Thấy sau lưng Vương Hiên xông ra một đám vệ sĩ, đám người chung quanh rối rít tản về phía sau.
Nhưng ăn dưa xem náo nhiệt là thiên tính của bách tính, sau khi lui về phía sau đến khoảng cách an toàn, mọi người rối rít dừng bước, bắt đầu vây xem làm quần chúng ăn dưa.
“Ra cửa có nhiều vệ sĩ áo đen như vậy, vừa nhìn là biết công tử nhà giàu, tôi thấy thanh niên đang bị bao vây kia xui xẻo rồi.”
“Tôi thấy công tử nhà giàu này chắc là muốn chiếm đoạt cô gái đẹp kia, cưới vợ xinh đẹp cũng không tốt, sẽ có quá nhiều người nhớ thương.”
“Haha, không có thực lực thì đừng cưới người đẹp, bằng không phải chuẩn bị tốt bị cắm sừng, tôi đã sớm nhìn thấu những điều này rồi cho nên cưới một người xấu xí.”
Trong tiếng thảo luận của quần chúng ăn dưa, Vương Hiên đắc ý lắc chân, liếc mắt nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y.
“Nhóc, thấy khí thế của tiểu gia chưa? Ngoan ngoãn gọi người đẹp sau lưng anh ra, chỉ cần để tiểu gia chơi thoải mái, nói không chừng còn tặng một đứa bé cho anh nuôi.”
Lời nói phách lối của Vương Hiên làm cho bọn vệ sĩ cười to, bọn vệ sĩ này đều dùng ánh mắt không có hảo ý nhìn Cố Họa Y.
Trước đây Vương Hiên chơi người đẹp cho tới bây giờ đều không giấu giếm, mà là thích chia sẻ với thủ hạ, cho nên chỉ cần Vương Hiên có thể thu Cố Họa Y vào tay, những tên vệ sĩ kia cũng đều có thể chia một chén canh.
“Người đẹp, cậu Hiên của chúng ta rất trâu bò, công phu chắc chắn là máy chiến đấu trong đám đàn ông, bảo đảm cô thử một lần sẽ không quên được, cô vẫn nên đừng ở với tên phế vật kia nữa, mau đến trong lòng cậu Hiên chúng ta đi.”
Cố Họa Y tức giận tối sầm mặt, lạnh giọng nói: “Các người nằm mơ, khuyên các người cút nhanh lên, bằng không chồng tôi tức giận, sợ là các người cũng không chịu nổi.”
“Ai u, người đẹp còn trông cậy vào chồng phế vật của cô như vậy, chồng phế vật của cô muốn chúng tôi không chịu nổi, sợ là căn bản không làm được.”
Ánh mắt một tên vệ sĩ khiêu khích nhìn Lý Phàm, hai tay nắm vào nhau hoạt động gân cốt, khớp xương tay phát ra tiếng kêu liên tiếp như xào đậu.
“A a, cặn bã kia đến đây, để tôi thu thập anh một trận, cho vợ anh nhìn rõ bản chất phế vật của anh.”
Lý Phàm trầm mặc đứng đó, cũng không để ý tới tên vệ sĩ đang khiêu khích, mà ánh mắt âm lạnh nhìn chằm chằm Vương Hiên.
“Cho anh một cơ hội sống sót, bây giờ tới đây quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, nếu không, tôi sẽ để anh bò đi ra ngoài.”
Vương Hiên giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười vậy, ôm bụng cười ngả trước ngả sau.
“Ha ha ha, mẹ nó, tôi vừa nghe cái gì? Cặn bã này lại để tiểu gia quỳ xuống với anh ta, anh cho là anh là cái thứ gì!
Đều lên cho tôi, phải hung hăng đánh phế vật này một trận, chờ lát nữa tôi muốn phế vật này liếm giày cho tôi!”
Bọn vệ sĩ cũng cười xông ra ngoài, cùng giơ nắm đấm đánh Lý Phàm.
Trong mắt bọn vệ sĩ, đối phó Lý Phàm không cần phí chút sức lực nào, chắc chắn là cơ hội tốt để biểu hiện.
Lý Phàm khe khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Các người nếu muốn chịu chết, vậy giúp các người là được.”
Khi Lý Phàm nói xong, bóng người của anh đã vọt tới giữa các vệ sĩ.
Sau ba quyền hai cước, những người vệ sĩ kia đều bay rớt ra ngoài, huỵch huỵch, giống như sủi cảo vậy rơi xuống đầy đất.
“Ai u, đầu tôi, tôi cảm giác não bị chấn động rồi, nhìn đồ vật cũng có ảo ảnh.”
“Hình như ngực tôi bị gãy xương rồi, mau gọi xe cứu thương cứu mạng.”
“Eo của tôi gãy rồi, gãy rồi! Nửa người dưới của tôi hoàn toàn không còn tri giác rồi!”
Bọn vệ sĩ phát ra tiếng kêu rên thê lương, Vương Hiên và quần chúng ăn dưa đều nhìn trợn mắt há mồm, không nghĩ tới Lý Phàm lại hung tàn như vậy.
“Mẹ ơi, vừa rồi là tôi hoa mắt sao? Đã nhìn thấy những gì thế này? Sao lại là bọn vệ sĩ bị đánh nằm xuống.”
“Nhóc này sợ không phải người bình thường, mới có thể có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, đây chắc chắn là đàn ông trong đàn ông, người mạnh trong người mạnh!”
“Cậu chủ hào môn độc ác này một cước đá phải tấm sắt, thật là quá thoải mái rồi, nhóc này chắc chắn là đại anh hùng!”
Quần chúng ăn dưa vốn là đoàn thể yếu thế, cho nên vô cùng căm thù cậu chủ độc ác như Vương Hiên.
Giờ phút này thấy vệ sĩ của Vương Hiên đều bị đánh ngã, tất cả mọi người bắt đầu ở một bên ủng hộ Lý Phàm.
Tóc gáy trên người Vương Hiên đều dựng ngược, mồ hôi lạnh như suối không ngừng rơi, trong lòng có cảm giác hoang mang.
Mẹ nó tại sao có thể như vậy, vệ sĩ dưới tay anh ta cũng đều là tinh nhuệ được chọn lựa cẩn thận kĩ càng!
Trước kia khi bọn họ giúp Vương Hiên cướp phụ nữ, cũng đều không chỗ nào bất lợi!
“Anh, Anh đừng tới đây, tôi, giờ tôi đi.”
Vương Hiên cũng không để ý lau mồ hôi, xoay người lập tức đi ra ngoài.
“Tôi cho anh đi rồi sao? Anh cảm thấy anh có thể cứ thế mà đi sao?”
Lý Phàm lạnh giọng hỏi.
Trong lòng Vương Hiên còn đắng hơn hoàng liên, cười khổ dừng bước: “Vậy anh muốn thế nào? Tôi là người của nhà họ Vương trong Kinh Thành! Nếu anh trêu chọc tôi, đó chính là trêu chọc nhà họ Vương! Sẽ để anh chết không có chỗ chôn!”
“Cũng đến lúc này rồi, anh cảm thấy anh còn có thể hù dọa được ai? Anh có tin tôi có thể đến Kinh Thành phá hủy nhà họ Vương các người không.”
Lý Phàm cười nói.
Vương Hiên run run một chút, thật sự tin tưởng lời của Lý Phàm, chỉ là lúc này Vương Hiên vẫn không có ý định nói xin lỗi.
Cái gọi là người ngã thế không ngã, Vương Hiên cũng chưa từng nghĩ tới sẽ quỳ xuống xin lỗi người khác.
“Anh có bản lĩnh thì đi phá hủy đi, nếu anh thật sự có thể phá hủy nhà họ Vương, từ nay về sau họ của tôi cũng viết ngược!”
“Haha, chữ Vương viết ngược? Đây là chữ gì, xem ra anh còn chưa được tiếp nhận giáo dục!”
Bóng người Lý Phàm giống như quỷ mỵ vậy, trong nháy mắt đã đến trước mặt Vương Hiên, bàn tay nắm lại đánh về phía gò má Vương Hiên.
Ba!
Sau một tiếng giòn giã, Vương Hiên bị đánh quay ba vòng tại chỗ, cảm thấy hồn vía cũng bị đánh bay ra khỏi thân thể rồi.
“A!”
Kêu thảm một tiếng, hai tay Vương Hiên che kín gò má.
Cảm thấy gò má truyền tới cảm giác đau nóng hừng hực, thậm chí cảm thấy hai lỗ tai kêu ong ong, hình như óc còn lắc lư trong đầu, sau khi Vương Hiên lắc lắc hai cái, tê liệt ngồi trên mặt đất.
Vương Hiên đánh không ít người, cũng đã bị đánh mấy lần, đây là lần đầu tiên cảm thấy bị đòn có thể đánh đến nỗi thấy hồn bay đến chân trời.
“Anh, anh thật độc ác, anh có bản lĩnh thì đánh chết tôi, chỉ cần anh không đánh chết tôi, chuyện này còn không xong đâu!”
Vương Hiên kiên cường giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của anh ta.
“Haha.”
Lý Phàm cười lạnh một tiếng, nhấc chân phải lên nặng nề đá vào sau lưng Vương Hiên.
Thân thể Vương Hiên bị lực lượng cực lớn đánh vào, từ trên sàn nhà bóng loáng trượt ra ngoài, cuối cùng nặng nề đụng vào vách tường mới dừng lại.
Cú đánh mạnh mẽ làm cho Vương Hiên lập tức hôn mê.
Lý Phàm cũng không thèm nhìn Vương Hiên một cái, kéo Cố Họa Y đi ra khỏi cửa hàng.
Quần chúng ăn dưa rối rít vỗ tay khen ngợi, vui mừng đưa Lý Phàm rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...