Em đã từng chứng kiến cuộc chiến chấn động lòng người nhất.
Em không biết có thực sự là mình hay không, Thần không biết có thực sự là Thần hay không.
Em cũng không biết em có thật sự muốn chống lại ông ta hay không, ông ta cũng không biết có thật sự muốn thuần phục em hay không.
Nói chung quan hệ giữa em và ông ta rất kì lạ.
Có một ngày, em thấy tình trạng đó thật phiền, vì thế bắn nổ đầu ông ta.
Ngay sau khi ngã xuống, ông ta liền xuất hiện sau lưng em, vịn vai em.
“Ta dính người như Sinh Mệnh lắm à?” Ông ta cười trộm không ngừng.
Dung Duyệt lập tức bật dậy khỏi giường, Thẩm Miên nằm bên cạnh bị hắn dọa cho giật mình.
Dung Duyệt mở to mắt nhìn về phía trước, cảm giác sụp đổ tràn lan như cỏ dại mọc um tùm.
“Sao vậy? Em gặp ác mộng à?” Thẩm Miên kéo ngón út của hắn.
Dung Duyệt vuốt mặt, quay đầu nhìn Thẩm Miên, dần dần bình tĩnh lại.
“Lại là một giấc mơ đáng chết.”
Thẩm Miên thấy chân hắn đang lộ ra bên ngoài, anh xốc chăn, đắp kín cho hắn.
“Bị lạnh chân rất dễ gặp ác mộng.”
Dung Duyệt nhìn anh, chớp mắt một cái.
“Miên Miên, dù bây giờ vẫn là mùa xuân nhưng tiết trời đã rất nóng rồi.”
Thẩm Miên thở dài như một bà mẹ nhiều chuyện: “Nên em mới gặp ác mộng đấy.”
“Không phải ác mộng.” Dung Duyệt nhất quyết sửa lời anh.
“Chỉ là một giấc mơ đáng ghét.”
Thứ cho Thẩm Miên ngu dốt, anh không biết hai cái này khác nhau ở chỗ nào.
“Nhưng mà anh có một chuyện khiến người ta không cách nào vui vẻ muốn nói cho em.” Thẩm Miên thở dài, anh lấy điện thoại di động đưa cho Dung Duyệt.
“Có thể Cung Mân đã nói chuyện hôm qua với mẹ anh nên bây giờ bà ấy đã biết chúng ta ở bên nhau.
Ba anh thấy chúng ta nên cho mẹ một lời giải thích.
Em xem lúc nào rảnh, chúng ta về nhà một chuyến đi!”
Thẩm Miên vừa dứt lời, đầu óc Dung Duyệt trống rỗng.
Anh đợi mãi thấy đối phương vẫn không có phản ứng bèn kéo tay hắn một cái.
“Nè, đừng bảo bây giờ em lại nói thật ra em chỉ muốn chơi đùa với anh, hoàn toàn không có ý định gặp phụ huynh đấy nhé.”
“Anh biết em không phải người như vậy mà.” Dung Duyệt nhẹ nhàng phản bác.
Thẩm Miên đương nhiên biết: “Em lo lắng cái gì?”
Dung Duyệt gãi đầu.
“Em sợ chú không đồng ý.”
Thẩm Miên muốn làm hắn yên tâm: “Không có chỗ cho ông ấy nói chuyện.”
Dung Duyệt thoáng sửng sốt, hắn lập tức cười nhẹ.
“Em tin anh.”
Bọn họ nhìn nhau, Thẩm Miên đột nhiên nhảy dựng lên.
“Chết rồi, hôm nay chúng ta phải đi làm!”
Vì sắp muộn, hai người rửa mặt, thay quần áo xong liền chuẩn bị vắt chân lên chạy.
Lúc Thẩm Miên bước một bước ra khỏi cửa, Dung Duyệt vẫn đang ở trong nhà kéo áo anh.
“Sao vậy?” Thẩm Miên suýt nữa ngã sấp mặt.
“Em muốn hỏi một chuyện.”
Thẩm Miên “Ừ” một tiếng, chân vẫn đang bước ra ngoài, hai mắt nhìn chằm chằm về phía thang máy.
“Em hỏi nhanh lên!”
Dung Duyệt hít sâu: “Đối với anh mà nói, em quan trọng hơn hay bố mẹ anh vẫn quan trọng hơn?”
Thẩm Miên nghe câu hỏi của hắn, hoàn toàn chết sững.
Chân anh bị đóng chặt tại chỗ, mở to mắt nhìn hắn.
Mẹ và em cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai? Thẩm Miên thật không ngờ mình sẽ phải đối mặt với một vấn đề tương tự.
Anh càng không nghĩ đến, vấn đề này thực sự rất khó trả lời.
Thấy phản ứng của anh, Dung Duyệt thở dài.
“Em không có ý đó…” Dung Duyệt không cách nào nói ra mình rốt cuộc có ý gì.
Vấn đề của hắn tới đột ngột, hắn thậm chí không suy nghĩ đã hỏi thẳng Thẩm Miên.
Dung Duyệt không biết tại sao mình muốn mang ba mẹ anh ra so sánh, chỉ vô thức đưa ra câu hỏi của mình.
Rốt cuộc đáp án của anh là gì?
Thẩm Miên mở miệng, sau đó cười nhẹ nhõm, anh định trả lời: “Anh…”
Trong nháy mắt, âm thanh kinh thiên động địa vang lên từ túi của Thẩm Miên.
Anh miễn cưỡng nghe máy, không trả lời ngay, nhưng âm lượng của người bên kia điện thoại hiển nhiên không nhỏ.
“Được được được, tôi sắp đến rồi, mọi người đừng sốt ruột.” Thẩm Miên lập tức trấn an người nói chuyện với anh.
Dung Duyệt vươn tay đẩy anh ra hẳn ngoài, sau đó khóa cửa.
“Đi.” Hắn liếc Thẩm Miên một cái rồi quay đầu rời đi.
“Này! Dung Duyệt!” Thẩm Miên cầm điện thoại gọi hắn.
Dung Duyệt đưa lưng về phía anh, phất tay rồi sải bước chạy mất.
Thẩm Miên thấy thang máy mình chờ cả buổi đang đóng lại ngay trước mặt mà anh không thể đến kịp.
Dung Duyệt nhìn cửa thang máy khép lại, Thẩm Miên biến mất trước mặt hắn.
Hắn sờ lên ngực, nơi đó có một trái tim đang đập, một trái tim thường xuyên phát bệnh.
Nó nói thích một người nào đó, nói muốn chiếm hữu người ấy, gào thét muốn người ấy rơi xuống địa ngục.
Quả là một trái tim có bệnh.
Tuy Dung Duyệt không tỏ thái độ, nhưng Lưu Dư và Thẩm Duệ đã quyết định thời gian, Thẩm Miên chỉ có thể dẫn Dung Duyệt tới.
Vì chuyện này không tiện nói ở bên ngoài nên bọn họ vẫn đến nhà Thẩm Miên.
Lúc đầu Lưu Dư muốn hẹn mọi người dùng bữa, nhưng cô sợ mọi người ăn không vào nên đành thôi.
Trước khi hai đứa nhỏ xuất hiện, Lưu Dư không khỏi đứng trước gương trang điểm một lúc, còn thay một chiếc váy tương đối sang trọng.
Đến khi cô phát hiện thái độ của mình hoàn toàn là vì người yêu của con trai, Lưu Dư có chút lúng túng.
“Chồng à.” Lưu Dư muốn hỏi Thẩm Duệ xem trang phục của mình có khoa trương quá không, Dung Duyệt trông thấy, sợ sẽ khiến thằng bé bị áp lực.
Cô vừa ra khỏi cửa thì thấy Thẩm Duệ mặc âu phục, tóc chải chuốt chỉnh tề.
Lưu Dư: “…”
Thẩm Duệ phát hiện Lưu Dư đã ra khỏi phòng, hắn quay đầu để vợ ngắm mình.
“Nhìn anh có quá coi trọng thằng nhóc đó không nhỉ?”
Lưu Dư thuyết phục mình và Thẩm Duệ: “Cũng được mà.”
Thẩm Duệ kéo cà vạt, bình tĩnh thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha.
Đến khi Dung Duyệt tới nơi, thái độ nghiêm túc và trang phục long trọng của ba mẹ Thẩm Miên quả thực đã khiến bọn họ choáng váng.
Nhưng Dung Duyệt vẫn bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha đối diện, không nhúc nhích, ngoan ngoãn đến mức Lưu Dư nhìn thấy sẽ vui vẻ cười đến tít cả mắt.
Suy nghĩ của Thẩm Duệ không giống Lưu Dư.
Tiểu quỷ này đúng là lợi hại, dù phải đối mặt với bất cứ tình huống nào cũng chưa từng thấy nó dao động.
Như bây giờ chẳng hạn! Không bàn tới tình huống này là ra mắt phụ huynh, thì thằng nhóc sinh ra trong một gia đình bình thường như nó ngồi trong căn phòng nguy nga lộng lẫy, đối diện là những người có địa vị khác xa mình, nó vẫn không có một chút phản ứng.
“Con chào chú, con chào dì.” Dung Duyệt thấy ba mẹ anh đều không có động thái, lên tiếng chào hỏi trước.
Lưu Dư sờ lên dây chuyền, ép mình phải điềm tĩnh.
“Ôi, chào con.”
Thẩm Duệ ở bên cạnh đã không vừa mắt.
“Khụ khụ.” Thẩm Duệ cắt ngang màn giao lưu của bọn họ: “Hai đứa có gì muốn nói phải không?”
Thẩm Miên ngồi thẳng, anh cản Dung Duyệt.
“Để con nói trước.”
“Được.” Thẩm Duệ đáp.
Thẩm Miên hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ba mẹ.
Thái độ của anh chân thành lại kiên định.
“Chúng con đang ở bên nhau, tức là chúng con đang hẹn hò.” Dường như hẹn hò vẫn chưa đủ để chứng tỏ mối quan hệ của bọn họ, Thẩm Miên bồi thêm một câu: “Nếu có thể kết hôn, chúng con sẽ kết hôn.”
Lưu Dư muốn nói lại thôi.
Thẩm Miên tiếp tục trình bày: “Tất cả mọi chuyện đều do con bắt đầu trước, không liên quan tới Dung Duyệt.”
Về điểm này Lưu Dư lại trả lời: “Chuyện này thật ra mẹ biết.” Con trai của cô quả thực quá cầm thú.
“Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?”
Thẩm Duệ trừng mắt với Thẩm Miên.
Thẩm Miên quả quyết trả lời: “Cuối năm ngoái ạ.”
Lưu Dư thở phào nhẹ nhõm: “Phải rồi, mẹ nghĩ cái gì thế không biết.
Ha ha ha.” Cô chột dạ bật cười.
Dung Duyệt im lặng không nói.
Thẩm Duệ cũng trừng hắn một cái.
Dung Duyệt rốt cuộc mở miệng: “Con biết trong thời gian ngắn chú dì rất khó có thể tiếp thu.”
Lưu Dư vỗ ngực, trước đó cô đã chấp nhận con trai mình thích người cùng giới, những chuyện sau này không thành vấn đề.
Thì ra con mình không đau khổ thầm mến người khác, cũng không định đập chậu cướp hoa, nghĩ tới đây cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thẩm Duệ thở dài.
“Đến lượt ba nói ý kiến của mình đi, ba phản đối hai đứa ở bên nhau.”
Lưu Dư kinh ngạc nhìn Thẩm Duệ: “Hả? Anh phản đối à?”
Thẩm Duệ cạn lời: “Anh đương nhiên phản đối.”
Hai vợ chồng mắt to trừng mắt nhỏ.
Dung Duyệt dịch mông về phía trước.
“Không biết chú cảm thấy con có chỗ nào không tốt?”
“Đúng vậy, có chỗ nào không tốt?” Thẩm Miên và Lưu Dư đồng thanh.
Dung Duyệt khôi ngô biết bao nhiêu, con trai anh đúng là nhặt được báu vật.
Dung Duyệt quá tốt, kiếp sau chưa chắc đã gặp được người ưu tú như em ấy.
Suy nghĩ của hai mẹ con gần như giống hệt nhau.
Dung Duyệt đương nhiên nghe thấy, Lưu Dư xem như đã chấp nhận hắn.
Vì thế hắn mỉm cười với Lưu Dư, bày tỏ lòng cảm kích.
Lưu Dư bị nụ cười của hắn mê hoặc đến choáng váng đầu óc.
Thẩm Duệ khoanh tay trước ngực, tâm trạng càng thêm bực bội.
“Chỗ nào không tốt cậu còn không biết à?”
Dung Duyệt tỏ vẻ buồn bã, hắn mỉm cười cúi đầu: “Con biết, chú cảm thấy con là bệnh nhân mắc bệnh tâm thần nên lo lắng giao Thẩm Miên cho con.”
Sắc mặt Thẩm Miên thay đổi.
Lúc nghe thấy Dung Duyệt nói Thẩm Duệ cảm thấy hắn bị bệnh tâm thần, anh kinh hồn táng đảm, sợ Dung Duyệt sẽ càng thêm bất an.
“Anh không…”
“Đúng vậy.” Dung Duyệt thừa nhận.
“Con mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng.”
Thẩm Duệ cười nhạt: “Đâu chỉ mỗi vậy!”
Dung Duyệt nhanh chóng trả lời, muốn ngắt lời Thẩm Duệ.
“Những triệu chứng khác đều không có vấn đề lớn.”
Thẩm Miên cảm thấy với tính cách của Dung Duyệt, điều hắn có thể nói ra chính là vấn đề nhỏ, còn không nói mới chính là điểm mấu chốt.
“Đừng thô lỗ như vậy!” Lưu Dư huých tay vào eo chồng.
Thẩm Duệ lập tức co rụt người, bất mãn trừng mắt với vợ.
“Chuyện này còn chưa rõ thế nào, đừng có nói lung tung.”
Thẩm Duệ bảo cô im miệng trước.
“Không ngại cho ta hỏi về căn bệnh của mẹ cậu chứ?”
Dung Duyệt mím chặt môi, đôi mắt xinh đẹp vô cảm dần dần nổi lên tâm tình.
Nhưng đó không phải là cảm xúc gì tốt đẹp mà là phẫn nộ, là điên cuồng.
Nhưng hắn vẫn ép mình tỉnh táo lại, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói chuyện với Thẩm Duệ.
“Chuyện này thực sự không tiện, nhưng mẹ con là một người bình thường, chú đừng hiểu lầm.”
Thẩm Duệ là người tinh mắt, hắn ngậm miệng không dám tiếp tục bàn luận về mẹ Dung Duyệt.
Nói thật, Thẩm Duệ cảm giác nếu mình nói còn thêm sẽ bị Dung Duyệt đánh.
Dung Duyệt hít sâu một hơi, hướng về phía Thẩm Duệ hỏi: “Đây chính là nguyên nhân duy nhất chú không đồng ý cho chúng con ở bên nhau?”
Thẩm Duệ không thể nói rõ, kỳ thực đây không phải là lý do duy nhất.
“Đây là lý do lớn nhất.”
“Nếu như con khỏi bệnh…” Dung Duyệt nhìn hắn bằng ánh mắt mong đợi.
“Vậy chú sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề này chứ?”
Mắt Dung Duyệt lấp lánh, trong đó ẩn chứa một ngôi sao đêm.
Thẩm Duệ nhìn người đối diện, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, vậy mà quên mất phải phản đối.
“Con sẽ cố gắng!” Dung Duyệt lớn tiếng.
“Cậu cố gắng cái gì?” Thẩm Duệ giật mình.
Dung Duyệt kéo tay Thẩm Miên, nắm chặt tay anh, muốn hấp thụ luồng sức mạnh cuồn cuộn không ngừng từ trên người mình yêu.
Nguồn sức mạnh đó có thể giúp hắn đối mặt với mọi thử thách và tổn thương của thế giới này.
“Con sẽ khỏi bệnh!”
Thẩm Miên nhìn người bên cạnh, tiếp tục sững sờ.
“Không cần, dù em không khỏi cũng không sao.”
“Con sẽ khỏi bệnh!” Dung Duyệt lặp lại lần nữa, dường như đang thuyết phục bọn họ, lại dường như đang thôi miên chính mình.
Có lẽ vì ánh mắt hắn cương quyết chưa từng thấy, suốt mấy phút sau đó, không một ai tiếp lời.
Cuối cùng, Thẩm Miên thấy thời gian đã muộn, đưa Dung Duyệt rời đi.
Anh kéo tay Dung Duyệt, cúi đầu với Lưu Dư và Thẩm Duệ.
Lưu Dư đột nhiên rơm rớm nước mắt.
“Đứa trẻ ngoan, để mẹ tiễn hai đứa ra ngoài.”
Thẩm Miên đương nhiên gật đầu.
Ba người họ cùng nhau rời đi để lại một mình Thẩm Duệ.
Hắn đứng tại chỗ đút tay vào túi quần, bất mãn “Chậc” một tiếng.
Làm sao, bây giờ tất cả mọi người đều xa lánh hắn à?
Ra ngoài cửa, Thẩm Miên đi lấy xe, để lại Lưu Dư và Dung Duyệt.
Dung Duyệt nhìn Lưu Dư, lại cúi đầu áy náy nói: “Con xin lỗi.”
“Không có gì phải xin lỗi, con đâu làm gì sai.” Lưu Dư vỗ vai an ủi hắn.
Dung Duyệt nhìn cô, lại nhanh chóng cúi đầu.
Lưu Dư thấy bầu không khí sắp trở nên lúng túng, cô vội vã đổi trọng tâm câu chuyện.
“Trên cổ con hình như đeo một sợi dây chuyền, cho dì xem được không?”
Đáp án dĩ nhiên là được.
Dung Duyệt kéo dây chuyền ra.
Hắn không biết Thẩm Miên mua được viên bảo thạch quý giá này ở đâu, chỉ cần có chút ánh sáng chiếu lên nó, nó sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đẹp như một ngôi sao.
Lưu Dư nhận ra viên đá quý này, cô mở to mắt.
“Đây là quà sinh nhật hồi xưa anh Thẩm tặng cho con.” Dung Duyệt giải thích.
“Hồi xưa? Trước khi Miên Miên sang Anh à?” Cô bất an suy đoán.
Dung Duyệt gật đầu.
Lưu Dư lập tức căng thẳng liếm môi.
Cô hy vọng con trai mình đừng cầm thú như thế, để mắt đến Dung Duyệt ngay từ khi còn nhỏ.
Nhưng cô biết rõ giá trị của viên đá này hơn bất cứ ai, cũng biết Thẩm Miên yêu thích nó cỡ nào, không có khả năng anh không thích Dung Duyệt mà lại tặng món quà đó cho hắn.
Dung Duyệt cũng có chuyện tò mò.
“Sao dì biết được chuyện của bọn con?”
Hắn tỏ ra khó hiểu lại nhu thuận, thực chất, nếu hắn biết được do Cung Mân cáo trạng, hắn sẽ trả thù.
Đàn ông có thù tất báo.
Lưu Dư nghe thấy câu hỏi của hắn, lập tức hoàn hồn.
“À, hôm đó dì cố ý qua xem tình hình hẹn hò của Miên Miên và Cung Mân, đúng lúc đến nhà hàng thì thấy hai đứa đi ra.”
Dung Duyệt sờ cổ, hắn đang suy nghĩ, nếu Lưu Dư trông thấy bọn họ ve vãn nhau hắn phải đổ vỏ thế nào để tiếp tục duy trì hình tượng ngây thơ trong lòng Lưu Dư.
Lưu Dư nói tiếp: “Cà vạt hôm đó con dùng là của Miên Miên đúng không?!” Chiếc cà vạt đó là món quà cô tặng cho Thẩm Miên, hơn nữa hoa văn rất đặc thù, cô cảm thấy Dung Duyệt không thể trùng hợp có một cái giống y đúc.
Dung Duyệt chầm chậm gật đầu.
“Phải có quan hệ thế nào mới dùng cà vạt của đối phương chứ?” Nhất là khi cô biết con trai mình thích người cùng giới, còn dưới tình huống thích Dung Duyệt.
Dung Duyệt kiên định nói: “Con sẽ trân trọng anh ấy!”
Lưu Dư gật đầu cười: “Dì tin con.”
Bọn họ nói chuyện đến đây, cách đó không xa vang lên tiếng còi xe hơi, Thẩm Miên đã lái xe tới rồi.
“Đi thôi.” Lưu Dư đẩy nhẹ lưng Dung Duyệt, cười nói: “Không có gì không được, ngày xưa ông nội của Miên Miên muốn kết hôn với bà nội nó, cả lần Thẩm Duệ muốn kết hôn với dì không phải cũng có người phản đối hay sao.
Nên cứ kệ chú ấy đi con!”
Dung Duyệt quay đầu nhìn cô, cười đáp lại: “Vâng, con cảm ơn dì.”
Lưu Dư trêu chọc: “Lần sau gọi mẹ đi!”
Dung Duyệt mỉm cười, ý nghĩa của chữ “mẹ” đối với hắn vẫn rất lớn.
“Con xin phép.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...