Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

“Nga”, thanh niên dựa nghiêng trên sô pha, lười nhác nâng nâng đôi mắt, “Rốt cuộc là sao lại thế?”

“Không biết làm sao, không tìm thấy tung tích của mấy người kia”, người đàn ông trung niên nói, “Hỏi qua rất nhiều người, chỉ biết là lần cuối thấy là bọn họ ở trong một quán bar nhỏ, nhưng là tung tích của bọn họ sau đó không có ai biết.”

“Thật giống như tiêu thất trong hư không vậy.”

“Bất quá tôi ở địa phương cách quán bar đó không xa phát hiện thứ này.”

Người đàn ông trung niên hàm hậu đem vật trong tay đưa qua.

Thân mình của thanh niên dựa trên sô pha nhịn không được ngồi thẳng, khóe miệng cong lên, “Mấy phế vật kia thoạt nhìn còn có chút năng lực, không có lãng phí thời gian dài như vậy.”

“Cũng không biết cái máy khai thác quặng rách nát này đến tột cùng là cải biến cái gì, thế nhưng có thể làm cho hiệu suất gia tăng nhiều như vậy”, thanh niên có chút ghét bỏ cầm lấy dao nhỏ bên cạnh bàn chọc lấy máy khai thác đã biến thành mảnh nhỏ nhìn một chút, “Đem thứ này thu thập sạch sẽ ném vào phòng thí nghiệm đi.”

“Đã biết, thiếu gia”, người đàn ông khom người, dừng một chút nói tiếp, “Vậy đám người Lâm Tán thì làm sao bây giờ?”

Thanh niên cười nhạo một chút, “Chút việc nhỏ như vậy mà đám đồ phế vật kia cũng làm không xong, chết cũng xứng đáng.”

“Bất quá”, sắc mặt của thanh niên âm trầm, một tay đem dao nhỏ cắm lên trên sô pha, “Dám trêu người của Lâm gia ta, ta nhất định phải cho bọn chúng hiểu được chúng đến tột cùng là cái thứ gì!”


“Tôi hiểu được, tôi sẽ phái vài người tiếp tục điều tra ở chỗ này!”, Người đàn ông nói xong liền mang theo đồ vật rời đi.

Thanh niên cầm lấy khăn lông trên bàn xoa xoa tay, biểu tình tà tứ mà lạnh lùng, “Chẳng qua chỉ là một cái máy khai thác quặng rác rưởi, giao sớm một chút không phải tốt hay sao, thế nào cũng phải khiến ta tốn nhiều công phu như vậy. Bất quá cũng tốt, một chuyến này nhưng thật ra lại thay ta rửa sạch mấy thứ phế vật.”

“Hy vọng mất đi công phu lớn như vậy, đống đồ vật rác rưởi này có thể cho ta một cái tin tức tốt.”

————

Thời gian trôi qua một tuần, chỗ quân cảnh vệ đối với chuyện này không có một tia tiến triển, trải qua tra xét, bọn họ chỉ tìm được địa điểm cuối cùng mà những người đó xuất hiện i, sau đó lại tựa như tiêu thất trong hư không, làm thế nào cũng tìm không ra tung tích.

Bởi vì thời gian liên tục quá dài, trong khoảng thời gian này, nhà vợ chồng Thạch Bằng cũng không có lại xuất hiện chuyện gì, quân cảnh vệ liền đem cảnh lực canh giữ ở phụ cận nhà bọn họ gọi về.

“Chuyện này chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, nhất định sẽ cho các vị một cái công bằng, các vị yên tâm.”

Thạch Bằng cảm ơn, tiễn người ra ngoài cửa.

Mấy ngày nay bọn họ vẫn còn có chút phẫn nộ lại có chút lo lắng đề phòng, lo lắng những người đó sẽ lại tiếp tục tới tìm phiền toái. Nhưng là thời gian trôi qua lâu như vậy, bọn họ cũng không còn cảm giác khẩn trương lúc trước nữa, đều yên lòng.

“Cha, mẹ, đây là bùa hộ mệnh con làm, hai người mang bên người đi”, Ninh Hữu đem hai khối ngọc bội mới làm đưa qua.

Đôi mắt Lương Mạn đột nhiên trừng lớn, “Đúng, đúng rồi! Chính là thứ này!”

Thạch Bằng kỳ quái, “Làm sao vậy?”

Lương Mạn sờ sờ cái cổ trống rỗng của mình, lâm vào hồi ức, “Em nhớ rõ trước khi em lâm vào hôn mê, hình như có một ánh sáng màu xanh biếc bao quanh lấy em. Vốn dĩ em nhớ rõ lúc ấy những người đó nổ sung với em, lại không biết vì sao bản thân lại không bị thương một chút nào, hơn nữa chờ khi em tỉnh lại, quà sinh nhật lúc trước Tiểu Hữu tặng cho em cũng không thấy.”

“Tiểu Hữu, có phải hay không thứ này ——”

Ninh Hữu gật gật đầu, “Ngọc bội này gánh chịu linh lực của con, nếu hai người gặp được nguy hiểm nó sẽ giúp hai người ngăn cản công kích, cho nên hai người nhất định phải luôn mang theo bên người.”

Lương Mạn không có sốt ruột nhận lấy, chỉ là có chút lo lắng nhìn cậu, “Vậy cái này có thể gây thương tổn cho con không?”


Ninh Hữu lập tức lắc đầu, nở nụ cười, ngoan ngoãn cực kỳ, “Cha mẹ, con đã nói với cha mẹ là con rất lợi hại rồi mà! Thứ này đối với con mà nói chỉ là chút long thành thôi, không có một chút ảnh hưởng nào.”

Lương Mạn có chút nửa tin nửa ngờ, “Nếu thứ này con đã làm rồi, chúng ta khẳng định sẽ không cô phụ một mảnh tâm ý của con. Nhưng là thứ này con không thể lại làm lần thứ hai nữa, hết thảy những việc có thể gây hao tổn đối với thân thể của con đều không thể lại làm nữa! Có nghe không?”

Ninh Hữu gật đầu, cười ngọt ngào, “Không thành vấn đề, mẹ nói cái gì con đều nghe hết!”

Lương Mạn đau lòng đem Ninh Hữu ôm vào trong lòng ngực, “Con xem khuôn mặt nhỏ tái nhợt của con này, không phải quá mệt thì còn có thể thế nào chứ, mẹ biết con lo lắng cho cha mẹ, nhưng là con cũng phải quan tâm đến bản thân mình. Nếu mệt đến xảy ra chuyện gì, chẳng phải là làm cho cha mẹ đau lòng chết sao!”

Thạch Bằng cũng gật gật đầu, “Mẹ con nói đúng, hết thảy phải lấy thân thể của con làm trọng!”

Vô luận vợ chồng Lương Mạn nói cái gì, Ninh Hữu cũng đều là vẻ mặt ngoan ngoãn, gật đầu đáp ứng, cuối cùng hai người vẫn là cầm lấy ngọc bội trong tay Ninh Hữu, dưới ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm của Ninh Hữu, treo lên cổ, mang theo bên người.

Cha mẹ có cái bùa hộ mệnh này, Ninh Hữu cuối cùng yên tâm hơn rất nhiều.

“Tưởng An, lên mạng giả lập đi”, Trong quặng mỏ bỏ đi, Ninh Hữu dùng máy liên lạcTưởng An đưa cho cậu liên hệ với hắn.

“Được!”, Trên cái mặt tròn kia của Tưởng An tràn đầy ý mừng.

Lúc này đây Tưởng An lục tục đưa qua mười tảng đá, nhưng trong đó cũng chỉ có ba khối mới có ngọc thạch mà Ninh Hữu yêu cầu. Ninh Hữu chọn hai khối có phẩm chất, tính chất cùng linh tính tốt nhất, điêu khắc ngọc bội cho vợ chồng Lương Mạn, còn thừa một khối ngọc thạch kia, Ninh Hữu lại đem linh khí bên trong hấp thu vào trong cơ thể.

Tuy rằng ít đến đáng thương, nhưng tốt xấu cũng có thể bổ khuyết một chút đan điền trống rỗng của mình.


Chẳng qua, lúc này đây bởi vì khẩn cấp muốn mấy cục đá này, Ninh Hữu liền ghi rất nhiều nợ, chỉ có thể sớm một chút lên mạng giả lập trả nợ.

“Sư phụ cậu có thể tới thật sự là quá tốt! Tôi đã gần hai tuần không có đối chiến với cậu rồi!”, Tưởng An thiếu chút nữa là chồm về phía Minh Hữu.

“Đã nói, đừng gọi tôi là sư phụ!”, Ninh Hữu nhíu mày.

“Vậy được rồi”, Tưởng An miễn miễn cưỡng cưỡng khống chế được xưng hô của mình đối với Ninh Hữu, “Vậy hiện tại chúng ta đi đại sảnh cơ giáp đi.”

Ninh Hữu gật gật đầu.

“Nha, đây không phải là mập mạp sao?”, Trên đường đi đến đại sảnh cơ giáp có một người mắt sắc thấy được mập mạp, trào phúng, “Như thế nào còn tới nơi này a, lại có tiền rồi?”

Tưởng An vừa thấy những người này liền tức giận, phản ứng cũng không thèm phản ứng bọn họ, coi như những người này không tồn tại, lập tức đi về phía đại sảnh cơ giáp.

“Thế nào, còn làm bộ không quen biết chúng ta a!”, Người nọ ngăn cản Tưởng An hai người, nhìn thấy Ninh Hữu bên người hắn, cười nhạo, “Như thế nào, đây là tay đấm miễn phí cậu tìm được sao? Như thế nào bộ dáng gà bệnh như vậy, thoạt nhìn còn kém hơn so với cậu. Sẽ không phải là mang đến cho vị nào làm tiêu khiển đi! Coi như là thù lao đánh nhau của cậu? Ha ha ha!”

Theo lời hạ lưu mà người nọ nói xong, người bên cạnh cũng cười lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui