Chương 220: Găng Tay Trăng
Tàu khu trục Giang Nam, giống như một con vật khổng lồ trên biển, sát khí hừng hực từ trên biển lao đến.
Xung quanh nó xuất hiện vô số tàu chi3n.
Radar của tất cả các tàu chi3n đều quay nhanh, tháp pháo được nâng lên cao và oai phong, hung vĩ.
Phía trên nhiều tàu chi3n, máy bay trực thăng vũ trang các loại phát ra âm thanh đột ngột và dữ dội, bay lượn trên không, giống như đại bàng thép, gầm rú.
Đây chính là đội quân đến từ biển khơi.
Trên đất liền, số lượng lớn quân đội cũng xuất hiện xung quanh Đảo quốc Sư tử.
Những chiếc xe tăng bọc thép nhanh nhẹn, nâng nòng lên, như những con ngựa hoang, ầm ầm từ xung quanh.
Một đoàn xe địa hình có vũ trang đi sau xe tăng.
Phía sau cùng là một số lượng lớn xe tải quân sự cỡ lớn, lần lượt từng binh sĩ được trang bị vũ khí dày đặc, từng người một nhanh chóng nhảy khỏi xe tải quân sự.
Ngoài ra, các binh sĩ đơn lập nhanh chóng thành lập tổ, tổ hợp thành đội hình, cuối cùng từng đội nhanh chóng bám theo xe tăng và xe địa hình một cách trật tự tạo thành tấm lưới, bao vây người trên đảo Sư tử.
Lục Thương Thiên và đám người Chúc Cổ Thiền toàn bộ đều ngơ ngác, đứng hình.
Trần Ninh đến nghênh chiến rồi.
Có điều, Trần Ninh đến ngoài một đội quân trên biển, còn điều động thêm vô số chiến sĩ.
Quy mô này đủ để chống lại một cuộc chiến tranh, đủ tiêu diệt một đất nước nhỏ bé.
Ùm! Lục Thương Thiên trực tiếp quỳ xuống, sắc mặt xám xịt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, cả người ngớ ngắn, không ngừng lầm bẩm một mình: “Không thể, không thẻ…”
Lão già Chúc Cổ Thiền, bởi vì huyết áp của hắn tăng lên tới cực điểm, trực tiếp phun ra một ngụm máu, sau đó lại ngã xuống hôn mê.
Những đệ tử còn lại của Đường gia thậm chí còn tệ hơn, từng người một sợ đến mức vứt bỏ binh khí và khóc lóc cầu xin.
Đứng trên boong tàu khu trục Giang Nam, Trần Ninh dửng dưng nhìn Đảo Sư tử, những đệ tử Đường gia đang quỳ xuống cầu xin thương xót, liếc mắt rồi lạnh lùng nói: “Lục Thương Thiên, không phải ngươi nói muốn giết ta hay tiêu diệt toàn bộ người nhà của ta sao? Lên đi.”
Lân đi? Làm sao mà lên? : Lục Thương Thiên quỳ trên mặt đất, toàn thân run như cầy sấy, mồ hôi đầm đìa, lúc này muốn chết luôn rồi.
Trần Ninh đã khống chế được cục diện, toàn bộ đồ đệ nhà họ Đường đã bị bắt.
Anh quay đầu nhìn về phía gia đình Đường Bắc Đầu đang quỳ thành hàng trên boong tàu nói: “Vua Giang Nam, thuộc hạ của ông cũng thật vô dụng.”
Đường Bắc Đầu quỳ trên mặt đắt, liên tục dập đầu đến nỗi đầu ông ta rớm máu, cầu xin nói: “Thiếu tướng, tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, ngàn vạn lần không nên đắc tội ngài, xin ngài rộng lòng từ bi tha cho chúng tôi lần này.”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Tôi cũng rất muốn tha cho ông, cũng đã cho ông cơ hội, tiếc là ông không trân trọng nó, ngược lại còn biến nó càng nghiêm trọng hơn.”
“Nếu như tôi là một người bình thường, như vậy thì bây giờ chắc là cả nhà tôi đang phải quỳ trước mặt ông cầu xin tha Tả “Nếu là như vậy, ông sẽ tha cho gia đình tôi không?”
Đường Bắc Đầu nghe vậy càng đập đầu mạnh hơn, miệng không ngừng van xin: “Tôi sai rồi, xin thiếu tướng tha cho tôi đi, tôi nguyện ý giao nộp toàn bộ tài sản, bù đắp những sai lầm tôi đã làm, chỉ cầu xin thiếu tướng giữ lại mạng sống cho gia đình ` tôi.
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Một nhà các ngươi chết rồi, chỗ tiền này không phải cũng nộp cho tổ quốc sao.”
“Có điều, ông cũng từng làm thị tôn tỉnh Giang Nam, nếu như bây giờ bị tôi tiêu diệt e rằng dư luận sẽ bùng nỗ.”
“Như này đi, ông chỉ được giữ lại 1 tỉ, toàn bộ chỗ tài sản còn lại quyên góp cho cục chính trị tỉnh Giang Nam thành lập quỹ từ thiện đặc biệt.”
“Sử dụng số tiền đó cho các dự án xây dựng đô thị và xóa đói giảm nghèo, cải thiện điều kiện môi trường đô thị, cải thiện vấn đề của các gia đình nghèo và học sinh nghèo, coi như đây là cơ hội để các ngươi đền bù cho xã hội.
Còn gia đình các người thì ra nước ngoài sinh sống, đây là cách con đường sống tôi lưu lại cho mấy người.”
Tài sản hai trăm tỉ, trong chớp mắt chỉ còn lại 1 tỉ, hơn nữa cả gia đình phải rời bỏ Tỉnh Giang Nam, rời Hoa Hạ đi nước ngoài sinh sống.
Đường Bắc Đầu ngay lập tức như già đi rất nhiều, nhưng ông biết được như vậy đã là cơ hội hiếm có lắm rồi.
Ông ta liên tục cảm ơn, run rẫy nói: “Được, tiểu lão lập tức làm theo.”
Lúc này, Lưu Chắn Bình dẫn theo một vài thuộc hạ đi tới, cười hỏi: “Thiếu tướng, đám người ở trên bờ kia xử lý thế nào?”
Trần Ninh thờ ơ nói: “Những tên này ỷ có võ mà phạm luật, không thể tha thứ.
Như vậy đi, bên phía Bắc Cảnh gần đây đang xây dựng các cơ sở quân sự, cần một lượng lớn lực lượng lao động.
Hữu Phương Lưu cử người đưa mấy người này đến Bắc Cảnh, cho bọn họ ở đó cải tạo 3 năm.”
Lưu Chắn Bình: “Được.”
Cải tạo 3 năm cũng không tính là trừng phạt quá nặng.
Tuy nhiên, môi trường phía bắc khắc nghiệt, địa hình dốc, nửa năm băng tuyết.
Cải tạo ở đó, còn là xây dựng cơ sở quân sự nhát định không ít người phải chết, ai có thể sống để quay về phải xem mệnh ai lớn rồi.
Ngày hôm đó, Đường Bắc Đầu bán hết tài sản trong nhà, chỉ để lại 1 tỉ, số còn lại đều đem quyên góp.
Sau đó cả gia đình ngồi chuyến bay qua đêm, rời Trung Quốc đến Châu Âu.
Hàng ngàn đệ tử của Đường Bắc Đầu đều bị bắt và đày đi biên cương cải tạo.
Sự việc này sau khi được lan truyền ra, cả phía Nam đều bùng nỗ rồi.
Mọi người đều không ngừng bàn tán chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng vì Trần Ninh ra lệnh phong tỏa toàn bộ tin tức, vì vậy không có ai biết chuyện xảy ra với Đường Bắc Đầu có liên quan đến anh.
Có tin đồn rằng Đường Bắc Đầu đã rút ra một tỷ đồng để hối lộ tướng tướng quân Lưu Chắn Bình.
Điều này khiến Lưu Chấn Bình vô cùng tức giận, hơn nữa Đường Bắc Đầu trong thời gian diễn ra lễ hội hải quân đã tập hợp thuộc hạ với mưu đồ bắt chính.
Lưu Chắn Bình điều động hạm đội của mình và hàng vạn chiến sĩ nắm trọn Đường Bắc Đầu và vô số đồ đệ nhà họ Đường.
Đường Bắc Đầu là bá chủ phương Nam, lụng đoạn nhiều ngành có lợi nhuận, đồ đệ của ông ta cũng không phải thứ tốt đẹp gì, đều là uy hiếp, lừa lọc thống lĩnh thị trường khiến cho thiên hạ lên tiếng.
Vua Giang Nam lần này xảy ra chuyện, người dân ai ai cũng vỗ tay ăn mừng.
Gia đình Trần Ninh hôm đó, dự xong lễ hội hải quân cũng quay về Trung Hải.
Trên đường về, Tống Sính Đình trách móc Trần Ninh: “Lúc lễ hội Hải quân bắt đầu, anh cùng Thanh Thanh, Đồng Kha đi đâu?”
Trần Ninh cười nói: “Anh dẫn con gái lên một tàu khu trục xem xem.
Tống Thanh Thanh lập tức hung phần nói: “Bố đưa con lên tàu khu trục, chiếc tàu đó rất to.”
Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ đều cười rồi gật đầu.
Bọn họ nghĩ rằng Trần Ninh không thể nào lên được tàu khu trục, có thể là Trần Ninh đưa con gái lên một con tàu bình thường rồi nói dối con gái đó là tàu khu trục.
Con gái không hiểu chuyện, bị Trần Ninh lừa nên tưởng đó là chiên hạm.
Tống Sính Đình đánh Trần Ninh một cái, liếc anh, thấp giọng nói: “Sao anh có thể lừa đứa nhỏ như thế hả?”
Trần Ninh chớp chớp mắt: “Anh không có lừa Thanh Thanh, anh và con đúng là đã lên chiến hạm.”
Tống Sính Đỉnh không tin, tức giận nói: “Thôi đi, anh có thể dỗ được trẻ con, đừng mong dỗ được em, em không có ngốc như vậy đâu.”
Cả nhà Trần Ninh vui vẻ trở về đến Trung Hải, đường về lần này vô cùng vui vẻ.
Nhưng Đường Bắc Đầu xảy ra chuyện, một số người vô cùng tức giận.
Đó là gia tộc trăm năm đều là hào môn tỉnh Thiên Hải, Tiêu gia.
Ở phương Nam, ai ai cũng biết Đường Bắc Đầu vô cùng có tiếng, được gọi là vua Giang Nam.
Nhưng trong giới những người quyền quý lưu truyền một câu: vua dòng chảy Giang Nam, Tiêu gia kiên có.
Cũng có thể nói, có thêm nhiều người thống trị Giang Nam nhưng chỉ được một thời, chỉ có nhà họ Tiêu luôn là đỉnh cao của thế lực.
: Thật ra, vua Giang Nam Đường Bắc Đầu cũng chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng, ông ta chẳng qua chỉ là găng tay trắng nhà họ Tiêu.
Găng tay trắng, chính là người phát ngôn.
Nhà họ tiêu trăm năm hào môn, mỗi thế hệ đều có người giữ chức vụ quan trọng ở phương Bắc.
Để giữ gìn danh tiếng, nhiều hành vi tham ô, nhiều chuyện trong bóng tối, Tiêu gia không thể đích thân làm, buộc phải an bài một người đi xử lý những việc này.
Chuyên môn phụ trách việc tham ô, vơ vét của cải, rửa tiền, làm những chuyện không quang minh chính đại, giúp chủ nhân quản lý kho tiền được gọi là găng tay trắng.
Gia tài hai trăm tỉ của Đường Bắc Đầu thực ra có đến một nửa thuộc nhà họ Tiêu, Đường Bắc Đầu chỉ là người quản lý.
Bây giờ găng tay trắng làm mát hết tiền, găng tay trắng cũng chạy trốn ra nước ngoài rồi.
Lão gia của Tiêu gia là Tiêu Chiến đặc biệt tức giận.
Tiêu Chiến nói: “Hai trăm tỉ của Đường Bắc Đầu ai cũng không được động vào, toàn bộ số tiền đó ngoan ngoãn đem về Tiêu gia.
Bất kì ai hay tổ chức nào dám sử dụng số tiền này thì chuẩn bị đợi gánh chịu sự tức giận của Tiêu gia đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...