Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Tần Duệ ôm đủ rồi, hé ra gương mặt tuấn tú cười toe toét nói:

“Xuân Tiêu, mấy ngày gần đây là thời điểm hoa quỳnh nở. Mấy ngày nữa Đoàn đại nhân sẽ tổ chức một cuộc thi thơ ngắm hoa ở tử lâm uyển, đến lúc đó ta
dẫn ngươi đi mở mang một chút được không?”

Tiệc thi thơ ngắm hoa? Không nghĩ Đoàn Tu lẳng lơ kia có thể nghĩ ra được, có lẽ không sai
biệt với hoạt động xã hội khi ở đại học. No bụng thì nghĩ dâm dục. Ta
muốn xem một chút hoạt động bên ngoài của công tử tiểu thư cổ đại như
thế nào. Tuy nói cổ nhân rụt rè, nhưng là thi thơ ngắm hoa, không phải
là chỗ bồi dưỡng gian tình? Chỉ là. . . .

Không biết Hàn vương
gia có đi hay không, nếu như hắn đi mang theo Tiểu Nguyệt. . .Hừ, ta
nhất định sẽ đoạt nàng lại! Vì thế ta nhu thuận gật đầu đồng ý. Tần Duệ
vẻ mặt thật vui, kích động giống như muốn đem bạn gái giới thiệu cho anh em. Ta suy diễn lời thoại lúc đó của hắn. Ví dụ như:

“Đây là Xuân Tiêu, nhìn một chút, so với của ngươi xinh đẹp hơn.” ví dụ như thế. Vừa nghĩ tới đã cảm thấy buồn cười.

“Xuân Tiêu, ngươi. . .Ngươi có cảm thấy, biểu ca hắn đối với ngươi có điểm khác thường?” Qua Tử huynh dè dặt nói.

Khác thường? Tất nhiên, từ lần lên đài nhìn thấy hắn, ta liền phát hiện ánh
mắt hắn nhìn ta rất không bình thường, ý tứ trong đó hơi nhiều, ta xem
chẳng phân biệt được. Nhưng là hôm đó khi khăn lụa của ta bay tới trên
mặt hắn thì ra rõ ràng cảm giác được nhu tình trong mắt hắn, không giống như là giả vờ. Hơn nữa, đối với một nữ tử thanh lâu như ta, hắn tất
nhiên cũng không cần giả bộ. Vậy thì là tại sao? Chẳng lẽ Xuân Tiêu cùng Hàn vương đã sớm nhận thức? Thậm chí giữa bọn họ còn có gian tình?

Thân thể chấn động mạnh, ý tưởng này bây giờ quá đáng sợ, ta không dám nghĩ thêm nữa.

“Không có, Hàn vương liên quan gì tới ta? Công tử không quá đa tâm chứ?”

“Có thể thế đi.”

Qua Tử huynh im lặng một hồi, rồi sau đó hai tay nắm chặt:

“Bất quá biểu ca cũng quá quá đáng! Biết rõ ngươi là của ta mà vẫn muốn
giành với ta. Xuân Tiêu ngươi đừng sợ, ta sẽ che chở cho ngươi!”

Sợ? Trong từ điển của tiểu gia ta không có từ này. Có chuyện gì cùng lắm bỏ chạy, có bán tiên Hành Cửu ở cạnh, thiên hạ to lớn, giang hồ xa, còn
không có nổi một chỗ dung thân cho ta?

Nhưng là Qua Tử huynh giờ
phút nàng thẳng nói muốn chiếu cố ta, ta rất cảm động. Ta nghĩ muốn, cố
gắng ngẩng đầu dùng ánh mắt lấp lánh như Nhã Ca nhìn Đoàn Tu nói với hắn “Công tử thật là lợi hại, Xuân Tiêu rất cảm động!”

Tần Duệ hư

vinh phái nam thấy thỏa mãn, lại ôm ta nói một hồi tình thoại, rồi sau
đó rời đi, hắn gần đây tựa hồ bề bộn nhiều việc. Nghe ý tứ của hắn tựa
hồ là cha mẹ đã đồng ý với ý tưởng buôn bán, tài trợ cho hắn mấy cửa
hàng, cho nên gần đây mới đặc biệt bận rộn. Bận rộn rất tốt! Nam nhân
chăm chỉ làm việc là chuyện tốt, như vậy nếu một ngày kia ta đột nhiên
đi, hắn công việc bận rộn, có nhiều việc làm, trong thời gian dài, cũng
sẽ từ từ quên ta.

Thật ra thì những ngày ở cổ đại này, người ta
muốn xin lỗi nhất chính là Qua Tử huynh. Ta vẫn luôn lợi dụng hắn. Nhưng hắn lại là người đầu tiên, thật lòng tốt với ta, có chuyện gì cũng ngăn trước người ta che chở. Tần Duệ a Tần Duệ, nếu lão tử thật sự là một nữ nhân, nhất định sẽ nhịn không được theo ngươi!

Tần Duệ chân trước mới vừa rời đi, chân sau Hàn vương gia đã tới.

“Xuân Tiêu, ngươi đây là tâm ý đã quyết?” Hắn đứng một chỗ, vẻ mặt băng sơn
nhìn chằm chằm ta, trong mắt có vẻ ẩn nhẫn, ẩn nhẫn? Kháo! Nhẫn cái rắm
a! Ngươi không có phát hiện lão tử một mực chịu đựng ngươi a? Nếu không
phải ngươi là vương gia, lại võ công cao cường, ta đã sớm để Hành Cửu
phế ngươi!

“Vương gia đây là ý gì? Xuân Tiêu không hiểu.” Ta nháy đôi mắt to thuần khiết, trong lòng thật sự không hiểu hắn.

“Ngươi không hiểu?” Hắn lạnh lùng nói, khóe môi hắn mang theo ý cười, khiến cho lòng người cả kinh.

“Hiểu Hiểu” hắn đến gần ta, gọi một cái tên khác. “Ta năm đó thật không nên
đáp ứng ngươi, ta thật không nên, đem yêu nữ ngươi thả ra gieo họa nhân
gian.”

Hàn vương, hắn đây là ý tứ gì? Nói như thể ta cùng hắn rất quen thuộc? Chỉ thấy hắn lạnh lùng nhìn cổ tay trái của ta một cái nói:

“Hiểu Hiểu, ngươi thật sự cho là, tìm được vòng tay linh lung huyết ngọc là ngươi có thể báo thù? Ngươi quá ngây thơ rồi!”

Ta cúi đầu, nói gì cũng không nói, bây giờ nói gì cũng không thể nghi ngờ
là không đúng. Xem ra như vậy, quan hệ của Hàn vương gia cùng Xuân Tiêu, thật đúng là không đơn thuần, nhưng là những thứ này, Hành Cửu vì sao
cũng không nói cho ta biết? Hay là ngay cả hắn cũng không biết?

“Hiểu Hiểu, ta sớm nói qua, ta sẽ giúp ngươi. Ta đáp ứng phụ thân ngươi, sẽ chiếu cố ngươi cả đời.”

“Không cần!”

Lời vừa ra khỏi miệng cũng làm ta giật mình, bây giờ mới phát hiện, nguyên
lai là thanh âm của mình. Hàn vương thần sắc tâm tình bất định, hắn nhìn ta, trong con ngươi tràn đầy khó hiểu. Hồi lâu, hắn rốt cuộc nói:

“Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, hoặc là nhận lời cầu hôn ngoan ngoãn theo ta trở về, hoặc là cùng biểu đệ tốt đẹp, ta sẽ tự mình thuyết phục mợ để
ngươi làm chánh thê vào cửa! Lão hồ ly Ngôn Uyên kia, hắn không phải là

một mình ngươi có thể đối phó. Hiểu Hiểu, thù tất nhiên sẽ báo, chẳng
qua là phải từ từ trù tính.”

Đây là cái gì? Thù hận gì nha! Ta như thế nào nghe một chút cũng không hiểu? Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, ta nói:

“Ngươi nếu là cưới ta, Tống tiểu thư làm sao bây giờ?” Hắn không phải là đối với đào mật mỹ nhân có tình sao?

“Ngươi nói A Nhan? Ta vẫn coi nàng như muội muội.”

“Nhưng là nàng thích ngươi, ngươi vì sao không cưới nàng? Ngươi vì sao còn muốn lấy ta?”

Hàn vương nhàn nhạt nhìn ta một cái nói:

“Ngươi cùng nàng không giống nhau. Ta xưa nay đều coi A Nhan như muội muội, A
Nhan muốn ở ta chính là tình yêu, cả đời ta xác định không có, ta thế
nào cho nàng? Tất nhiên, ta tuyệt đối không thể cưới nàng, ta không thể
phá hủy nàng cả đời.

Nhưng là ngươi không giống vậy. Trong cánh
đồng tuyết mờ mịt, nhận lấy ngươi từ phụ thân ngươi thì chính là ta có
trách nhiệm! Cả đời này ta sẽ chiếu cố ngươi tốt. Hiểu Hiểu, đừng tùy
hứng nữa, cừu nhân của ngươi chỉ có một mình Ngôn Uyên, ta đã nói sẽ
thay ngươi báo thù.

Ngươi nóng vội muốn lợi dụng những người vô tội khác. Không cần đụng chạm tới giới hạn của ta!”

Hắn nhíu mày, nghiêm túc nói “Hiểu Hiểu, lời của ta ngươi suy nghĩ kĩ một chút, ba ngày sau ta lại tới tìm ngươi.”

Vừa dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, tóc mai như mực bay múa theo gió,
nhưng lại không khỏi toát lên cảm giác quen thuộc. Ta ngồi ở mép giường, bị những lời hắn nói làm cho choáng váng. Thật lâu cũng chưa bình
thường trở lại.

Trong đầu nghĩ đều là, Xuân Tiêu cùng Hàn vương
hẳn là nhận thức! Quan hệ là gì. Thanh mai trúc mã? Nhưng nếu là thanh
mai trúc mã, Tống Nhan như thế nào không biết ta? Tần Duệ lại như thế
nào không biết ta?

Hắn nói ta là trách nhiệm của hắn, còn có báo
thù chớ làm loạn gì. Chẳng lẽ thân thế Xuân Tiêu không phải là một thanh lâu nữ tử? Nhắm mắt lại, đầu óc bắt đầu mê muội, chỉ chốc lát ta liền
tiến vào mộng đẹp.


Ta mơ giấc mộng rất kỳ quái, giống như phim
một dạng. Trong mộng luôn là có hai người, một thiếu niên cùng một tiểu
nữ hài tám chín tuổi. Thiếu niên kia vừa mới mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày lạnh như băng, rõ ràng chính là Hàn vương. Mà tiểu nữ hài hồng y,
một viên chu sa đỏ thẫm giữa mi gian, không phải Xuân Tiêu thì là ai?

Tiểu nữ hài tựa hồ đang khóc, thiếu niên ôm lấy nàng, khuôn mặt không biết làm sao. Hắn nói:

“Hiểu Hiểu, chớ có khóc, ta sau này sẽ che chở ngươi! Ta sẽ giúp ngươi báo
thù!” Nữ hài tựa hồ là khóc lóc nói cái gì, nhưng mà ta nghe không rõ.

Mộng cảnh chuyển một cái. Ta đi tới một biển hoa tường vi, hương thơm đánh
úp. Thiếu niên vẫn là gương mặt lạnh lùng, mắt lạnh nhìn tiểu nữ hài
hồng y giơ lên thanh kiếm. Bước chân lảo đảo, còn chưa có chặt được cành hoa liền trượt chân, cả người té trên hoa tường vi, cây tường vi có
gai, tiểu nữ hài đau khóc oa oa, nước mắt từng giọt rơi xuống:

Thiếu niên từ đầu đến cuối khuôn mặt băng lãnh. Cười nhạo nói:

“Ngươi cứ như vậy? Vậy khi nào mới có thể báo thù?”

Thiếu niên xoay người rời đi. Để lại tiểu nữ hài khóc hết sức thương tâm.

Hình ảnh lại chuyển một cái, tựa hồ là ở trong thư phòng, thiếu niên đang
cầm một quyển sách, giữa hai lông mày đã loáng thoáng bộ dáng nam nhân.
Tiểu nữ hài từ lâu đã thành thiếu nữ, mặt như phù dung, đang từ từ hiển
lộ ra khuynh thành tuyệt sắc ngày sau. Nàng giống như gió từ bên ngoài
chạy vào, cầm trong tay một thanh trường kiếm. Ngay trước mặt thiếu niên ném thanh kiếm xuống đất!

Thiếu niên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ta không phải là bảo ngươi giữa ban ngày đừng xuất hiện sao?

Thân là ảnh vệ của ta, sao có thể cho người khác nhìn thấy ngươi?”

Thiếu nữ nhìn lên trời, lần này nàng không khóc nữa. Nàng ngước đầu, cao ngạo nói với hắn: “Ta không muốn học kiếm nữa! Ta cũng không cần làm ám vệ
của ngươi! Ta muốn tự mình báo thù!”

“Nga.”

Thiếu niên
uống một ngụm trà nói: “Ngươi lấy gì để báo thù?” Thiếu nữ chống nạnh,
hết sức đắc ý nói: “Ta muốn vào thanh lâu! Ta muốn làm hoa thẹn! Ta muốn học mị thuật! Ta muốn mê hoặc hai cha con bọn họ, để cho bọn họ tự giết lẫn nhau!”

Thiếu niên kia một ngụm trà cứ như vậy nghẹn trong cổ họng, phun không ra, lại nuốt không trôi. Thật lâu sau mặt đỏ lên,
khiển trách:

“Hiểu Hiểu, chớ hồ nháo!”

“Ta không có hồ
nháo! Ta là nghiêm túc! Tiêu Hàn, ta chính là liều mạng học võ công cả
đời cũng không báo thù được. Chi bằng thực hiện phương pháp đơn giản
nhưng cũng hữu hiệu nhất.”

“Là cái gì?”


“Nắm giữ lòng người! Ta muốn sử dụng người khác, thay ta báo thù!”

Thiếu niên cười nhạo một tiếng nói: “Ngươi đây là muốn mê hoặc người khác!”

Thiếu nữ nghe vậy mặt đỏ lên, nói “Chỉ cần ba năm! Ngươi chỉ cần đem ta vào
thanh lâu, cho ta thời gian ba năm, ta có thể tự báo thù!”

“Không cần ngươi, ta đã nói sẽ giúp ngươi!”

Thiếu nữ nghe thấy híp mắt, rất bình tĩnh nhìn hắn nói: “Ta không thể luôn ỷ vào ngươi!”

Ta không thể luôn ỷ vào ngươi! Có lẽ chính là những lời này đả động hắn
đi. Hắn cũng muốn xem một chút, không có hắn ở bên, ba năm này, nàng
thành bộ dáng gì. . . .

Hai người định ra ước định, trong ba năm gặp mặt coi như không quen biết.

“Đây là vì sao?” Thiếu niên kinh ngạc hỏi.

Thiếu nữ ngước đầu nói:

“Xảy ra chuyện, ta không muốn liên lụy ngươi.” Thiếu niên nhíu mày, cây tường vi của hắn, rốt cuộc cũng muốn nở rộ.

Từ đó về sau Phù Dung các bồi dưỡng tuyển thủ Xuân Tiêu. Ba năm sau lên đài thì kinh diễm cả Hoàng Thành.

Tỉnh khỏi giấc mộng, ta trên giường nhảy dựng lên, rốt cuộc không thể ngơ
ngác nữa! Thì ra hai người này thật đúng là có quan hệ! Là thầy trò? Chủ tớ? Huynh muội? Hay là tình nhân?

Tại sao ta hoàn toàn hồ đồ
đây! Nhưng nếu là Xuân Tiêu này vì báo thù mà tìm tới Ngôn Chi Thanh,
vậy cuối cùng sao lại vì hắn thương tâm muốn chết? Yêu nhi tử của cừu
nhân, cho nên tâm phiền muộn tích tụ mà chết?

Hàn vương kia là có chuyện gì? Hàn vương nếu là biết Xuân Tiêu cố tình, sao lại dung túng
Xuân Tiêu cùng Ngôn Chi Thanh tình chàng ý thiếp? Như thế nào luôn dùng
giọng em dâu nói với ta? Sáng nay tại sao lại tự nhiên nhắc tới hôn sự?
Thật đúng là bởi vì hắn nói, ta là trách nhiệm của hắn?

Rốt cuộc mộng cảnh liên tiếp kia, là thật hay giả? Cái gì cũng không muốn nghĩ, ta nghiêng đầu gọi Hành Cửu ra ngoài:

“Hành Cửu, ngươi đem khế ước bán thân của Xuân Tiêu đốt đi!”

“Đã sớm đốt.”

Hành Cửu thanh âm uể oải. Nhìn thấy ta dọn dẹp quần áo nói: “Ngươi đây là
đang làm gì?” Làm gì! Dĩ nhiên là mang theo tiền tài chạy trối chết đi!
Hãm cha! Vốn cho là mình xui xẻo xuyên vào một nữ nhân. Không nghĩ tới
xui xẻo hơn là, thân thế nữ nhân này lại phức tạp như vậy!

Chỉ là một Ngôn Chi Thanh ta cũng đủ nhức đầu! Hiện tại lại thêm một Hàn vương, không thể chịu nổi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui