“Đúng vậy, ngẫm lại thật đúng là hoài niệm, đáng tiếc khoảnh khắc ấy sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
“Lại nói, Khâu gia hẳn là có người thừa kế, nghi thức tế tửu thần hôm nay tại sao không phải người thừa kế tới làm?”
“Khâu gia sáu phương đều đã không còn, ý nghĩa người thừa kế cũng không còn lớn, người thừa kế có cần tự mình tiến hành nghi thức hay không chắc cũng không quan trọng lắm.”
“Đã không còn Khâu gia sáu phương, như vậy thì rượu Khâu gia uống một vò liền ít đi một vò, mỗi lần nhớ tới, trong lòng đều cảm thấy rất tiếc nuối.”
Khâu Hàn vẫn luôn yên lặng uống trà, cũng không cùng người khác giao lưu, cũng không nói lời nào, thế cho nên khi người xung quanh cậu bàn luận về Khâu gia đều không có phát hiện người thừa kế chân chính của Khâu gia đang ngồi ở chỗ này.
Khâu Hàn trong lòng so với ai khác đều rõ ràng, Khâu Gia Tửu phường hiện tại, thậm chí cậu là người thừa kế cũng không thể đại biểu cho Khâu Gia Tửu phường, chỉ có Khâu gia sáu phương mới là ý nghĩa chân chính của Khâu Gia Tửu phường.
Khâu gia sáu phương biến mất cũng đại biểu cho chiêu bài cùng danh khí của Khâu Gia Tửu phường sẽ chậm rãi biến mất theo thời gian.
Diệp lão gia tử ở nhà nửa ngày, đã bị đưa trở về bệnh viện, ai cũng nhìn ra được ông hôm nay rất vui vẻ nhưng cũng tiêu hao không ít tinh thần, không nghỉ ngơi là không được, lần này về bệnh viện, khẳng định thời gian nằm viện sẽ kéo dài.
Khâu Hàn và những người khác cùng nhau đứng ở cửa, nhìn xe chậm rãi chạy đi, Khâu Hàn cảm thấy thật sự rất châm chọc, Diệp lão gia tử coi trọng nhất chính là Diệp Phùng Minh, còn có trưởng tôn Diệp Bác Lỗi, chỉ vì cha con bọn họ an bài cùng tính toán tốt nhất.
Nhưng Diệp Phùng Minh và Tần Tú, nhìn như hiếu thuận vì Diệp lão gia tử mà làm tiệc mừng thọ, kỳ thật tất cả đều vì thể diện cùng thanh danh, hoàn toàn không quan tâm đến sức khỏe của Diệp lão gia tử, thà làm cho Diệp lão gia tử nằm trên bệnh viện thời gian dài cũng phải làm tiệc mừng thọ này.
Lúc Diệp Huyên Thành xoay người, vừa lúc thấy được biểu tình của Khâu Hàn cùng ánh mắt châm chọc, lập tức liền nhìn ra ý nghĩ của Khâu Hàn trong ánh mắt.
Khâu Hàn cảm nhận được ánh mắt Diệp Huyên Thành, ngẩng đầu nhìn về phía y, hai người đối diện ánh mắt, Khâu Hàn sửng sốt một chút, lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, Diệp Huyên Thành đã vào trong rồi.
Khâu Hàn nhìn bóng dáng Diệp Huyên Thành, đứng ở tại chỗ do dự một lúc, chờ những người khác cũng đều đi vào, cậu mới đi vào trong.
Khâu Hàn đứng xa xa nhìn những người nói chuyện với Diệp Huyên Thành, nhìn dáng vẻ Diệp Huyên Thành là tính toán cùng mấy cái người đó chào hỏi qua.
Trước kia Khâu Hàn vẫn luôn có chút sợ Diệp Huyên Thành, bất quá cậu cẩn thận nhớ lại, Diệp Huyên Thành đối xử với cậu vẫn luôn khá tốt, cũng không có giống người khác nói y là người khó tiếp cận.
Khâu Hàn lại nghĩ, cảm thấy có lẽ là do mình cùng người nào đó lớn lên có điểm giống, một khi đã như vậy, cậu phải lợi dụng tốt điểm này mới được.
Khâu Hàn do dự trong chốc lát, thấy Diệp Huyên Thành đã cùng người ta nói xong vì thế cậu liền đi qua.
“Chú Tư.” Khâu Hàn ở phía sau Diệp Huyên Thành gọi.
Diệp Huyên Thành xoay người nhìn về phía Khâu Hàn.
“Chú Tư, cháu có…….”
“Khâu Hàn.”
Ban đầu Khâu Hàn có một thứ muốn cho Diệp Huyên Thành nhưng cậu chưa kịp nói xong đã bị đánh gãy.
“Mẹ bảo cậu và tôi cùng nhau đi qua hỗ trợ.” Diệp Bác Lỗi nhìn Khâu Hàn, sau đó lại nhìn về phía Diệp Huyên Thành kêu lên: “Chú Tư.”
Diệp Huyên Thành còn chưa có nói chuyện, trợ lý y đã bước nhanh đi đến bên người, nhỏ giọng ở bên tai y nói mấy câu, y lập tức nhíu mày, sau đó bước nhanh trực tiếp rời đi.
Khâu Hàn nhìn bóng dáng Diệp Huyên Thành há miệng thở dốc, sau đó cúi đầu trầm tư.
Diệp Bác Lỗi nhìn bóng dáng Diệp Huyên Thành rời đi, trong mắt hiện lên một tia hận ý, chờ Diệp Huyên Thành đi xa rồi, hắn mới quay đầu nhìn về phía Khâu Hàn hỏi: “Cậu cùng chú Tư nói cái gì?”
Khâu Hàn mặt không biểu tình trả lời: “Không có gì, chú Tư phải đi, chỉ cùng y chào hỏi một cái.”
“Về sau gặp y, cậu tốt nhất là tránh xa một chút thì tốt hơn.” Diệp Bác Lỗi nói
“Vì cái gì? Tôi khi còn nhỏ đã quen chú Tư, gặp qua y rất nhiều lần, vì sao khi cùng anh kết hôn tôi lại không thể nói chuyện với y?” Khâu Hàn nói.
“Y là ma quỷ khoác da người, tới gần y sẽ trở nên bất hạnh, tôi chỉ là muốn tốt cho cậu nên mới nhắc nhở.” Diệp Bác Lỗi vừa nói vừa nhớ lại một chút việc xưa, trong mắt hận ý càng sâu.
“Sẽ trở nên bất hạnh?” Khâu Hàn ở trong lòng cười lạnh một chút nói: “Phải không?”
Cậu cũng bị họ nói sẽ mang đến cho họ bất hạnh, nhưng cậu đến bây giờ cũng không biết, đến tột cùng cậu có thực sự mang đến bất hạnh hay không.
Khâu Hàn biết trong lòng Diệp Bác Lỗi rất hận Diệp Huyên Thành, không chỉ là bởi vì Diệp Huyên Thành là em trai của cha hắn, cha con bọn họ và Diệp Huyên Thành đang cùng tranh giành quyền thừa kế gia sản.
Nguyên nhân chính là vì bạch nguyệt quang trong lòng Diệp Bác Lỗi, năm đó hai chú cháu bọn họ đã từng có mâu thuẫn xung đột vô cùng kịch liệt, mà trong lòng Diệp Bác Lỗi, bạch nguyệt quang kia qua đời là do Diệp Huyên Thành làm, cho nên mấy năm nay, hắn vẫn luôn hận Diệp Huyên Thành, muốn trả thù y.
Trừ việc này ra, Diệp Bác Lỗi hận Diệp Huyên Thành còn có một nguyên nhân khác, tuy rằng hai người bọn họ là chú cháu, nhưng kỳ thật chỉ cách nhau mười tuổi, trong lòng Diệp Bác Lỗi từ nhỏ đến lớn, yên lặng đem Diệp Huyên Thành trở thành đối thủ cạnh tranh, nhưng cố tình hắn không đủ tư cách để cạnh tranh Diệp Huyên Thành, Diệp Huyên Thành cùng khi bằng tuổi với hắn so với hắn ưu tú hơn rất nhiều, cái này làm cho Diệp Bác Lỗi đối với Diệp Huyên Thành tràn ngập ghen ghét.
Mà hiện tại chỉ có Khâu Hàn biết, đây là thế giới trong sách, Diệp Huyên Thành sẽ ngoài ý muốn mà chết, nhường đường cho vai chính Diệp Bác Lỗi, bằng không Diệp Bác Lỗi cùng cha hắn căn bản đấu không lại Diệp Huyên Thành, hơn nữa Diệp Huyên Thành ngoài ý muốn chết, còn làm cho cha con Diệp Bác Lỗi khi không lại có được khối di sản kếch xù.
- --------------------------
Editor chửi Diệp Bác Lỗi: Du diên:) người ta đang nói chiện tự nhiên cắt lời:) du diên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...