Thiên Tình bị câu nói của anh làm cho sững lại, cô cảm nhận được trống ngực của mình đã nhanh trước 1 nhịp. Chỉ là ngay sau đấy, cô vẫn cố che giấu đi nội tâm bên trong mà lên tiếng:
– Tôi còn tưởng Giám đốc Phong là lãng tử đa tình, phụ nữ qua đường không níu được anh, càng không giữ được tâm tư anh. Vậy mà mới qua 1 cuộc chơi đã chịu không nổi rồi sao? Xem ra những gì thiên hạ đồn thổi, là đang thần thánh hoá anh lên thôi.
– Thanh thế của Âu Đình Phong tôi còn cần người khác phải thần thánh hoá sao? Chẳng qua là….
Nói đến đấy, bàn tay Đình Phong đã ngả ngớn đi xuống bên dưới luồn vào trong chiếc áo sơmi để tìm đến cơ thể cô, thanh âm mang theo tà dục:
– Đêm qua em thể hiện rất tốt, tôi níu lại 1 chút cũng không có gì lạ.
Thiên Tình thấy tay anh nghịch ngợm bên trong mà gạt ra rồi đứng dậy:
– Nhưng tôi thì chơi đàn ông 1 lần đã chán rồi, không có hưng thú ăn lại lần 2. Đêm qua xem như chúng ta không ai nợ ai, mong Giám đốc Phong sau này không rình rập ở nhà tôi nữa, để tôi còn tiện đi kiếm đàn ông khác.
Chốt câu cô còn mỉm cười 1 cái sau đó mới quay đi. Nhưng được vài bước thì cả người cô bị kéo lại, 1 giây sau đã gọn trong lòng anh:
– Vũ Thiên Tình, cái miệng của em thật sự không hài hoà với gương mặt. Nó nên bị khâu lại thì sẽ dễ thương hơn.
Thiên Tình nghe vậy cười hắt 1 tiếng, còn chưa kịp nói gì thì anh là tiếp lời:
– Nhưng mà tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không làm vậy, bởi vì….
Đoạn anh áp sát mặt vào bên tai cô, trong ánh mắt loé lên sự quỷ quyệt, khoé miệng khẽ cong lên nụ cười tà mị. Âu Đình Phong thường ngày nhìn đã mê hoặc, lúc anh bộc lộ cái dáng vẻ dụ tình thì càng trở nên quyến rũ đến cưỡng không được:
– Ngoài những lúc em độc địa như vậy, thì lúc em ở dưới thân tôi, không kìm được mà rên nhỏ rồi gọi cái tên “Đình Phong” rất đáng yêu, vậy nên tôi có thể bỏ qua hết. Vũ Thiên Tình, đây là “kim bài miễn tử” của em đấy!
Từng chữ của anh thực sự khiến cô nóng mặt, Thiên Tình hít thở 1 hơi sâu sau đó đẩy anh ra rồi nhìn lên:
– “Kim bài miễn tử” sao?
– Thế nào? Sự độc sủng này, em là người phụ nữ đầu tiên đấy.
Cô nghe vậy lại mỉm cười 1 cách xảo quyệt, đưa tay lên vòng qua cổ anh kéo gần lại, dùng cái dáng vẻ của hồ ly mê hoặc người đàn ông này, bờ môi đỏ mọng như mơi mơi đến gần môi của anh:
– Âu Đình Phong à Âu Đình Phong, có phải anh lại để t*ng trùng xông lên não rồi không?
Cái giai đoạn ấy, quả thực Đình Phong không cưỡng lại được sự hấp dẫn gọi mời này của cô, ánh mắt lưu mãi ở bờ môi mềm mại đang mấp máy nói mà muốn lao vào cắn 1 cái:
– Không! Tôi để nó cho em!
Nói rồi, anh tiến mặt gần hơn để đón môi cô, nhưng Thiên Tình lại nghiêng sang 1 bên né tránh, vòng tay cô ghì cổ anh kéo áp lại, ở 1 bên tai của Đình Phong mà đanh giọng nói:
– Thấy người ta thần thánh hoá anh, liền xem mình thực sự là thần thánh sao? Sống chết của bà đây cần đến lượt anh định đoạt à?
Lời vừa dứt, Thiên Tình lên gối thúc thẳng vào hạ bộ của anh. Chiêu hiểm này bao giờ cũng có tác dụng, Âu Đình Phong lập tức tái mặt, lông mày cau lại, anh khọm người xuống ôm lấy hạ thân của mình:
– VŨ THIÊN TÌNH! EM THẬT SỰ CHÁN SỐNG PHẢI KHÔNG?
Cô đứng đấy, nhìn dáng vẻ đau đến mức các mạch máu trên gương mặt anh cũng phải đứt đoạn, trong lòng hả hê vô cùng, sau đó còn tỏ ra trêu ngươi:
– Đình Phong! Vậy là “kim bài miễn tử” có hiệu nghiệm rồi đúng không?
Nói rồi, cô còn tặng thêm cho anh 1 nụ cười vô cùng đắc ý sau đấy mới quay đi:
– Đúng là khi t*ng trùng xông lên não thì tên nào cũng giống tên nào, không có chút phòng ngự
Thiên Tình đi thẳng vào nhà tắm, mặc kệ Đình Phong đang ở đấy khúm núm với cơn đau thấu cùng cái bộ mặt xám xịt như mây giông sau khi nghe câu vừa rồi của cô.
Cánh cửa phòng tắm vừa đóng lại, 3 giây sau lại bị mở, Thiên Tình ló đầu ra nhìn anh nói:
– Váy của tôi là anh xé, chúng ta đã không ai nợ ai, nên tổn thất này anh phải trả. Trước khi tôi trở ra, tốt nhất là đã chuẩn bị xong.
Dứt lời, cô liền đóng cửa lại, Đình Phong khi ấy mặt như bôi nhọ nồi. 32 năm tồn tại của anh, đây là người đầu tiên dám ra lệnh cho anh, trong khi trước đó còn suýt biến anh thành bại liệt nửa người. Âu Đình Phong cũng không hiểu tại sao anh lại có thể nhân nhượng cho cô như vậy, phải là người khác thì đã ch…ết cả trăm lần rồi.
Thiên Tình sau khi ngâm mình trong bồn tắm 1 khá lâu, tâm trạng được thư giãn hơn cũng mới với lấy chiếc khăn tắm quấn quanh mình mà trở ra ngoài. Lúc này, Âu Đình Phong đã sớm chỉn chu trong 1 bộ đồ Âu mới toanh đắt tiền. Anh vẫn ngồi trên chiếc ghế, vắt chéo chân, hướng cái ánh mắt vẫn còn ghi thù mà nhìn đến cô. Thiên Tình nhận thấy ánh nhìn ấy, nhưng vẫn cố lờ đi như không để tâm, mà đưa mắt nhìn quanh, thấy trên giường được đặt 1 hộp cartron mà tiến lại cầm lấy nó mở ra. Bên trong là 1 chiếc váy mà chỉ cần nhìn thôi cũng đoán được giá trị của nó không hề rẻ. Thiên Tình vốn chỉ cần anh chuẩn bị cho cô bộ quần áo thoải mái là được, không ngờ Đình Phong lại vung tay mạnh như vậy. Cũng không còn cách nào khác, y phục của cô đã bị anh xé, mặc dù cảm thấy giá trị của nó cô gánh không nổi nhưng vẫn phải mặc vào. Thiên Tình cầm chiếc váy hướng đến nhà tắm, nhưng được 1 bước thì người cô bị 1 lực giữ lại. Cô quay đầu về sau, thấy Đình Phong đứng ngay đấy túm lấy chiếc khăn đang quấn trên người cô giữ lại:
– Đi đâu?
Giọng nói của anh xem ra vẫn còn ấm ức lắm vụ tổn thương ban nãy, nhưng Thiên Tình lại chẳng hề thấy day dứt gì:
– Tất nhiên là đi thay đồ!
Lời vừa dứt, Đình Phong dùng 1 chút sức đã kéo được cô xoay người lại, không để thừa thêm 1 động tác nào, anh trực tiếp giật nhẹ chiếc khăn, lập tức nó rời khỏi người cô. Trong giây lát, Thiên Tình có hơi sửng sốt mà không kịp giữ lại, thì anh đã cầm lấy chiếc váy trong tay cô mà lên tiếng:
– Thay đồ thì thay đồ, sao phải đi chỗ khác? Người em, còn chỗ nào tôi chưa thấy qua sao?
Nói rồi, anh đem chiếc váy mặc lên cho cô. Thiết kế của váy khá đơn giản với 1 hàng khuy cài ở thân trước cùng cổ vest. Đoạn tay anh đưa đến cài cúc váy ở ngực, bất chợt lại cúi xuống vùi mặt hôn lên ngực cô. Thiên Tình vốn đã ngượng, giờ 2 má nóng bừng lên mà chống chế lùi lại:
– Đình Phong!
Cô quay lưng về phía anh, vội vàng cài nốt những cúc áo còn lại, bản thân vẫn còn cảm nhận được tim mình đang đập mạnh khủng khiếp.
Đình Phong thấy vậy cũng không ràng buộc cô nữa, anh đi lại ghế ngồi xuống, chân vắt chéo lên, thản nhiên mà nói:
– Bây giờ em muốn ra ngoài cũng không được đâu.
Cô nghe vậy quay qua nhìn anh:
– Tại sao?
– Tại vì tôi chưa đồng ý!
Thiên Tình cười hắt 1 cái rồi chửi thề:
– Đồ điên!
Cô sau đó không nói thêm lời nào, cầm túi của mình mà hùng hổ đi ra mở cửa. Nhưng chưa đầy 3 giây sau, Vũ Thiên Tình đã vội đóng sập cửa lại rồi hốt hoảng quay vào chỗ anh:
– Đình Phong, phải làm sao bây giờ? Ở bên ngoài có rất nhiều phóng viên.
Lời cô nói hoàn toàn không khiến cho anh cảm thấy bất ngờ, Âu Đình Phong còn tỏ ra là đã biết trước rồi:
– Phải!
– Phải cái gì mà phải! Anh mau tìm cách đuổi họ đi đi, nếu không làm sao tôi ra ngoài được?
– Tại sao không ra được? Cửa đấy, đường đấy, em cứ vậy mà đi thôi.
Cô muốn tức điên lên với anh:
– Âu Đình Phong! Anh đừng giả ngây nữa. Giờ tôi mà ra ngoài thì 30 phút sau mặt tôi sẽ tràn ngập trên cách trang báo.
Anh nghe vậy lại còn bĩu môi 1 cái gật đầu vẻ đồng ý:
– Cũng phải! Vậy giờ em nên tính toán xem có thể kinh doanh cái gì không, vì sau khi nổi tiếng chắc chắn sẽ bán được hàng đấy.
Lần này thì cô không nhịn được nữa mà gắt lên:
– ÂU ĐÌNH PHONG!
Anh khi ấy vẫn khá bình thản, còn đưa tay lên day day lỗ tai của mình:
– Tôi vẫn đang nghe đây, em không cần phải hét lên như thế!
Vũ Thiên Tình sắp phát điên lên vì cái thái độ như không của anh. Có rất nhiều cô gái muốn xảy ra quan hệ với Đình Phong, rồi dùng nó để làm bàn đẩy đưa bản thân trở nên nổi tiếng. Nhưng đó là bọn họ, còn Vũ Thiên Tình cô thì không muốn vậy. Nếu như trở thành tâm điểm của chú ý, thì mọi nhất cử nhất động của cô sẽ bị đám săn tin kia chú ý, cuộc sống thường ngày bị rình rập, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc mà cô đang âm thầm làm.
– Âu Đình Phong, xem như là tôi xin anh, được không?
Dường như Đình Phong chỉ đợi cô nói ra câu này, khoé miệng liền nhếch lên:
– Hôn tôi!
Cô sững lại mất vài giây:
– Sao?
– Không phải muốn tôi đuổi bọn họ đi sao? Âu Đình Phong tôi trước giờ không giúp không.
Vũ Thiên Tình trong đầu không ngừng chửi thầm “tên ch.ết dẫm” này, nhưng bây giờ đúng là chỉ có anh mới có năng lực đuổi được đám phóng viên bên ngoài. Cô hậm hực 1 hồi rồi cũng tiến lại gần cúi xuống hôn lên môi anh 1 cái chạm nhẹ rồi rời ra:
– Được rồi, mau đuổi họ đi đi!
Đình Phong vẫn nhàn nhã ngồi đấy nói:
– Chưa đạt!
– CHƯA ĐẠT?
– Vũ Thiên Tình, em cầu xin tôi thì cũng phải thể hiện thành ý chứ? Em vừa làm gì vậy? Đó gọi là hôn sao? Tôi còn tưởng em đang ngửi tôi nữa đấy!
Thiên Tình vo bàn tay siết chặt lại, trong đầu cô không ngừng niệm thần chú “nhịn, cố nhịn, phải nhịn. Đợi tôi ra được ngoài, chờ xem tôi dẫm anh như thế nào!”. Cô sau đó 1 lần nữa cúi xuống hôn anh, lần này vẫn chỉ chạm môi nhưng giữ lâu hơn 1 chút. Đoạn cô vừa rời ra, Đình Phong liền bất chợt túm lấy gáy cô ghì lại, vòng tay ôm bờ eo kéo cô ngồi xuống đùi mình. Anh đem theo sự bá đạo, độc chiếm chiếc miệng của cô. Vũ Thiên Tình bị kìm chặt cổ gáy, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, đành mặc cho anh càn quấy.
Đình Phong đưa chiếc lưỡi sang tách 2 bờ cánh đào của cô, từng chút len vào bên trong, quấy đảo 1 lượt mà rút lấy lưỡi của cô. Anh cảm thấy mỗi lần chạm vào bờ môi này, đều không kiểm soát được cảm xúc của mình. Đình Phong từ chậm rãi trở nên gắt gao hơn mà nuốt lấy những hương vị thơm ngọt ở bên trong. Bờ môi của anh không ngừng đảo bên để có thể chiếm trọn hết những ngóc ngách bên trong khoang miệng cô. Vũ Thiên Tình mới đầu còn thái độ phó mặc, nhưng sau đó bị cái kỹ năng hôn thuần thục của anh thao túng, cô chuyển sang hưởng ứng và đáp trả.
2 người bọn họ áp gần nhau, môi lưỡi quyện vào không ngừng vang lên những âm thanh giống như mút 1 cây kẹo ngọt. Bàn tay của anh khi ấy cũng đã mon men đi xuống rồi len vào trong váy của cô, mà Thiên Tình lại không hề bài xích nữa.
Đình Phong cảm thấy bản thân anh bị nghiện cơ thể của cô thì phải. Lúc nào cũng muốn được chạm đến cái vòng eo nhỏ, rồi được ôm lấy bầu ngực mềm mại vừa tay. Âu Đình Phong thừa nhận rằng, cô là người phụ nữ duy nhất khiến anh liên tục mất kiểm soát như vậy.
Nụ hôn của 2 người họ kéo dài rất lâu, cho đến khi Thiên Tình gần như không thể hô hấp được nữa, cô muốn rời ra nhưng Đình Phong vẫn cảm thấy chưa đủ.
– Uhmm……Đình Phong……tôi…..không thở được…..!
Câu nói ngắt quãng mà cô cố gắng thốt ra mỗi khi anh đảo lưỡi. Đình Phong nghe vậy mới từ từ dừng lại, trước khi rời ra vẫn còn lưu luyến mà cắn xuống môi dưới của cô kéo nhẹ ra 1 cái mới buông. Vũ Thiên Tình lúc này bắt được không khí liền thở gấp.
Âu Đình Phong nhìn người con gái trước mặt với 2 má ửng đỏ, trong mắt có ngây dại vì nụ hôn vừa dứt, dáng vẻ ấy thật sự khiến anh như rơi vào 1 cái bẫy không lối thoát vậy. Đình Phong bỗng nhiên xuất hiện 1 thứ cảm giác rất lạ, nó giống như tảng băng bên trong cơ thể anh bị công phá, cứ vậy tan dần ra rồi lan đến trái tim, khiến nơi đấy cũng đập rộn ràng.
– Thiên Tình, có lẽ tôi phải nói ra 1 câu mà tôi chưa dùng bao giờ.
Cô nghe vậy lại nhìn anh khó hiểu, không hỏi nhưng ánh mắt lộ rõ sự chờ đợi. Anh nhìn cô không chớp mắt, trong mâu quang đen kịt ấy vậy mà vẫn in rõ dung mạo xinh đẹp trước mặt:
– Tôi muốn rút lại lời nói ban nãy!
Đã là câu thứ 2 rồi, cô vẫn chưa hiểu anh đang muốn nói cái gì. Vũ Thiên Tình khẽ nheo mắt lại, anh liền lên tiếng:
– Tôi vẫn chưa rõ được cảm giác này là gì, nhưng có lẽ tôi đối với em, là hơn cả rung động.
Thiên Tình trong vài giây đầu là ngỡ ngàng, sau đó lại cuống quýt quay mặt đi né tránh vì cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể mình như xảy ra sự cố rồi. Đình Phong thấy hành động này của cô lại hỏi:
– Sao vậy? Lời nói của tôi không đáng để em suy nghĩ sao?
Thiên Tình nghe thế, tròng mắt đảo nhẹ 1 cái liền quay về trạng thái bình thường mà nhìn anh đáp lại:
– Giám đốc Phong, ngay từ đầu chúng ta đã nói đây là cuộc chơi. 1 người bản lĩnh, kinh nghiệm đầy mình như Giám đốc Phong nên hiểu rằng trong 1 cuộc chơi, bản thân là người chỉ huy nó, đừng để cuộc chơi chi phối mình. Tôi không cần biết anh đối vơi tôi là rung động nhất thời, hay là có 1 chút ưu ái hơn nhưng cuộc chơi là cuộc chơi, dù thắng – thua hay hoà thì đều phải kết thúc. Hôn thì cũng hôn rồi, bây giờ đến lượt giám đốc Phong thực hiện lời hứa của mình.
Nói rồi, cô đứng dậy rời khỏi người anh, sau đó còn hất mặt với anh nhìn ra phía cửa. Đình Phong thấy vậy chỉ khẽ cười 1 cái, sau đó cũng đứng dậy đi ra phía cửa. Đoạn ngang qua cô, anh dừng lại nói 1 câu:
– Kinh nghiệm và bản lĩnh là 2 thứ thuộc về lý trí, còn rung động là thứ thuộc về trái tim. Nhưng vừa nãy, lý trí và trái tim tôi đều cung nghĩ về 1 điều.
Cô không hiểu mà nhìn anh:
– Điều gì?
Tròng mắt của anh đảo nhẹ thăm khám ngũ quan trên gương mặt cô, sau đấy nhếch nửa miệng:
– Lần sau nhất định để em ngồi lên “nó” và gọi tên tôi!
Nói rồi, anh liền đi thẳng ra cửa, mà Vũ Thiên Tình mất 3 giây để hiểu “nó” là cái gì, gương mặt cô từ từ đỏ lên như quả cà chua. Nếu không phải Đình Phong lúc này đã mở cửa ra, thì cô đã lao đến xé rách cái miệng toàn nói lời mất nết rồi.
Âu Đình Phong lúc này bước qua cửa, anh không lên tiếng gì nhưng hồi sau lại xoay mặt vào trong phòng nhìn đến cô mà lên tiếng:
– Ra đây!
Thiên Tình còn nghĩ đám phóng viên kia bị 1 cái liếc của anh làm cho cúp đuôi chạy, nên cũng thản nhiên mà đi ra. Nhưng khi qua cửa, cô vẫn nhìn thấy đám phong viên ở bên ngoài, tiếp đến là những ánh đèn chớp nháy liên tục từ máy ảnh. Thiên Tình hốt hoảng vội vàng quay vào, nhưng anh liền túm tay cô kéo lại. Sau đó tiếp tục cúi xuống hôn cô 1 cái trước mặt bao nhiêu phóng viên và máy ảnh.
Cô sửng sốt mà đẩy anh ra, muốn trốn lại bên trong phòng nhưng bị Đình Phong giữ lại. Anh khi ấy nhìn đến đám phóng viên vẫn đang ngang nhiên tác nghiệp mà nói:
– Ảnh đẹp không?
Nghe vậy, bọn họ cũng liền hơn hở trả lời:
– Giám đốc Phong, anh yên tâm! Chúng tôi lấy góc máy đẹp nhất, ánh sáng vừa vặn thấy rõ được mặt của 2 người.
Đình Phong cười 1 cái mà gật đầu:
– Vậy thì tốt! Các người đem hết cuộn phim gửi đến Âu Gia cho tôi. Tôi sẽ tự mình xem.
Bọn họ vừa nghe thế lại ngơ ngác nhìn nhau:
– Giám đốc Phong, chuyện này….
– Sao? Tôi không được xem ảnh của mình sao?
– Không phải, nếu Giám đốc Phong muốn, trước khi chúng tôi lên bài sẽ gửi trước cho anh duyệt được không?
– Có phải nghề phóng viên bây giờ đang rất khó phát triển không? Các người đã từng nghĩ đến chuyện đổi sang 1 công việc khác chưa?
Lời nói tưởng chừng rất bình thường, nhưng đám phóng viên đó ai cũng hiểu được hàm ý của anh. Bọn họ lập tức lên tiếng:
– Giám đốc Phong yên tâm, chúng tôi quay về xem xét giữ lại 1 số hình ảnh không liên quan, còn lại sẽ gói gọn gửi đến Âu Gia cho anh.
– Vậy được, tôi ở Âu Gia đợi đồ của các người. Nhưng trước đó vẫn phải nhắc đề các người nhớ. Khi chưa có sự đồng ý của tôi mà có 1 bức ảnh nào bị tuồn ra ngoài, tôi không cần biết là ai, tôi đều sẽ tính xuống đầu từng người ở đây.
Nghe vậy, cả đám tự phím nhau mà vội vàng rời đi. Vũ Thiên Tình nãy giờ chỉ im lặng quan sát, cô có nhiều những lời về Đình Phong, về chuyện anh cậy quyền – tiền để chèn ép người khác. Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt, mà không đúng, anh trước đó chẳng phải cũng đã làm vậy với cô sao? Nghĩ lại chuyện cũ, Vũ Thiên Tình lại ôm tức. Nhưng dù sao dáng vẻ vừa rồi của Âu Đình Phong, thật khiến người ta trầm trồ. Bảo sao nghe tính đào hoa phong tình, nhưng ngoài những bức ảnh chân dung, lại chưa bao giờ thấy Âu Đình Phong xuất hiện trên báo chí cùng cô gái nào, căn bản bọn họ còn không dám chụp người đàn ông này nữa. Thế nên, cô nghe đồn trong giới truyền thông, trang báo nào được vinh dự phỏng vấn đăng bài về Đình Phong thì bài đấy kiểu gì cũng kiếm được bội tiền.
– Đã nghe nói uy danh của Giám đốc Phong có thể doạ người. Quả nhiên chỉ 1 câu nói có thể khiến tất cả quay đầu chạy trăm mét.
Anh nghe vậy nhìn sang cô:
– Tôi không doạ! Mà tôi nói được thì tôi sẽ làm được.
– Cũng phải thôi! Giám đốc lại nhắc tôi nhớ đến chuyện tiệm hoa. Tôi có khi cũng nên cách anh trăm mét để giữ an toàn.
Nói rồi, Thiên Tình cũng liền rời đi, Đình Phong thấy vậy cũng bước theo:
– Vẫn còn giận tôi chuyện đấy sao? Còn không phải là em to gan mang quan tài đến rủa tôi chết?!!
– Không dám! Tôi còn phải cảm ơn anh đã khiến tôi từ người dậy sớm thức khuya, trở thành thất nghiệp.
– Nếu em muốn công việc, vậy có thể làm tôi.
Thiên Tình nghe vậy quắc mắt sang nhìn anh:
– “Làm tôi”???? Con mẹ nó chứ Âu Đình Phong, cái miệng của anh không thể nói gì sạch sẽ hơn được sao?
– Vậy em muốn tôi nói gì? Hay là nói đến chuyện người đàn ông đầu tiên của em!
1 câu nói của anh đủ khiến Thiên Tình cảm thấy muối mặt. 2 má nóng bừng lên mà hùng hổ đi thẳng về trước:
– ÂU ĐÌNH PHONG! ANH CÁCH XA TÔI RA, ANH MÀ DÁM ĐI THEO TÔI NỮA, TÔI ĐẠP ANH TRIỆT GIỐNG LUÔN ĐẤY.!
– Thiên Tình, em có muốn sờ vào nó thì cứ nói tôi, không cần phải đánh trống khua chiêng lớn như vậy.
– ÂU ĐÌNH PHONG!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...