Thiếu Soái Trở Về


Chương 159: Phật Nhảy Tường
Trong đại sảnh của nhà hàng Tử Kim Các, Đồng Hán Đông đưa ra quyết định: “Hiên thiếu nói đúng, không cần quan tâm đến Trần Ninh.

Nếu cậu ta không phải phé vật thì chắc chắn sẽ có cách để vào, nêu cậu ta không thể thì chứng tỏ cậu ta chính là phế vật.”
Đồng Kha vừa nghe xong đã rất tức giận, cả nhà Tống Sính Đình cũng vừa xấu hổ vừa lo lắng, ở đây đã bao cả nhà hàng rồi nên thật sự lo lắng Trần Ninh sẽ bị ngăn lại không vào được.
Âu Dương Hiên cười như không cười, anh ta đã ra lệnh cho Phan Lai không được cho bắt cứ người nào vào quấy rày.
Nếu Trần Ninh còn ngang ngược thì có lẽ Phan Lai sẽ đắm cho anh thành bánh bao nhân thịt phải không?
Âu Dương Hiên nghĩ như vậy nên ý cười trên khóe miệng càng ngày càng đậm.
Đúng lúc này, một người đàn ông dáng người cao lớn tỏa ra ánh hào quang như sao sáng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, mỉm cười từ ngoài cửa đi vào.
Đó chính là Trần Ninh!
Đồng Kha vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nói: “Anh rễ!”
Tống Sính Đình cũng vui vẻ nói: “Trần Ninh, Trần Ninh, anh đến rồi.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thật sự sợ Trần Ninh bị chặn ở cửa không vào được thì sẽ bị vợ chồng chị gái cười nhạo là phé vật.
Âu Dương Hiên kinh ngạc nhìn Trần Ninh, ngạc nhiên nói: “Cậu chính là Trần Ninh? Sao cậu có thể vào được?”
Trần Ninh cười khẽ: “Đương nhiên là đi bộ vào rồi.”
Âu Dương Hiên tức giận nói: “Không thể nào.

Tôi rõ ràng đã dặn Phan Lai không được cho ai vào.


Phan Lai đâu?”
Vừa dứt lời, Phan Lai mang theo vai phải bị thương đi vào.
Lúc này trên trán Phan Lai đầy mồ hôi lạnh, anh ta mang vẻ mặt đau khổ nói: “Hiên thiếu, tên này quá mạnh, tôi muốn ngăn cản cậu ta nên đã bị cậu ta làm vai phải bị thượng, tôi không ngăn được cậu ta…”
Âu Dương Hiên trợn tròn mắt, miệng mấp máy, hiển nhiên không thể tin được.
Người vệ sĩ có biệt danh xe tăng hình người này của anh ta cực kỳ mạnh mẽ, sức lực lớn vô cùng, ngay cả một bức tường cũng có thể dễ dàng đạp đổ.

Vậy mà lại có thể bị Trần Ninh khiến cho vai phải bị thương sao?
Thật sự là không thể tin đượ!
c Phan Lai hung hăng Trần Ninh rồi hỏi Âu Dương Hiên: “Thiếu gia, hay là tôi hạ lệnh cho đám thủ hạ đánh đuổi tên này ra ngoài được không?”
Âu Dương Hiên không muốn mắt phong độ trước mặt Đồng Kha, xua tay: “Không cân, các người lui ra đi.”
Phan Lai: “Vâng, thiếu gia!”
Trần Ninh đi tới bên cạnh Âu Dương Hiên, ghé sát vào tai Âu Dương Hiên nói nhỏ mà chỉ có hai người bọn họ nghe được: “Chính là anh đã sai ông chủ Ktv Diamond Dynastry là Đại Ngưu tìm tôi gây chuyện, còn bảo Đại Ngưu đánh gãy chân tôi phải không?”
Âu Dương Hiên lại mở to hai mắt, anh ta nghe nói Đại Ngưu đã làm hỏng chuyện.
Nhưng anh ta không ngờ Trần Ninh lại có thể phát hiện ra anh ta đã sai khiến Đại Ngưu.
Trần Ninh mặc kệ Âu Dương Hiên đang sửng sót, ngồi xuống ghế bên cạnh Tống Sính Đình, vươn tay ôm lấy Tống Thanh Thanh, hôn lên mặt con gái một cái, cười nói: “Tiểu bảo bối, con gọi món gì?”
Tống Khánh Thanh cười khúc khích nói: “Cha, chú đó hình như nói mời chúng ta được mời ăn tiệc cấp nhà nước, nhưng con không biết tiệc cấp nhà nước là gì.

Cha đã từng ăn đại tiệc cấp nhà nước chưa?”

Trần Ninh cười nói: “Sau cuộc đại duyệt binh vào ngày Quốc khánh năm ngoái, cha đã tham dự một bữa tiệc cấp nhà nước, cha nghĩ hương vị cũng được!”
Khi Âu Dương Hiên, Đồng Kha và Tống Sính Đình Đình nghe thấy Trần Ninh nói vậy thì đều há hốc mồm.
Không phải vì kinh ngạc!
Mà là vì họ cho rằng Trần Ninh đang khoe khoang quá đà!



họ.

Hầu hết mọi người đều không thể gọi các món trong yến tiệc cắp nhà nước này ở đây.”
Âu Dương Hiên khá đắc ý, vừa như cố ý vừa như vô ý nhắm thẳng vào Trần Ninh khiêu khích nói: “Ha ha, không sao, ăn xong bữa này này người khoe khoang nào đó trở về sẽ có thể khoe khoang về bữa tiệc cấp nhà nước nghe có lý hơn.”
Người nào đó thích khoe khoang tự nhiên là đang nói về Trần Ninh.
Mọi người đều không khỏi đỗ dồn ánh mắt về phía Trần Ninh, vẻ mặt Trần Ninh rất bình tĩnh, vẫn đút cho con gái ăn.
Con gái Tống Khánh Thanh tò mò hỏi: “Cha, bữa tiệc cấp nhà nước cha ăn trước đây có gì khác bữa ăn tối nay không?”
Tống Sính Đình càng trở nên xấu hổ khi nghe vậy, Trần Ninh đang khoác lác, chỉ có cô con gái ngây thơ tin rằng Trần Ninh thực sự đã tham dự yến tiệc cấp nhà nước.
Bây giờ con gái hỏi như vậy đơn giản chính là họa từ miệng mà ral Âu Dương Hiên và vợ chồng Đồng Hán Đông đều cười cọt nói: “Đúng vậy, Trần Ninh, cậu nói đã từng tham gia yến tiệc cấp nhà nước.

Vậy cậu nói xem bữa tiệc cấp nhà nước thực sự đó với bàn ăn bây giờ có gì khác nhau?”

Tống Sính Đình lo lắng nhìn Trần Ninh, lo lắng Trần Ninh có thể bị xấu mặt.
Thần sắc Trần Ninh vẫn ung dung tự tại, anh thản nhiên nói: “Hương vị không sai biệt lắm, nhưng thiếu một món ăn là Phật Nhảy Tường.”
Âu Dương Hiên hừ lạnh nói: “Ai mà không biết Phật Nhảy Tường là món ăn nỗi tiếng nhất trong yến tiệc cắp nhà nước.
Sở dĩ hôm nay không dọn ra là vì món này phải chuẩn bị trước.”
“Hơn nữa, món Phật Nhảy Tường này đều là lão thực thần Lỗ Tam Bảo làm.

Mặc dù Lỗ Kim Long là đồ đệ đứng đầu của lão thực thần nhưng cũng chỉ có được bảy tám phần chân truyền của lão thực thần mà thôi.

Nhưng trong món Phật Nhảy Tường này anh ấy vẫn cảm thấy sức nóng không đủ và không thể đánh bại được tâm biển vang danh của sư phụ mình nên căn bản không làm để phục vụ khách.”
“Trong nhà hàng Tử Kim Các, chỉ có lão thực thần mới có thể làm món Phật Nhảy Tường hoàn hảo nhát.”
“Có điều đáng tiếc là lão thực thần rất lâu rồi đã không đích thân nấu nướng.

Trước khi đến, tôi đã đích thân gọi điện thoại cho ông ấy muốn ông ấy tự tay nấu món Phật Nhảy Tường này nhưng ông ấy vẫn không chút do dự từ chối.”
Đồng Kha cong môi: “Nói nhiều như vậy, anh vẫn không có khả năng kêu lão thực thần tự mình nấu món Phật Nhảy Tường này sao?”
Âu Dương Hiên không phục nói: “Không phải là anh không mời được, mà là không ai có thể mời được.”
“Lão thực thần từng phụ trách yến tiệc cấp nhà nước, chuyên phục vụ yến tiệc cho các vị lãnh đạo cao nhát.

Ông ấy có thân phận đặc biệt.

Ngoài ra, tính tình ông ấy cương nghị, cứng không ăn mềm cũng không ăn.

Đại cam thấy ở cả Trung Quốc này cũng không có được mấy người có thể được ông ấy đích thân nấu ăn cho.”

Tống Thanh Thanh nghe nói lão thực thần lợi hại như vậy, xem ra Phật Nhảy Tường cũng rất ngon.
Cô bé háo hức nhìn Trần Ninh, nhỏ giọng nói: “Cha, con muốn ăn Phật Nhảy Tường được không?”
Trần Ninh xoa đầu của con gái: “Được rồi, nếu con muốn ăn, cha sẽ bảo lão thực thần ra đây đích thân vào bếp nấu cho Thanh Thanh ăn.”
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều bị sốc.
Nét mặt cả nhà Tống Sính Đình tràn đầy gượng gạo, cảm thấy sự khoe khoang của Trần Ninh ngày càng trở nên thái quá.
Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chỉ cười lạnh chế nhạo.
Âu Dương Hiên rất tức giận, Trần Ninh vậy mà lại nói rằng anh có thể làm được những điều mà anh ta không thể làm, đây đơn giản giống như tát vào mặt anh ta trước mặt mọi người!
Anh ta sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Ha ha, anh là cái thá gì mà cũng muốn mời lão thực thần đích thân tự mình nấu ăn cho?”
Đồng Kha đảo mắt hai cái, cố ý nói: “Không nhất định là như vậy, nói không chừng anh rễ thật sự có thể làm được thì sao?
Âu Dương Hiên, hay là chúng ta đánh cuộc đi?”
Âu Dương Hiên kinh ngạc: “Đánh cuộc như thế nào?”
Đồng Kha nói: “Nếu như anh rễ tôi không thể mời được lão thực thần đến nấu ăn, vậy tôi sẽ thua, tôi đồng ý làm bạn gái của anh.”
“Nếu như anh rễ tôi thật sự mời được lão thực thần đến làm món Phật Nhảy Tường, vậy thì anh thua, từ nay không được quấy rầy tôi nữa.”
Âu Dương Hiên nghe vậy sửng sốt, sau đó ngây ngắn cả người, hưng phấn nói: “Được rồi, một lời đã định.”
Đồng Kha vênh khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lên: “Một lời đã định!”
Đồng Kha nói xong bèn quay lại nói với Tống Sính Đình và Trần Ninh với vẻ đáng thương: “Chị họ, anh rễ, em thật sự không thích anh chàng này.

Lần này hai người nhất định phải giúp em, nhất định phải nhờ lão thực thần đến nấu món Phật Nhảy Tường.

Để cho anh ta thua tâm phục khẩu phục!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui