Khâu Hàn xoay người vào phòng, dù sao cũng ngủ đủ rồi, cậu quyết định đi ra ngoài.
“Khâu Hàn…….” Diệp Bác Lỗi muốn gọi Khâu Hàn lại nhưng Khâu Hàn căn bản là không thèm để ý đến hắn.
Tuy rằng Diệp Bác Lỗi không nhìn thấy Khâu Hàn cùng Diệp Huyên Thành hôn môi, chỉ nhìn thấy Khâu Hàn ngồi ở trên đùi Diệp Huyên Thành nhưng hắn vẫn cảm nhận được không khí ái muội lúc đó của hai người.
Diệp Bác Lỗi cảm thấy, tuy rằng Khâu Hàn năm mười mấy tuổi đã quen biết Diệp Huyên Thành, sau khi cùng hắn kết hôn thì Diệp Huyên Thành cũng coi như là trưởng bối của cậu, Khâu Hàn cũng không còn nhỏ, cứ như vậy mà ngồi ở trên đùi một người đàn ông khác, mặc kệ nói như thế nào đều không thích hợp, hắn cảm thấy hắn cần phải đi nhắc nhở Khâu Hàn một chút.
Vốn dĩ Khâu Hàn muốn đi xem Triệu hàm kéo đàn violon, nhưng còn chưa tới nơi, lại thấy Ngô Ngạn đang vẽ tranh ở rào chắn bên cạnh, nói cách khác, muốn xem Triệu Hàm kéo đàn violon, thì phải đi qua nơi này, bắt gặp Ngô Ngạn đang vẽ tranh ở nơi này trước.
Khâu Hàn mỉm cười đi qua, nhìn Ngô ngạn nói: “Thật là đẹp.”
“Khâu trợ lý.” Ngô Ngạn quay đầu nhìn Khâu Hàn nói: “Cậu không đi theo Diệp tổng hả?”
Đây là quanh co lòng vòng hỏi Diệp Huyên Thành đang làm gì đây mà, Khâu Hàn trả lời nói: “Diệp tổng y…….”
“Khâu trợ lý.”
Khâu Hàn còn chưa nói xong, lại có người kêu cậu, quay đầu lại nhìn, là Triệu Hàm cầm theo đàn violon đi tới.
“Khâu trợ lý, sao cậu lại ở chỗ này?” Triệu Hàm đến gần, nhìn Khâu Hàn hỏi.
Cái này cũng giống như là đang dò hỏi Diệp Huyên Thành ở đâu.
“Tôi ra …….” Lời Khâu Hàn nói lại một lần nữa bị cắt ngang, điện thoại cậu vang lên, click mở ra nhìn một chút, là Trần Khải Dương gửi tin nhắn cho cậu, nói là có chuyện tìm cậu.
“Xin lỗi hai người, bí thư Trần có việc tìm tôi, tôi phải đi làm việc đây.” Khâu Hàn nói xong liền bước nhanh rời đi.
Nhìn Khâu Hàn rời đi, Triệu Hàm nhìn Ngô Ngạn châm chọc nói: “Anh chọn chỗ cũng đẹp đó nha.”
“Như nhau thôi.” Ngô Ngạn một bên bắt đầu thu thập đồ vật, một bên nói: “Nếu anh không kéo, tôi đây cũng trở về.”
“Hừ!” Triệu Hàm hừ lạnh một tiếng sau đó rời đi.
Trên đường Khâu Hàn trở về, đi qua hành lang, đột nhiên cậu dừng chân lại, xoay người nhíu mày nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Tôi muốn cùng cậu tâm sự một chút.” Diệp Bác Lỗi nhìn Khâu Hàn nói.
“Không rảnh.” Khâu Hàn không kiên nhẫn, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Khâu Hàn.” Diệp Bác Lỗi cũng bước chân nhanh hơn, ngăn Khâu Hàn lại.
“Tránh ra!” Khâu Hàn lạnh giọng nói.
“Tôi biết cậu ở bên cạnh chú, là vì muốn trả thù tôi, trả thù nhà chúng tôi.” Diệp Bác Lỗi nghiêm túc nhìn Khâu Hàn nói: “Nhưng cậu phải biết rằng, chú chỉ xem cậu là thế thân mà thôi, nếu cậu mà tiếp tục chấp mê bất ngộ, cuối cùng người đau khổ cũng chỉ có mình cậu mà thôi.”
Khâu Hàn lạnh nhạt nhìn hắn, khi nghe hắn nói xong, cười lạnh: “Thế thân thì sao, tôi vui, anh quản được sao?”
“Khâu Hàn, còn tiếp tục như vậy cậu khẳng định sẽ hối hận!” Diệp Bác Lỗi thấy Khâu Hàn không chịu thông, càng nói càng nóng vội: “Rốt cuộc cậu muốn tôi nói như thế nào cậu mới chịu tin tưởng, chú Tư kia của tôi, y không phải là người tốt lành gì, y chỉ xem cậu như người thay thế mà thôi, chờ y chán ghét, không chỉ vứt bỏ cậu, khẳng định còn sẽ làm cậu đau khổ, tôi chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi, cậu phải tin tưởng tôi!”
“Y không phải là người tốt, vậy thì anh là người tốt sao?” Khâu Hàn châm chọc nói: “Anh mà có tư cách cùng tôi nói chuyện này sao? Thu hồi cái thiện ý dối trá kia của anh đi, anh càng như vậy chỉ càng làm tôi cảm thấy ghê tởm, tôi nói cho anh biết lần này là lần cuối cùng, chuyện của tôi, anh không có tư cách xen vào, tránh ra!”
“Khâu Hàn…….” Diệp Bác Lỗi còn muốn nói tiếp nhưng lại bị người khác đánh gãy.
“Bác Lỗi.”
Nghe được âm thanh Diệp Bác Lỗi ngẩng đầu nhìn lại, Khâu Hàn cũng xoay người nhìn, người gọi tên Diệp Bác Lỗi là Diệp lão gia tử, Diệp lão gia tử đang ngồi trên xe lăn nhìn bọn họ, người đẩy xe lăn là Diệp Phùng Minh, còn có Diệp Huyên Thành, Diệp Hoành Tin, Diệp Lệ Băng theo ở phía sau, gia đình nhà họ Diệp cơ hồ đều ở chỗ này, tất cả mọi người đang nhìn Diệp Bác Lỗi cùng Khâu Hàn.
Diệp Bác Lỗi ngăn Khâu Hàn lại, một hai phải giảng đạo lý, muốn cho cậu “Thanh tỉnh” lại, vừa lúc đám người Diệp lão gia tử đi qua nơi này, bắt gặp hai người đang nói chuyện, bất quá bọn họ cũng không có nghe được hai người đang nói cái gì.
“Bác Lỗi, cháu ở chỗ này làm gì?” Diệp lão gia tử hỏi.
“Gia gia.” Diệp Bác Lỗi trả lời nói: “Cháu…… cháu đang cùng Khâu Hàn nói mấy câu.”
“Diệp gia gia.” Khâu Hàn kêu lên.
“Đều đã ly hôn, còn có nhiều lời chưa nói xong như vậy?” Diệp Lệ Băng cười nói: “Một khi đã như vậy, các con hà tất muốn ly hôn làm gì?”
“Em bớt tranh cãi.” Diệp Phùng Minh bất mãn nói: “Em là cô nó, cần thiết đối với cháu mình âm dương quái khí(*) như vậy sao?”
(*)Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
“Em chỉ đùa một chút thôi mà, làm gì mà dữ vậy?” Diệp Lệ Băng bĩu môi nói.
“Tốt lắm!” Diệp lão gia tử giáo huấn nói: “Tuổi bao lớn rồi mà còn cãi nhau ở trước mặt mấy đứa nhỏ, không sợ mất mặt sao?”
“Các người ở chỗ này chậm rãi nói chuyện đi, tốt nhất là để mọi người đều nghe thấy, em về phòng nghỉ ngơi.” Diệp Huyên Thành nói xong liền tiếp tục đi về phía trước.
Khâu Hàn đối với Diệp lão gia tử hơi khom lưng, sau đó xoay người đuổi kịp Diệp Huyên Thành.
Sau khi trở lại phòng, Diệp Huyên Thành nói: “Chú có chút khát nước, rót ly rượu vang đỏ tới cho chú.”
Khâu Hàn nói: “Uống rượu giờ này sao?”
Diệp Huyên Thành dựa vào bàn dài nhìn Khâu Hàn.
Khâu Hàn nhìn thẳng y trong chốc lát, xoay người đi rót nửa ly rượu vang đỏ, sau đó đi đến trước mặt y đưa cho y.
Diệp Huyên Thành tiếp nhận ly rượu vang đỏ, ở trên tay quơ quơ, uống một ngụm rượu vang đỏ, rồi đem ly rượu để trên bàn, nhìn Khâu Hàn hỏi: “Diệp Bác Lỗi tìm cháu nói gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...