Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


: Có rung động chút nào không?

Phó Quân Tiêu thuận tiện đưa tay vòng qua ôm lấy bả vai Đồng Kỳ Anh, tựa đầu lên một bên vai cô, để toàn bộ một nửa sức nặng của mình đặt lên người của Đồng Kỳ Anh.


Đồng Kỳ Anh có chút khó nhọc ôm đỡ lấy thắt lưng của Phó Quân Tiêu, đỡ anh đứng vững, thật sự muốn tìm một chỗ nào đó để anh ngồi xuống thì tốt quá.


Lúc này, bên phía ba người bạn cùng phòng thấy thế, ngay lập tức bèn sôi nổi hẳn lên, đi tới trợ giúp.


Phó Quân Tiêu toàn thân mặc một bộ âu phục màu đen, vóc người cao lớn rắn chắc, dung mạo anh tuần, mặt mũi oai hùng mạnh mẽ,

Ba nữ sinh vừa nhìn thấy Phó Quân Tiêu trời sinh đã mang một khuôn mặt rất vẻ đẹp trai, cho dù là say rượu đến nỗi mất hồn lạc phách, cũng không làm mất đi bộ dáng anh tuấn, một đám không nhịn được nổi lên cơn mê trai.


“Kỳ Anh, anh trai cậu hả? Bộ dáng thật là đẹp trai quá đi!” Bạn nữ cùng phòng Lam Hồng Hoa là một người thích thế giới ảo tưởng mơ mộng của nữ sinh, lúc này cô ấy giống như là một con mèo nhỏ đang làm nũng, lắc lắc cái thân mình, hai tay đưa lên miệng vuốt vuốt xuống, nũng nịu nói ra.
.


||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||

Cũng may, một người bạn cùng phòng khác Cung Quế Phương vẫn là nghiêm túc thăm hỏi: “Kỳ Anh, anh trai cậu có sao không?”

Đồng Kỳ Anh đáp lại: “Anh ấy uống nhiều quả”

“Vậy đi thuê cho anh ấy một căn phòng để anh ấy nghỉ ngơi đi” Ngay cả người bạn cùng phòng không thích nói chuyện nhất là Nghiêm Khả Hân cũng đã mở miệng nói ra.



“Không sao, tớ gọi một chiếc xe đưa anh ấy về nhà là được rồi” Đồng Kỳ Anh mỉm cười.


Lam Hồng Hoa không kiềm được buồn bực hỏi: “Nhà cậu ở tận thành phố Thuận Canh, đã muộn thể này rồi làm gì còn xe mà về nữa.”

Đồng Kỳ Anh cười thẹn thùng: “Anh ấy, anh ấy là anh họ lớn của tớ, ở trong thành phố Cung Huy”

“Thế thì được.
Vậy bọn tớ trở về trước” Lam Hồng Hoa nói tiếp.


Đồng Kỳ Anh đỡ Phó Quân Tiêu gật gật đầu.


Lam Hồng Hoa, Cung Quế Phương, Nghiêm Khả Hân cùng xoay người rời đi, Lam Hồng Hoa còn không quên cùng với Cung Quế Phương và Nghiêm Khả Hân tiếp tục mê trai: "Anh trai của Kỳ Anh thật là đẹp trai quá! Chờ Kỳ Anh quay về, tớ nhất định phải hỏi Kỳ Anh xem anh trai cậu ấy đã có bạn gái hay chưa?

“Cậu đúng là! Vừa thấy trai đẹp đã muốn theo đuổi rồi.
Thật không có tiền đồ gì cả” Cung Quế Phương cười nói.


"..” Nghiêm Khả Hân ở một bên nghe là chính, không phát biểu ý kiến gì.


Sau khi ba bạn nữ cùng phòng rời đi, Đồng Kỳ Anh lấy điện thoại di động ra, đúng lúc đang chuẩn bị gọi cho Tô Hoài Lan thì lại bị Phó Quân Tiêu đưa tay giật lấy điện thoại đi.


“Đưa anh đến khách sạn” Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói.


Đồng Kỳ Anh liếc nhìn Phó Quân Tiêu một cái, tức giận đáp lại: “Trên người em không có tiền”

“Anh có thể đây” Phó Quân Tiêu nói tiếp.


“Anh vẫn là nên đi về nhà thì hơn.
Chỗ này cách biệt thự nhà họ Phó không xa” Đồng Kỳ Anh nhíu mày nói.


Phó Quân Tiêu đứng thẳng người lên, một tay bắt lấy cánh tay Đồng Kỳ Anh, một tay nắm cằm cô nói: “Trong khoảng thời gian này, tại sao em lại lạnh nhạt với anh?”

“Em...
Trong tầm nhìn, lập tức khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu bị phóng to lên, Đồng Kỳ Anh muốn nói lại thối, hơi quay đầu đi.


Phó Quân Tiêu lại đem khuôn mặt của cô đối diện với chính mình.


Anh cùng với bóng đêm lạnh lẽo tiến gần về phía cô, hơi thở trên người càng ngày càng rõ ràng, chiếm giữ toàn bộ hơi thở của cô.


Hôm nay cô là tân sinh viên đến bảo tên nhập học, thật ra anh đã theo dõi cô cả một ngày.



Kể từ sau khi cô cùng Phó Quân Bác trở về, cô lại không đến công ty làm, anh không gặp được cô, mỗi ngày trôi qua dài như một năm, nghĩ đến cô trong lòng như là muốn phát điên.


Cho nên, hôm nay anh làm một tên “biến thái” bám theo cô cả một ngày, cô cùng với bạn cùng phòng đi dạo phố phường, anh ở đây tiện thể vào trong quán rượu uống rượu.


Anh liền ngồi phía bên kia của quán rượu, trước cửa sổ sát sàn.
Có thể ngồi đây nhìn rõ ràng quán đồ ăn vặt của cô.


Hơn nữa, anh uống rượu cũng không phải không có tiền thanh toán, mà chính là muốn gây rối ngoài cửa quản rượu thu hút sự chú ý của cô.


Đột nhiên Phó Quân Tiêu cảm thấy hóa ra cũng có lúc mình ấu trĩ như vậy, thậm chí ấu trĩ đến nực cười.


Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy trên người anh tỏa ra một loại hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ, trước mặt chính mình chảy xuống.


Càng gần cô trong gang tấc, anh càng xúc động muốn cưỡng hôn cô.


Phó Quân Tiêu không cầm nổi lòng mà hơi cúi người, cúi đầu xuống gần lại.


“Kỳ Anh, em có chút rung động nào với anh không?” Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng anh nói nhỏ, khi đôi môi mỏng lành lạnh của anh tiến gần sát vành tai mỏng manh có chút lạnh của cô, trái tim Đồng Kỳ Anh liền đập mạnh lên.


| Dường như là một loại bản năng, Đồng Kỳ Anh dùng toàn bộ khả năng của mình đẩy Phó Quân Tiêu ra.


Không có sao?

Cho tới bây giờ cô thật sự không có rung động gì với anh sao?


Cho dù so với Quân Bác, anh gặp gỡ cô trước, cô cũng không thể rung động một chút đốt với anh sao?

Đồng Kỳ Anh hai mắt nhìn thẳng vào Phó Quân Tiêu, phát hiện sau khi anh đè nén lại cơn say rượu, liền thở hổn hển xoay người rời đi.


Anh cả đúng là có tâm địa gian xảo, bên cạnh có Tô Hoài Lan và Lý Tự San còn chưa đủ hay sao, còn muốn nói mấy loại lời đùa giỡn trêu ghẹo này với cô.


Phó Quân Tiêu thấy bóng dáng Đồng Kỳ Anh tức giận quay đi, bất đắc dĩ cười khổ.


Khi anh chuẩn bị tiến lên phía trước đuổi theo cô, bỗng nhiên phía trước có người chặn đường đi của cô lại.


Đồng Kỳ Anh cũng không nghĩ rằng người chặn đường chính mình lại là Hà Tuân Định và bạn gái hiện tại của anh ta Lâm Ánh Như.


“Kỳ Anh, cô đúng là âm hồn không tan” Hà Tuân Định ôm eo Lâm Ánh Như, nói giọng châm chọc khiêu khích với Đồng Kỳ Anh.


Đồng Kỳ Anh hơi cau mày, không muốn đấu võ mồm với anh ta, lúc định đi vòng qua lại bị Lâm Ánh Như đưa tay ngăn lại.


- -------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui