Chương 121: Đáng Tiếc Là Tôi Coi Là Thật!
Căn cứ bí mật ở ngoại ô đang diễn ra nghỉ lễ trao quân hàm.
Trên sân tập luyện, hơn 20..
chiến sĩ được trang bị đầy đủ vũ trang đứng ngay ngắn theo hàng ngũ.
Bên cạnh còn có xe tăng, xe bọc thép, xe địa hình vũ trang và các loại phương tiện sẵn sàng chiến đấu khác.
Thậm chí trong sân đỗ và nhà chứa máy bay ở phía xa, nhiều loại trực thăng vũ trang và một vài máy b4y chiến đấu cũng đang đậu.
Hơn 20..
cán bộ, chiến sĩ phấn khởi hướng về lễ trao quân hàm trên sân khấu.
Vì hôm nay thiếu soái của Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, niềm tin trong lòng vô số binh sĩ Trung Hoa ở đây là Trần Ninh đã thực sự đến thăm căn cứ tham dự lễ trao quân hàm.
Lúc này, tất cả binh lính đều nhìn về phía Trần Ninh, người vừa mới phong hàm cho mười giáo quan, vẻ mặt dâng trào phấn khỏi.
Trần Ninh mặc thường phục, đích thân trao quân hàm cho mười giáo quan, sau đó nói ngắn gọn: “Đời này không hối hận là lính Hoa Hạ, các vị đồng bào.
Đừng quên nhiệm vụ của mình, hãy mạnh mẽ tiến lên gánh vác trọng trách, bảo vệ quê hương đất nước.”
Vương Đạo Phương, Điển Chử, và hơn 20..
binh sĩ tại hiện trường cùng nhau hô to: “Không quên nhiệm vụ, tiến lên gánh vác trọng trách, bảo vệ quê hương đất nước!”
Đồng Kha đứng dưới sân khấu ngây ngốc nhìn Trần Ninh trên sân khấu, trong lòng sửng sốt không thể tả được.
Cô ấy nhìn Trần Ninh và nghĩ: Anh rễ của mình thực sự là một cựu chiến binh bình thường sao? Tại sao mình lại thấy những người lính này dường như rất phần khích khi nhìn thấy anh ấy?
Anh ấy dường như còn uy phong hơn cả thủ trưởng Vương.
Lúc này, Trần Ninh đã bước xuống sân khấu.
Điển Chử, Vương Đạo Phương và những người khác đi theo Vương Đạo Phương kính cần hỏi Trần Ninh liệu anh có muốn đến nhà ăn để ăn trưa với binh lính trước khi rời đi không?
Trần Ninh vừa muốn nói thì đột nhiên nhìn thấy một người lính làm nhiệm vụ canh gác bước nhanh như chạy tới: “Báo cáo!”
Vương Đạo Phương tức giận nói: “Có chuyện gì mà vội vội vàng vàng như thế, còn ra thể thống gì nữa?”
Người lính làm nhiệm vụ chào lễ sau đó nói lớn: “Báo cáo, bên ngoài căn cứ có vô số xe cùng hàng ngàn người đang tụ tập.
Những người này dường như đang định đột nhập vào căn cứ của chúng ta.”
Vương Đạo Phương nghe vậy bèn ngạc nhiên nói: “Hàng nghìn người đã tụ tập bên ngoài muốn xông vào căn cứ của chúng ta sao.
Lại còn có loại chuyện này nữa sao?”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Lúc tôi đến đây hình như có người theo dõi, nếu tôi không đoán sai, nhóm người bên ngoài hẳn là người của Chúc gia đến tìm tôi báo thù.”
Vương Đạo Phương tức giận nói: “Chúc gia thật sự là không biết sống chét.
Truyền lệnh của tôi, điều động đội 1 và đội 2 đi truy bắt tất cả những tên không biết trời cao đất dày đó về đây.”
Bộ hạ bên cạnh Vương Đạo Phương đang chuẩn bị thực hiện mệnh lệnh ngay lập tức.
Trần Ninh lại ngăn lại: “Không cần phải ra ngoài, cứ để bọn họ tự mình xông vào.”
Vương Đạo Phương vừa nghe xong liền sửng sót, lập tức hiểu được ý của Trần Ninh, cười nói: “Cũng đúng, cho bọn chúng vào đi, vừa hay chúng ta có thể đóng cửa đánh chó.”
Vương Đạo Phương nói xong liền hạ lệnh cho binh lính đang trực: “Ra lệnh cho binh lính đang túc trực ở cửa lui lại để cho những người ở ngoài xông vào.”
“Vâng!”
Hàng trăm chiếc ô tô đang đậu trên bãi đất trống ngoài cổng căn cứ.
Có những chiếc Bentley, Mercedes-Benz, BMW, Ngũ Tỉnh Hồng Quang, và cả những chiếc xe buýt quân sự nhỏ.
Hơn 3..người đàn ông đằng đằng sát khí bước xuống xe rồi tập trung lại cùng nhau.
Chúc Phong Hoa nói xong liền vung tay nói: “Hành động đi, xông vào bắt sống Trần Ninh.
Tôi muốn băm vằm cậu ta ra hàng nghìn mảnh để báo thù cho con trai tôi.”
Hơn 3.
thủ hạ phía sau thi nhau hô to: “Lao vào bắt sống Trần Ninh.”
Uỳnh!
Cánh cửa đóng kín bị cưỡng chế mở ra.
Đám đông dữ dội lao vào, Chúc Phong Hoa cũng mang theo A Quỷ và mấy tên thủ hạ có năng lực khác bước lớn xông vào.
Hơn 3..
đệ tử Chúc gia đằng đằng sát khí xông vào căn cứ, miệng la hét đòi chém giết.
Nhưng sau khi xông vào, người xông lên phía trước đột nhiên dừng lại không báo trước, tiếng quát giết trong miệng cũng đột ngột dừng lại.
Những người đi sau không biết chuyện gì đang xảy ra cứ lần lượt đây đồng bọn đi trước, khó hiểu hét lên: “Sao vậy, tại sao các người đều dừng lại, đừng ngắn ra như thé, tiếp tục tiến lên!
Những người phía sau vừa nói vừa đầy đồng đội phía trước ra và chen lần lên phía trước.
Sau đó, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều há hốc mồm, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.
Chúc Phong Hoa đang tự hỏi tại sao tất cả thuộc hạ của ông ta đều đứng im tại chỗ như điểm huyệt vậy?
“Tránh ra, tránh ra.
Phía trước có chuyện gì, để tôi xem xeml”
Chúc Phong Hoa tách một đường khỏi đám đông đi lên phía trước.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta há hốc mồm, miệng không thể khép lại được vì kinh ngạc.
Hóa ra trước mặt băng nhóm của ông ta là vô số binh lính được trang bị vũ trang toàn bộ đang xếp hàng ngay ngắn.
Ngoài ra còn có các loại xe tăng, xe bọc thép, xe địa hình vũ trang, v.v., và còn có máy bay trực thăng và máy b4y chiến đấu ở phía xal Trời ơi, họ vậy mà đã đột nhập vào một căn cứ quân sự bí mật.
Lúc Chúc Phong Hoa và người của ông ta còn đang sững sờ, Vương Đạo Phương đã gầm lên: “Tiến vào trạng thái chiến đấu!”
Rằm!
Đội binh lính trên hiện trường tập tức tản ra rồi bao vây Chúc Phong Hoa và những người khác cùng một lúc.
Cạch!
Tiếng nạp đạn súng tiểu liên trong tay của vô số binh lính vang lên, vô số họng súng cùng nhau chĩa vào Chúc Phong Hoa.
Ngay cả những chiếc xe tăng và xe bọc thép xung quanh cũng di chuyển chậm chạp hướng những họng súng nhô cao lên nhằm vào Chúc Phong Hoa và những người khác.
“Ra lệnh các người không được kháng cự và đầu hàng ngay lập tức.
Bất kỳ ai bỏ chạy hoặc phản loạn sẽ giết không xem xét.”
Khi giọng nói lớn và mạnh mẽ của Vương Đạo Phương vang lên lần nữa, đám người Chúc Phong Hoa đang bị bao vây dày đặc cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau cú sóc.
Tất cả bọn chúng nhanh chóng vứt bỏ vũ khí cùng nhau đầu hàng.
Chúc Phong Hoa cũng tuyệt vọng, giơ tay lên nhìn Vương Đạo Phương và những người khác, cay đắng nói: “Thủ trưởng Vương, đây là hiểu lầm …”
Trần Ninh mang theo đám người Vương Đạo Phương, Điển Chử đi tới.
Trần Ninh nhìn Chúc Phong Hoa: “Là hiểu lầm sao? Tôi không nghĩ như vậy.”
“Vừa rồi tôi có thể nghe rõ, các người hò hét cái gì mà bắt sống Trần Ninh, băm vằm gi3t ch3t.”
Chúc Phong Hoa run rẫy nói: “Vừa nãy chúng tôi chỉ là đùa giỡn cho vui thôi…”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Đáng tiếc là tôi lại coi là thật!”
“Người đâu, bắn chết kẻ cầm đầu Chúc Phong Hoa.
Tất cả những kẻ đi cùng khác sẽ bị đưa đến nhà tù quân sự để lao động cải tạo.”
Trần Ninh thấp giọng nói xong thì có hai người lính lập tức tiến lên kéo Chúc Phong Hoa ra.
Chúc Phong Hoa cũng có chút quan hệ với Vương Đạo Phương nên ông ta run rẫy kêu lên: “Thủ trưởng Vương, cứu TÔI.
Vương Đạo Phương lạnh nhạt nói: “Trần thiếu soái đã cho Chúc gia các ông rất nhiều cơ hội, nhưng đáng tiếc Chúc gia các ông không những không trân trọng mà ngược lại còn ngang ngược hơn, tôi khuyên ông kiếp sau nên cố gắng làm người tốt.”
Chúc Phong Hoa nghe vậy sửng sốt, không dám tin nhìn Trần Ninh: “Trần thiếu soái sao?”
Vương Đạo Phương: “Đúng vậy, vị này chính là ân nhân của tôi, và cũng là thiếu soái của quân đội Bắc Cảnh, Trần Ninh.
Bây giờ chắc là ông đã hiểu là mình chỉ còn con đường nhận lấy cái chết rồi chứ?”
Nghe xong lời của Vương Đạo Phương, chân Chúc Phong Hoa mềm nhũn ra, ông ta tuyệt vọng nhìn Trần Ninh rồi lẫm bẩm: “Không thể nào, không thể nào…”
Vương Đạo Phương xua tay ra lệnh cho hai binh lính: “Mang đi!”
Chúc Phong Hoa rất nhanh bị giải đi, chỉ một tiếng súng đã tuyên bố mạng sống của ông ta đã dừng tại đây.
Đồng Kha lúc này mở to hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng vì kích động cùng hưng phán.
Cô nhìn chằm chằm Trần Ninh chăm chú, trong lòng có tiếng gào thét: Anh rễ của cô hóa ra lại là thiếu soái của quân đội Bắc Cảnh, thật sự quá lợi hại..