Sau hơn hai tuần rời khỏi Lâm gia và ở căn nhà đúng nghĩa với cha mẹ, Băng Vân muốn đi thăm Tĩnh Nhi, hơn nữa muốn gặp hai vị thiếu gia để xác định tình cảm thực.
- Mẹ, con muốn tới Lâm gia.
Nhắc tới Lâm gia, sắc mặt bà Calvin khó coi.
- Không được. Bà mau chóng từ chối.
- Mẹ, ân oán là chuyện của người lớn. Con tới là muốn thăm Tĩnh Nhi. Trước đây, em ấy đã giúp con rất nhiều.
Người phụ nữ thở dài. Phải, ân oán là chuyện của người lớn, tụi trẻ chẳng có lỗi lầm gì, cớ chi lại chia cắt chúng. Hơn nữa, Tĩnh Nhi là một đứa bé tốt, bà đã từng gặp và rất an tâm.
- Được, nhưng nhớ về nhà trước bữa cơm tối.
Biệt thự rộng lớn hiện ra trước mắt Băng Vân.
Cô nhớ lại ngày đầu tiên mình trở thành người trần thế, đã ngỡ ngàng về sự hiện đại của thế giới này ra sao.
Bây giờ, mọi thứ đã trở nên quen thuộc rồi.
Lâm gia từ xa lạ, giờ thì cũng có một vị trí nhỏ trong lòng cô. Cô coi nơi này là một phần gia đình.
- Chị Băng Vân. Lâm Tĩnh Nhi chạy ra cổng đón cô. Nó đã rất vui mừng khi nhận được tin cô tới chơi.
- Tĩnh Nhi. Cô ôm nó, con bé xinh xắn, dễ thương.
- Chị, hôm nay chị tới cũng thật tốt. Hai anh của em đang ở nhà đấy.
- Ừ. Băng Vân hiểu ẩn ý của nó, khẽ gật đầu.
Cổng nhà chính lại một lần nữa chào đón cô. Những người làm trong nhà cũng chào đón cô, ngoại trừ Nhĩ Trâm. Hẳn vậy, cô ta ghét cô thế kia mà.
- Thật mong cô đừng bao giờ trở lại.
- Vậy hả? Nhưng tôi lại không thích thực hiện mong muốn của kẻ đáng ghét chút nào.
- Hứ. Cứ đợi đấy.
Màn chào hỏi đặc biệt với cô ả khi nào chả thế. Băng Vân so vai, tới bên Tĩnh Nhi rồi cùng nó vào bếp. Cô tới đúng giờ cơm nên cư nhiên trở thành thực khách.
- Băng Vân. Lâm Kiệt Vũ hồ hởi. Anh đã nhanh chóng hoàn tất công việc để tới đây khi nghe được tin cô tới chứ mọi ngày, bữa trưa anh đều bỏ qua.
- Chào anh.
Gương mặt tươi cười của cô cứng lại một chút khi sau vẻ mặt tươi cười niềm nở là khuôn mặt sắt, tuấn mĩ mà khó gần.
- Chào. Hắn lãnh đạm. Lần đầu tiên hắn biết chào hỏi người khác tử tế. (T/g: *tung hoa* anh cuối cùng cũng xuất hiện lại rồi)
- Vâng, chào. Tim cô rung rinh, tâm tư xáo động. OMG!
- Băng Vân, ăn cái này đi. Kiệt Vũ nhận thấy nét thiếu tự nhiên ở cô nên lôi kéo sự chú ý về mình, anh gắp vào bát cô một miếng cá hồi.
- Cảm ơn.
Sự việc chỉ có thế, không hơn không kém. Nhưng chỉ riêng Băng Vân là nghĩ vậy. Những người chứng kiến khác thì không.
Lâm Kiệt Vũ chưa bao giờ biết quan tâm tới người khác, càng không để ý người ta đang gặp hoàn cảnh gì mà tháo gỡ hộ.
Quản gia Văn đã chứng kiến anh từng ngày lớn lên, tính tình anh bà hiểu rõ nhất, và bà đã sốc khi anh gắp thức ăn cho cô. Vậy nhưng dù sao anh thay đổi vậy cũng tốt, còn hơn suốt ngày lạnh lùng, thờ ơ.
Còn Tĩnh Nhi, nó cười trộm trong lòng. Ngay từ lần đầu tiên gặp Băng Vân nó đã khẳng định được sức hút của cô. Bingo! Suy đoán quá ư là chuẩn xác. Anh trai cô rốt cuộc cũng có người làm thay đổi được rồi.
- Cạch. Lâm Kiệt Phong đặt đũa xuống bàn, chẳng biết vô tình hay cố ý mà gây ra tiếng động khá lớn. Hắn… hình như tức giận.
Mọi người trong nhà ngày ngày hắn coi là không khí nhưng cớ sao hôm nay cứ lọt vào mắt. Lại còn cười nữa! Họ dám không để ý tới sự tồn tại của hắn? Chả nhẽ mắt là để trang trí, không thấy hắn đang bốc khói đầu ư?
- Sao vậy? Kiệt Vũ hỏi. Băng Vân nhìn hắn, Tĩnh Nhi vờ không quan tâm vẫn cắm cúi ăn.
- No rồi. Một câu trả lời cụt lủn.
- Ồ. Vậy anh đi nghỉ trước đi.
Hắn kiềm chế lửa lòng ngùn ngụt: “Ăn tráng miệng.”
Sau năm phút, hắn và một đĩa dưa tiếp tục ngồi đối diện “cặp đôi ngứa mắt” kia. Kẻ đưa qua, người đưa lại, rõ ràng là trêu máu.
- Hừ. Miếng dưa đáng thương bị hắn ngoạm một miếng lớn. Hắn nhai ngấu nghiến, phong thái nho nhã, lịch sự, cao quý trở thành con số âm. (T/g: hư hư, anh ghen rồi, ghen rồi )
Tĩnh Nhi liếc trộm Phong một cái, dấu hỏi to đùng xuất hiện trong lòng. Anh cả cô hôm nay thật khác nha. Kiệt Vũ thay đổi có thể hiểu được bởi vì anh ấy thích chị Băng Vân. Còn vị đại thiếu gia thì… Không thể nào chứ?
Tảng đá vô hình đè lên người nó. Chết, nó đã đi sai một nước cờ. Và sai lầm này không thể cứu vãn bởi vì đơn giản tình cảm không nghe theo lý trí…
Không nhịn thêm được nữa, Kiệt Phong bỏ lên nhà làm việc. Dự án kinh tế ở vùng ngoại ô phía Bắc có một số tài liệu liên quan để bên chỗ Vũ nên hắn qua lấy. Tình cờ, trên bàn có vài tựa sách khiến hắn chú ý: “Những cách tán gái khiến đối phương đổ ngay tức khắc” , “Những điều cần lưu ý khi đi cưa gái”, “Để có được buổi hẹn hò thật lãng mạng”…
Ồ, hóa ra Kiệt Vũ điên sau khi đọc những cuốn sách này. Tò mò, hắn cũng muốn đọc thử.
Lấy đại một cuốn, trang đầu tiên khiến anh mắt tròn mắt dẹt.
Dòng TIP đầy lôi cuốn: NHỮNG ĐIỀU CON GÁI THÍCH.
1. Kiss dưới mưa.
2. Nụ hôn ép vào tường.
3. Tươi cười mỗi khi gặp cô ấy.
4. Bờ vai rộng để tựa vào khi cần sự an ủi.
5. Một cái ôm thật chặt từ phía sau.
6. …
Hắn tưởng tượng lại Lâm Kiệt Vũ những ngày qua. Hừm, hình như là hay cười hơn, đặc biệt quan tâm đến Băng Vân mọi lúc mọi nơi. Đúng thế thật, cái hôm dưới tán bằng lăng kia còn vuốt tóc cô nàng. Hay là… hắn cũng bắt chước?
Khoan, hắn bắt trước làm gì nhỉ? Hắn cớ gì lại giận khi hai người kia thân mật? Không phải Kiệt Vũ đã nói rằng anh đang lợi dụng thôi sao?
Lợi dụng. Phong không hề muốn chuyện này xảy ra. Dù căm hận Calvin nhưng hắn chẳng thể ghét cô gái này. Đôi mắt trong veo đó không cho phép. Hơn nữa, hắn cảm nhận được sự thân thuộc ở Băng Vân. Từ ngày gặp cô, mỗi đêm hắn đều mơ thấy bóng bạch y trong vườn hoa…
Kiệt Phong không muốn Băng Vân tổn thương.
Vậy hắn phải làm gì? Ngăn chặn Kiệt Vũ. Có lẽ vậy. Thế còn bản thân hắn hiện tại…?
“Cuốn sách này thật hữu ích! Mượn tạm vậy.” Phong rời đi và không quên mang theo cuốn “Những điều cần lưu ý khi đi cưa gái”. Chuyện gì đến sẽ đến. Có lẽ hắn chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi. Kẻ như hắn nào biết yêu thương là gì.
Sự thực, hắn cố ý dấu nhẹm tình cảm, còn trái tim đã âm thầm thừa nhận một ai đó.
Yêu, nó đến thật đơn giản. Vượt qua mọi rào cản. Quan trọng là khiến con người có thể tha thứ. Hôm nay, Lâm Kiệt Phong đích thị là đang ghen!
Tương lai… quả nhiên sẽ có hài kịch. Nhưng có hài kịch thì tất nhiên cũng sẽ có bi kịch, lẽ đời chính là công bằng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...