọt đứng lên, cô chỉ ngủ mới một lát, như thế nào tiền đã không thấy tăm hơi.
“Bác tài xế! Tiền của tôi bị người ta đánh cắp!”
Lái xe bus từ trong kính chiếu hậu nhìn cô một cái, không có lên tiếng.
“Bác tài xê, phiền bác chạy đến đồn công an đi, tôi chỉ ngủ không đầy một lát, còn không có qua ba trạm dừng.”
Người trên xe lập tức bất mãn lên, “Từ đây đi đồn công an còn rất xa!”
“Tối rồi không cần phiền toái a!”
“Đều vội vàng về nhà đây!”
“Đều đã dừng qua hai trạm, ăn trộm nói không chừng sớm xuống xe.”
“Đúng vậy… Ăn trộm khẳng định sớm chạy, còn ở trên xe chờ cô đi bắt sao?”
“Đi cái gì đồn công an chứ, vừa đi liền vài giờ, cơm tối cững chưa ăn nữa…”
Nước mắt của cô ở trong hốc mắt đảo quanh, mỗi lần mang tiền ra ngoài cô luôn khẩn trương vẫn là khẩn trương, cẩn thận lại cẩn thận. Cũng thật may là cô rất ít mang tiền ra ngoài nhưng là hôm nay dĩ nhiên cũng làm đem tiền làm mất:, “Phiền toái mọi người… Có hơn năm ngàn đồng tiền… Là tôi bán đi món đồ vật quan trọng nhất … Tim của con trai tôi đang bị bệnh… Tôi không có tiền cho nó làm giải phẫu…”
Cô khóc không thành tiếng, lời nói được đứt quãng, những người trong xe đều an tĩnh lại. Lái xe chuyển động tay lái, lái xe hướng đồn công an.
Khi xe tới đồn công an, cửa mở ra thì Đàm Tĩnh hướng mỗi một vị hành khách nói lời cảm ơn,”Phiền toái anh chị!”
Phần lớn người nào rất thiện ý thì hướng cô gật gật đầu, chỉ có một số ít người nói thầm oán giận vì bị trì hoãn thời gian.
Ở trong sở công an giằng co nhiều giờ, tiền không có tìm được. Vị cảnh sát tiếp nhận trường hợp của cô còn nói, “Không chừng ăn trộm đã sớm xuống xe, bọn họ vừa lấy được tiền sẽ xuống xe . Cô cũng thật là…. mang nhiều tiền mặt như vậy, như thế nào không chú ý chứ?”
Đàm Tĩnh không nói, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi vào trên giày.
Cuối cùng làm như thế nào trở về nhà, như thế nào lên lầu, Đàm Tĩnh đã không nhớ rõ.
Cho đến sau khi vào cửa, cô mới nhớ tới chính mình không có đi đón con trai. Cô nghĩ rằng xin nghỉ nửa ngày để đi bệnh viện, vốn cho là nói xong cũng có thể đi đón Tôn Bình. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh lỡ hẹn, chờ hắn trở lại bệnh viện trực đêm thì đã sáu giờ, mà cô từ bệnh viện đi ra, cũng gần tám giờ. Cô căn bản định đem tiền để ở nhà sau lại đi đón Tôn Bình, bởi vì vừa mang tiền lại vừa cõng con trên lưng không có an toàn.
Nhưng cô lại đem tiền làm mất.
Cô nằm phục người ở trên bàn, ô ô khóc. Cô chưa từng có vô lực qua như vậy, từ phòng làm việc Nhiếp Vũ Thịnh đi ra, cô liền cảm giác một chút hi vọng cuối cùng của cô đang ngày càng không có. Mặc dù lời nói của Nhiếp Vũ Thịnh đều rất uyển chuyển, nhưng cô cũng hiểu được thủ thuật này khẳng định nguy hiểm rất cao, nhiều lần lời nói đến bên miệng lại bị cô nuốt xuống, cô không có năng lực lựa chọn phương án truyền thống nhưng làm một người mẹ, cô càng không muốn để cho con trai mình gặp nguy hiểm cao như vậy. Chỉ là coo tuyệt đối không nghĩ tới, trên đường về nhà sẽ bị mất tiền. Đó là hơn năm ngàn đồng, mặc dù là dự định cho Tôn Chí Quân nhưng cô là bán hung châm mới đổi lấy được. Chuyện này giống như là một cọng rơm rạ cuối cùng, hoàn toàn đè bẹp cô.
Có lẽ đây mới thật là báo ứng, cô căn bản là không nên làm như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...