Bách Thảo sắp ra nước ngoài thi đấu!
Kinh ngạc há mồm, tròn mắt nhìn huấn luyện viên Thẩm công bố tin đó, Hiểu Huỳnh nghi ngờ mình bị ảo giác. Từ tối qua, sau khi nhìn thấy Thẩm Ninh hẹn hò với cha Đình Nghi, suốt đêm cô ngủ không yên, trằn trọc trăn trở, không biết có nên nói với Bách Thảo.
Sao có thể...
Có sự chuyển quặt kinh thiên động địa như vậy?!
"Cậu đã biết rồi?"' Thấy Bách Thảo không tỏ ra ngạc nhiên, Hiểu Huỳnh sung sướng hỏi nhỏ.
"Ừ."
Bách Thảo gật đầu.
"Oa!"
Máu trong người sôi lên, Hiểu Huỳnh sung sướng khẽ reo, bất giác liếc nhìn Diệc Phong vẫn bộ dạng uể oải. May tối qua anh kịp thời ngăn cô, nếu không chắc chắn cô đã gây họa lớn. có điều, huấn luyện viên Thẩm vẫn rất tốt, không vì qua hệ riêng tư với Đình Nghi, mà lại trao cơ hội tốt như thế cho bách Thảo!
Nếu Bách Thảo có thể thể hiện xuất sức trên đấu trường quốc tế!
Vậy thì...
Có thể tham gia Cup thế giới.
Chao ôi!
"Được rồi, cứ như thế, giải tán!"
Nói xong, huấn luyện viên Thẩm rời đi, để các đệ tử vẫn đứng ngây. Hiểu Huỳnh và Quang Nhã phấn khởi nhảy dựng lên, vây lấy Bách Thảo. Mai Linh lại dè dặt liếc Đình Nghi, mặt Đình Nghi tỏa hàn khí cơ hồ như sắp đóng băng.
"Đình Nghi..."
Mai Linh rụt rè gọi. Trước đây những cuộc thi đấu hư vậy đều là đình Nghi xuất chiến, đột nhiên lịa đổi thành Bách Thảo, cô sợ Đình Nghi không vui. Nhưng Đình Nghi mặt rắn lạnh nhìn cô, ánh mắt như băng, khiến cô khựng lại như chôn chân tại chỗ.
Theo sau huấn luyện viên Thẩm Ninh.
Đình Nghi lạnh lùng đi ra.
"Phù! hết giờ giới nghiêm!' Khi bóng đình Nghi vừa khuất sau cửa kính, hiểu Huỳnh thở phào, mắt nheo nheo đặt tay lên vai Mai Linh, nói với Mai Linh đang đứng sững như trời trồng: "Còn không biết sao, từ khi cậu trang điểm cho Bách Thảo tham gia cuộc thi hoa hậu Taekwondo thế giới,Đình Nghi đã coi câu là người của phe chúng tớ rồi, lại còn để ý đến cậu nữa chắc?"
"Phe này phe kia cái gì, mọi người đều là đồng đội", Lâm Phong lườm Hiểu Huỳnh, "Đình Nghi đã rất buồn, em đừng châm chọc gì nữa."
"Vâng, vâng, biết rồi", Hiểu Huỳnh dẩu môi.
"Bách Thảo", quay đầu, Lâm Phong nói với Bách Thảo, "Cơ hội hiếm hoi, em phải nắm lấy."
"Vâng."
Bách Thảo trang nghiêm trả lời.
Sau đó Thân Ba, Khấu Chấn cũng đến chúc mừng, nói với cô một số điều cần chú ý khi thi đấu quốc tế, Bách Thảo lắng nghe. hiểu Huỳnh lại cảm thấy thần sắc Quang Nhã có gì là lạ, nghĩ đến huấn luyện viên Thẩm là dì ruột của Quang Nhã, lại nghĩ tới những lời bóng gió của Quang Nhã khuyên Bách Thảo không nên ôm hy vọng nhiều vào khả năng tham dự Cúp Taekwondo thế giới...
"Ấy! Cậu đã biết trước đúng không?!"
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Hiểu Huỳnh ngạc nhiên hỏi.
"Biết gì?"
Đầu óc Quang Nhã như bị khối sương mù bủa vây.
Nhìn ngó xung quanh, hiểu Huỳnh nói khẽ: "Huấn luyện viên Thẩm và cha Đình Nghi có quan hệ... ô ôi ôi...", chưa nói hết, miệng đã bị bàn tay Quang Nhã bịt chặt!
"Nói bừa gì thế?"
Quang Nhã hốt hoảng lừ mắt, giữ chặt Hiểu Huỳnh, khi Hiểu Huỳnh không giãy nữa mới buông ra.
"Hì hì", hiểu Huỳnh cười gian xảo, "Tối qua tớ nhìn thấy rồi, thì ra huấn luyện viên Thẩm Ninh và cha của Đình Nghi đang hẹn hò". vùng khỏi tay Quang Nhã, nét mặt Hiểu Huỳnh trở nên nghiêm túc, nói tiếp: "Mặc dù vậy huấn luyện viên Thẩm vẫn cho Bách Thảo cơ hội ra nước ngoài thi đấu, tớ đã hiểu lầm huấn luyện viên, trước đây tớ đã trách nhầm cô ấy."
Quang Nhã ngây ngời.
Thực ra cô cũng rất ngạc nhiên.
Bởi vì lần trước đến thăm dì, lúc ngủ trưa nghe thấy Đình Nghi đến nói chuyện với dì ở phòng khách. Đình Nghi yêu cầu dì không cho Bách Thảo cơ hội, nếu không, Đình Nghi nói lấp lửng là không thích trong nhà có thêm một nữa chủ nhân.
Chuyện của dì và cha Đình Nghi cô cũng biết ít nhiều. Dì đến Thẩm Dương thành lập trung tâm huấn luyện Taekwondo có lẽ nguyên nhân phần nhiều là vì cha Đình Nghi.
Sau khi Đình Nghi đi khỏi, cô nói với dì đừng nghe lời Đình Nghi, Bách Thảo đã chứng minh được thực lực của mình,vì vậy nên cho Bách Thảo nhiều cơ hôi. Nhưng dì vẫn chăm chú gọt hoa quả không trả lời.
Cô biết tình cảm của dì đối với cha Đình Nghi.
Vậy nên cô cảm thấy chuyện Bách Thảo tham gia Cup Taekwondo thế giới là vô vọng, lòng áy náy không yên, mới khuyên Bách Thảo không nên quá hi vọng.
Không ngờ...
"Ra nước ngoài thi đấu phải là em!'
Cửa phòng làm việc đóng, Đình Nghi mặt trắng bệch nhìn huấn luyện viên Thẩm.
"Tại sao đến phút cuối lại là cô ta?"
"Gần đây tâm trạng của em không ổn định, nên tĩnh tâm luyện tập cho tốt", Thẩm Ninh đến lấy cốc nước lọc, "Bách Thảo ở trong đội, tâm tư của em đặt cả vào cô ấy, Bách Thảo không có đây, em mới tập trung tinh thần luyện tập được."
Đình Nghi tức giận:
"Em không tập trung tinh thần luyện tập bao giờ? Một mình Thích Bách Thảo không đáng để em bận tâm."
"Vậy tai sao lại thua Katou?"
Thong thả uống một ngụm, Thẩm Nình nhìn cô nói:
"Đình Nghi, với thực lực của em, nếu tinh thần không rối loạn vì chuyện của Sơ Nguyên và Bách Thảo, sao có thể thua Katou?"
"Cho nên cô cũng biết em thua Katou không có nghĩa là thực lực em kém cô ta, Bách Thảo thắng Katou cũng không có nghĩ thực lực cô ta hơn em!", Đình Nghi mím môi, "Tất cả đều là quỷ kế của Bách Thảo, cô ta cố tình khiến em bị sốc trước trận đấu với Katou!"
"Bất luận là vì chuyện gì thì rốt cuộc tâm trạng em hiện tại vẫn đang bất ổn."
Nắm chặt cốc trong tay, Thẩm Ninh cười:
"Đình Nghi, em biết tại sao em có thể vượt lên những tuyển thủ cùng thế hệ không?"
"Không?"
Đình Nghi cau mày nhìn huấn luyện viên Thẩm Ninh.
"Có người thể lực hơn em, có người tốc độ hơn e, có người dẻo dai hơn em, xét về tố chất cơ thể, em không phải là ưu tú nhất", Thẩm Nhinh chậm rãi, "Nhưng em có tố chất tâm lý, em có cái đầu điềm tĩnh và khả năng phản ứng nhanh. Trên sàn đấu, cho dù căng thẳng đến mức nào, em đầu nhanh chóng phán đoán đâu là ưu thế và hạn chế của đối thủ để tránh chỗ mạnh của đối thủ, toàn lực tấn công vào điểm yếu của họ".
Nửa người tựa vào bàn làm việc, thẩm Ninh bình thản nhìn Đình Nghi.
"Còn bây giờ, em dốc toàn bộ tinh thần đó lên người Bách Thảo, chứ không phải dốc vào luyện tập và thi đấu. Đình Nghi, tôi mong em có thể bình tĩnh, suy nghĩ kĩ xem, hai năm nay rốt cuộc em đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và tâm sức cho Taekwondo."Mặt Đình Nghi lúc đỏ lúc trăng, lúc sau giọng khàn đặc nói:
"Vâng, em sẽ giảm bớt tham gia các chương trình và quay quảng cáo, tăng cường thời gian tập luyện, chuẩn bị toàn lực cho giải Taekwondo thế giới sắp tới. Nhưng mấy trận thi đấu ở nhưng mấy trận thi đấu nước ngoài, cho dù e không đi, cũng không thể để Bách Thảo đi. Nếu không hãy để Lâm Phong đi!"
"Ha ha!"
Cúi đầu khẽ cười một tiếng, Thẩm ninh nhìn những ngón tay xinh đẹp vừa sơn móng của mình:
"Đình Nghi, em đừng quên, tôi mới là huấn luyện viên."
"Thực lực của Lâm Phong rất tốt, lại có nhiều kinh nghiệm", không để ý lời Thẩm Ninh, Đình Nghi cau mày tiếp tục, "Lâm Phong nói gì đi nữa cũng mạnh hơn BáchThảo."
Thẩm Ninh cau mày, nửa cười nửa không.
"Đây là nhận định hiện nay của em?"
Đình Nghi ngây ra.
"Thôi, em về đi", Thẩm Ninh đến ngồi xuống trước bàn làm việc, lát sau thấy Đình Nghi vẫn ngồi yên, "còn chuyện gì nữa sao?"
Đắn đo một lúc, Đình Nghi hít một hơi, nói:
"Không thể là Thích Bách Thảo."
Nhìn cô, vẻ mặt Thẩm Ninh có phần băn khoăn.
"Cô ta không xứng cạnh tranh với em", đón cái nhìn của Thẩm Ninh, Đình Nghi nói khẽ, "Cô ta tâm địa đen tối, chỉ biết giở thủ đoạn, người như vậy, là đối thủ của em, khiến em thấy nhục.""Cô ấy là đối thủ của em rồi", Thẩm Ninh nói, "Hơn nữa, đã đánh bại em trong thi đấu nội bộ".
"Đó là do may mắn."
"Vậy em sắp xếp một trận đấu lại lần nữa, xem lần này cô ấy có thể đánh bại em không?", Thẩm Ninh nhướn mày.
"..."
Đình Nghi nghẹn họng.
"Em khiến tôi quá thất vọng", Thẩm Ninh trầm giọng, "Em nhìn lại mình xem, cũng khôngtự tin, chỉ để tâm vào những chuyện ngoài rìa. Trước đây, toàn bộ tinh thần và sức lực của em đều tập trung vào Taekwondo, chỉ coi trọng trận đấu Taekwondo, không bận tâm đối thủ là ai. Cho dù là Lý Ân Tú cũng chỉ khiến em càng thêm phấn khích trước khi vào trận!"
"Em không sợ Thích Bách Thảo!"
"Đúng, em không sợ Bách Thảo, em chỉ sợ thua Bách Thảo! Em sợ bị cô ấy đánh bại, sẽ khiến cô ấy được mọi người chú ý, sẽ khiến Sơ Nguyên càng thích cô ấy, đúng không?", Thẩm Ninh sầm mặt nói, "Thi đấu là thi đấu, em đặt lên nó nhiều gánh nặng vô ích như vậy, sao có thể đánh thắng Bách Thảo?"
Không khí căn phòng im lặng như tờ.
Một lát sau, Đình Nghi sắc mặt trắng như tuyết, bối rối nhìn Thẩm Ninh nói: "Em hiểu rồi, cô chỉ muốn cảnhtỉnh em, dùng cô ta để khiêu khích em, buộc em phải chú tâm tập luyện, thi đấu thật tốt đúng không?"
Không đáp lời.
Thẩm Ninh lạnh lùng uống nước.
"Bất luận thành tích thi đấu lần này ở nước ngoài của cô ta thế nào, cô cũng không để cô ta tham gia Cup thế giới lần này, phải không?", Đình Nghi mím môi.
"Cuộc thi Taekwondo quốc tế sắp tới ở Tokyo theo lời mời của Nhật bản", Thẩm Ninh đăm chiêu nói, "Nhật Bản chắc chắn cử ra những tuyển thủ xuất sắc nhất để xuất chiến, Bách Thảo muốn đoạt được thứ hạng trong cuộc tranh tài này cũng không dễ".
"Cho nên, cô chỉ muốn để cô ta ra nước ngoài, rút khỏi cuộc thi Hoa hậu Taekwondo thế giới, cách xa trung tâm chú ý của giới truyền thông?", nghĩ vậy mặt Đình Nghi ửng hòng, vui vẻ trở lại.
"Tôi chưa đến nỗi như vậy".
Liếc Đình Nghi một cái, Thẩm Ninh giễu cợt nói.
Hơi bối rối, Đình Nghi ho nhẹ một tiếng, giọng lễ phép, "Vâng, em sẽ tập trung luyện tập, chuẩn bị tốt cho giải vô địch, nhất định không làm cô thất vọng."
"Được."
Thẩm Ninh bắt tay vào công việc ngẩng đầu:
"Không còn việc gì nữa, em có thể đi."
"Tuần sau là sinh nhật cha em", mỉm cười, Đình Nghi nhẹ nhàng nói, "Em đã nói với cha, hy vọng có thể mời cô tham dự bữa tiệc gia đình".
Thẩm Ninh dừng tay.
Không đợi cô phản ứng, Đình Nghi đã mỉm cười rời khỏi văn phòng, nhẹ nhàng khép cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...