Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Không thoát khỏi dự đoán của Mộ Hoàng Tịch, Nguyệt Vô Song mang theo nàng nhanh chóng chạy ra khỏi Nguyệt gia, một đường vó ngựa không ngừng lên đường, giống như rất vội.

Bên trong xe ngựa, Nguyệt Vô Song nhìn về phía người bị điểm huyệt ngồi yên lặng, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Ngươi cũng không hỏi xem rốt cuộc ta dẫn ngươi đi nơi nào?"

Mộ Hoàng Tịch miễn cưỡng hé mở mắt: "Dĩ nhiên là biết!"

"Hừ!" Nguyệt Vô Song tức giận xệ mặt xuống, ngay sau đó không để ý tới nàng nữa.

Dọc theo đường đi có rất nhiều mật thám xuất hiện giống như báo cáo tin tức cho Nguyệt Vô Song, mà Nguyệt Vô Song lại như cố ý muốn tránh Mộ Hoàng Tịch, mỗi lần đều đưa người đi ra xa, mặc dù Mộ Hoàng Tịch không nghe được, nhưng từ vẻ mặt của bọn họ, sợ rằng có liên quan đến nàng, mà giờ phút này người có thể làm cho bọn họ không thoải mái như thế, nghĩ đến cũng chỉ có Quân Mặc.

Mật thám truyền đến tin tức lần nữa, Nguyệt Vô Song đi ra ngoài rồi rất nhanh tiến vào, hơn nữa sắc mặt cực kém, tức giận trợn mắt nhìn Mộ Hoàng Tịch, sau đó nhắm mắt suy nghĩ chuyện của nàng ta; không thể không nói, đệ nhất mỹ nhân chính là đệ nhất mỹ nhân, cho dù hình tượng của nàng ta ở trong mắt của Mộ Hoàng Tịch đã trở nên không còn hứng thú, nhưng gương mặt này vẫn rất xinh đẹp, nếu không cũng sẽ không đưa đến chuyện người trong thiên hạ bị mê hoặc.

Sau năm ngày, xe ngựa đang chạy lại đột nhiên gặp phải một nhóm sát thủ áo đen, Mộ Hoàng Tịch gần như nhận ra những người này ngay đầu tiên, xem ra Mộ Diệc Thần đã mang theo Ngọc Phi Tình đi ra, trong lòng thoáng an tâm; hai nhóm đội ngũ thật nhanh giao chiến ở chung một chỗ, Mộ Hoàng Tịch cũng không ngăn cản, nếu có thể cứ vậy mà rời đi là tốt, nếu không thể, dù sao đi chốn ấy cũng giống vậy.

Công phu của đám người Nguyệt Vô Song mang theo không tồi, thế nhưng không phân cao thấp đánh với người của Ám lâu, mà hiển nhiên Nguyệt Vô Song không ngu ngốc, rất nhanh hiểu mục đích của bọn họ là cứu Mộ Hoàng Tịch, cho nên một tay kéo Mộ Hoàng Tịch ra ngoài, môt cây chủy thủ để ở trên cổ Mộ Hoàng Tịch: "Tất cả dừng tay cho ta, nếu không ta giết nàng!"

Nghe vậy, quả nhiên những sát thủ kia dừng tay, hai phe lui ra hai bên, tiếp tục giằng co.

Mộ Hoàng Tịch không nhìn chủy thủ trên cổ, ngước mắt nhìn về thủ lĩnh của đoàn người Ám lâu, sau đó khẽ hé môi, không tiếng động nói cái gì đó, sau một khắc người của Ám lâu lập tức thu đao kiếm phi thân rời đi.

Lúc này Nguyệt Vô Song mới buông Mộ Hoàng Tịch ra, sau đó đẩy ngã nàng vào xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng quét về phía nàng: "Tốt nhất ngươi đừng có giở trò, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi!"


Mộ Hoàng Tịch không nói, những lời này bây giờ nói không cảm thấy hơi sớm sao?

Trừ những người Ám lâu hôm đó ra, trên đường đi không gặp phải người quấy nhiễu nữa, rốt cuộc sau ngày thứ mười đoàn người đã tới đích —— Vân Châu!

Vân Châu là một tòa thành lớn ở Nam Chiếu, cách biên giới Nam Chiếu ba thành lớn, không ngờ đã đánh tới tới nơi đây rồi.

Trong quân doanh Vân Châu 

"Nguyệt công tử! Đại quân của Quân Mặc đã tiến về phía trước, nói không chừng ngày mai sẽ công thành, chúng ta nên làm cái gì đây?"

"Quân đội Đông Diệu cũng liên tục bại lui, sợ rằng qua không được bao lâu cũng sẽ bị đánh tan, ngược lại Nam Chiếu ta tràn ngập nguy cơ rồi!"

"Nguyệt công tử! Nếu không chúng ta cầu hòa! Chiến dịch lần trước quân ta tổn thất ước chừng năm vạn người, kể từ khi Quân Mặc ngự giá thân chinh tới nay, cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa từng đánh thắng một trận, tiếp tục như vậy chúng ta sẽ thua không thể nghi ngờ!"

"Câm mồm!" Nguyệt Diệc Hàn vỗ lên bàn một cái, sắc mặt lần đầu tiên mất đi thong dong và ôn hòa, nét mặt của hắn bây giờ lạnh lùng như trái tim của hắn, tay giấu trong tay áo gắt gao nắm chặt, có thể thấy được hiện tại hắn tức giận thế nào; hắn tưởng rằng Quân Mặc nghe Mộ Hoàng Tịch ở trong tay hắn, sẽ có chút cố kỵ, lại không nghĩ rằng Quân Mặc chẳng những không dừng tay, hơn nữa vừa đến là công kích không kiêng dè, đầu tiên là đoạt lại đất đai bị mất, tiếp đó là vó ngựa không ngừng tiến công nơi này, không ngờ lại dồn bọn họ đến Vân Châu.

Hắn không tin! Hắn tuyệt đối sẽ không thua, ngay cả Quân Mặc lợi hại hơn nữa, hắn có quân đội ba quốc gia, làm sao có thể thua: "Người đâu! Viết một lá thư, lập tức để Lặc quốc xuất binh!"

"Nguyệt công tử! Hoàng đế Lặc quốc sẽ xuất binh sao?" Có tướng lĩnh lo lắng hỏi.

Nguyệt Diệc Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn gã một cái: "Không xuất binh cũng phải xuất binh!"


"Báo!"

Cả một phòng mang hơi thở quỷ dị bị tiếng báo của binh lính đánh gãy, Nguyệt Diệc Hàn vung ống tay áo lên ngồi trở lại vị trí của mình: "Vào đi!"

Binh lính đi tới quỳ xuống: "Báo công tử, tiểu thư đến rồi!"

Binh lính vừa mới nói xong, Nguyệt Vô Song đã vén rèm lên đi tới: "Ca!"

Nguyệt Diệc Hàn nhìn thấy nàng ta, không có vui sướng gặp lại, ngược lại là nhướng mày: "Sao muội biết ở chỗ này?"

Nguyệt Vô Song gật đầu chào với các tướng lĩnh, ngay sau đó đi tới: "Ca ca không cần viết thư đi Lặc quốc, hoàng đế Lặc quốc đã nói rõ, tuyệt đối sẽ không xuất binh!"

"Cái gì?" Nguyệt Diệc Hàn nhíu lông mày: "Tại sao có thể như vậy?"

Các tướng lĩnh khác cũng bị tin tức này dọa cho kinh sợ: "Nếu quả thật như Nguyệt tiểu thư nói, vậy chẳng phải chúng ta đến một chút phần thắng cũng không có sao?"

"Theo ta thấy nên cầu hòa! Như vậy cũng tốt dễ giao phó với hoàng thượng!"

"Ta cũng tán thành, nếu không chờ quân đội Tây Việt đánh tới nơi này, chúng ta sẽ không có đường lui!"

Nguyệt Diệc Hàn lạnh lùng nhìn một đám tướng lĩnh đang ngồi, người ở chỗ Quân Mặc đều là hổ tướng, tùy tiện một người cũng có thể trấn giữ một phương, nhưng người chỗ hắn, còn chưa bắt đầu đánh giặc đã muốn cầu hòa, quả thật chính là muốn chọc tức chết hắn mà!


Hiển nhiên Nguyệt Vô Song cũng không thích nhóm người này, nhưng mà bây giờ còn phải dùng tới bọn họ, cho nên nén tức giận trong lòng xuống, nói: "Không nhất định là chúng ta phải cầu xin Lặc quốc, dù là tự chúng ta cũng có thể đánh thắng Tây Việt!"

"Nguyệt tiểu thư nói thì dễ dàng, Quân Mặc mang đội quân tinh nhuệ không có sức mạnh nào địch nổi, chúng ta đến một chút phần thắng cũng không có!"

Nguyệt Vô Song nhìn về phía cửa: "Không phải ta đây mang đến phần thắng cho các ngươi sao?"

"Cái gì?"

Mọi người theo ánh mắt Nguyệt Vô Song nhìn về phía cửa, Mộ Hoàng Tịch bất đắc dĩ vén rèm đi vào, nhìn người đang ngồi, cuối cùng rơi vào trên người của Nguyệt Diệc Hàn, khóe môi khẽ nâng lên: "Phần thắng Nguyệt tiểu thư nói là ta sao?"

"Nguyệt tiểu thư có ý gì? Chẳng lẽ ngài lại muốn đưa cho Quân Mặc một nữ nhân hay sao?"

"Mặc dù nữ nhân này quả thật không tệ, nhưng Quân Mặc thấy chưa chắc sẽ động lòng!"

"Đúng vậy, người trong thiên hạ đều biết Quân Mặc sợ hoàng hậu của hắn, những nữ tử khác hắn đều nhìn không thuận mắt!"

Nguyệt Vô Song nghe vậy, tự tin trên mặt càng tăng lên: "Vì sao các vị tướng quân không hỏi xem thân phận của người trước mắt là gì?"

"Đủ rồi!" Sắc mặt của Nguyệt Diệc Hàn âm trầm có chút đáng sợ: "Ai cho muội dẫn nàng tới?"

Đầu tiên là Nguyệt Vô Song chấn động thân thể, nhưng quật cường không cúi đầu: "Ca ca, huynh có ý gì? Rõ ràng có thể có phương pháp tốt hơn khiến cho Quân Mặc lui binh, huynh vẫn không cần, chẳng lẽ huynh thật sự chờ đến lúc Quân Mặc đánh tới quốc đô Nam Chiếu ư? Vậy thì cơ bản là huynh chứa tâm tư khác?"

"Nguyệt Vô Song!" Một tiếng gọi này, hiển nhiên là Nguyệt Diệc Hàn nổi giận.


Bình thường Nguyệt Vô Song rất sợ người huynh trưởng này, hơn nữa cũng rất nghe lời hắn nói, vì mục tiêu của hắn, nàng nổi danh thiên hạ, dạo chơi giữa các quốc gia, nhưng khi biết hắn bắt Mộ Hoàng Tịch nhưng không lợi dụng nàng, nàng ta thật sự nổi giận, nhất là nghe được người làm nói cho nàng ta biết Nguyệt Diệc Hàn vẫn còn giữ lại một tòa cung điện ở Nguyệt gia cho Mộ Hoàng Tịch, nàng ta thiếu chút nữa tức điên, tại sao nàng được huynh trưởng mình ưu ái, tại sao nhiều nam nhân đều thích nàng như vậy? Rõ ràng nàng ta xinh đẹp hơn, xuất sắc hơn, vì sao lấy được tốt nhất đều là nàng?

"Ca ca là bị muội nói trúng thẹn quá thành giận sao?"

Một đám tướng lĩnh nhìn hai huynh muội này ầm ĩ đến không thể kết thúc, sau đó hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt về phía Mộ Hoàng Tịch đứng ở cửa: "Rốt cuộc nàng có thân phận gì?"

Nguyệt Vô Song hừ lạnh một tiếng: "Nàng chính là hoàng hậu Tây Việt trong miệng các ngươi!"

"Cái gì?" Mấy tướng lĩnh cả kinh đứng vụt dậy, ánh mắt có chút không tin nhìn Mộ Hoàng Tịch, sau đó tỉ mỉ quan sát Mộ Hoàng Tịch, mới phát hiện dung mạo của nàng không chỉ xuất chúng, hơn nữa còn có một chút hàm súc không đồng dạng, nàng vẫn đứng lẳng lặng ở nơi đó, nhưng quanh thân lại giống như được hơi thở cao quý bao trùm, cao quý, ưu nhã, ngạo khí, quả nhiên có phong phạm của Hoàng Hậu một nước!

"Không thể ngờ là hoàng hậu Tây Việt, như thế, sẽ không sợ Quân Mặc không lui binh rồi!"

"Đúng đấy! Tin đồn Quân Mặc yêu vị hoàng hậu này đến mức tận cùng, giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, huỷ bỏ hậu cung ba nghìn, hiện tại hoàng hậu ở trong tay chúng ta, nhất định hắn sẽ lui binh!"

Cả quân trướng quét sạch tử khí lúc nãy, thay vào đó rất vui vẻ, mà đều chỉ bởi vì một người, có lẽ chỉ bởi vì thân phận của nàng.

Cách một đám tướng lĩnh, Mộ Hoàng Tịch và Nguyệt Diệc Hàn nhìn thẳng vào mắt, ánh mắt của nàng thản nhiên, không e ngại không sợ sệt, ngược lại cảm xúc trong con ngươi của Nguyệt Diệc Hàn lại làm người ta khó có thể phân biệt, chỉ là mặc kệ tâm tình của Nguyệt Diệc Hàn là gì, Mộ Hoàng Tịch cũng biết tác dụng của con tin là nàng nên phát huy rồi, mặc dù Nguyệt Diệc Hàn tức giận Nguyệt Vô Song dẫn nàng đến, nhưng hiện tại ở điều kiện này, hắn phải lợi dụng nàng mới có thể đạt được mục đích, vào lúc này đương nhiên người thông minh sẽ lựa chọn cái có lợi với mình, không phải sao?

Nguyệt Vô Song thấy vẻ mặt Nguyệt Diệc Hàn, nhất thời hiểu mình đánh cuộc thắng, mặc dù nàng ta bởi vì thái độ của Nguyệt Diệc Hàn mà giận dữ, nhưng cũng không phải nàng ta không có đầu óc, mặc kệ nàng ta tức giận như thế nào, nhưng mà e ngại với Nguyệt Diệc Hàn vẫn in thật sâu vào trong đầu, trừ khi có lý do đầy đủ, nếu không nàng ta phải gánh vác hậu quả kinh khủng; nhưng may mắn là nàng ta hiểu Nguyệt Diệc Hàn hơn bất kỳ kẻ nào, hiểu hắn là một người có thể lợi dụng tất cả để đạt được mục đích của mình, bao gồm người muội muội như nàng ta cũng chỉ là một con cờ mà của hắn thôi, cho nên dưới tình huống như thế, dù hắn sẽ tức giận, nhưng cũng tuyệt đối sẽ đồng ý cách làm của nàng ta.

Mộ Hoàng Tịch được xem là người quan trọng nhất giam cầm lại, bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng thủ vệ, người bình thường đoán chừng là có chạy đằng trời, chỉ là Mộ Hoàng Tịch sẽ không nghĩ tới muốn chạy trốn, ngược lại nàng rất mong đợi ngày mai đến, xa cách đã hai tháng, nàng rất nhớ, không biết gặp lại lần nữa, nên là bộ dạng như thế nào?

Lại nói hai tháng này, nàng không nhớ đến Quân Mặc, thậm chí có thời điểm nàng cũng hoài nghi tình cảm của mình với Quân Mặc rốt cuộc sâu đậm thế nào, nhưng, cho tới giờ khắc này xa cách hắn nàng mới hiểu được, không phải nàng cũng không nhớ nhung, chỉ là chính nàng không phát hiện ra, thật ra thì nội tâm đã sớm nhớ như điên!

Trong lòng thở dài một tiếng nằm vật xuống trên giường, xem ra tối nay nhất định là một đêm không ngủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui