Thiếp Khuynh Thành

“Lần này hoàng thượng Tề quốc đến đây chủ yếu là muốn cùng Hạ quốc định ra minh ước. Thật ra, nếu không phải nội tình Hạ quốc lúc này không cho phép, bằng không hiện giờ xuất quân tấn công Tề quốc chính là thời cơ tốt nhất. Hoàng thượng Tề quốc quả không thẹn có thể thắng đợi đoạt cung, biết chọn thời điểm thích hợp nhất làm ra sự tình thích hợp nhất.” Nam Cung Dung không tiếc lời tán thưởng. Có điều, sau khi nói xong mới chợt nhớ mình từng biết qua giữa Mộ Dung Ca cùng Triệu Tử Duy, Triệu Tử Tận trong đó không ít lời đồn, liền không dám nói thêm gì nữa.

Vẻ mặt Mộ Dung Ca có chút khó lường, bên tai không ngừng vang đến tiếng gióng trống khua chiêng, thanh thế to lớn như vậy từng tiếng từng tiếng đập vào trong lòng, đột nhiên nàng có dự cảm chẳng lành… Ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ, tựa hồ ra đến tận đường cái, dòng xe ngựa xa hoa đang vững bước chạy trên đó, nam tử ngồi trong được vạn dân kính ngưỡng lại có chút xa lạ, nhìn thế nào đi nữa vẫn thấy rất xa lạ.

“Có thật Mộ Dung Trắc phi không từng oán hận thái tử ca ca chút nào sao?” Nam Cung Dung do dự một lát, mới đem nghi vấn tồn tại trong lòng ra hỏi. Dù sao, nếu không có thái tử ca ca, có lẽ Triệu Tử Duy sẽ không phải chết.

Mộ Dung Ca thu hồi mọi suy nghĩ nhìn về phía Nam Cung Dung, ánh mắt chân thành mà nghiêm cẩn, “Chưa từng.”

Nam Cung Dung gật đầu, không dám tiếp tục đối mặt với ánh mắt đầy chân thành của Mộ Dung Ca, tâm thầm nảy sinh áy náy. Nàng cuối đầu, dùng một ngữ điệu vô cùng bình thường nói: “Những lá thư này, Mộ Dung Trắc phi đã xem kỹ hết chưa?”

Nghe vậy, Mộ Dung Ca có chút khó hiểu nhìn Nam Cung Dung, vẫn cảm thấy trong lời nói của nàng ta có chút ý riêng, tựa hồ muốn nói cho nàng biết điều gì đó, mà tựa như lại có chút do dự, biểu hiện phức tạp khiến nàng dấy lên sự nghi ngờ. Ánh mắt nàng khẽ nhắm lại, cười nói: “Xem qua không chỉ một lần.” Hay là… trong thư có huyền cơ?

“Không lẽ Mộ Dung Trắc phi không cảm thấy lúc ta nói gia tộc Nam Cung yêu cầu thuần huyết giữa những đứa con nối dòng là rất vô lý sao?” Nam Cung Dung đổi đề tài, hỏi.

Thật ra trên gương mặt của Nam Cung Dung và Nguyên Kỳ có rất nhiều nét tương đồng, ánh mắt Mộ Dung Ca bình tĩnh và thong dong, “Không, chưa từng có.” Từ khi xuyên không đến đây, theo lịch sử nàng từng biết có rất nhiều vấn đề quái đến mức không tởng tượng được, thường thường được phát sinh từ thuở xa xưa đã hình thành kiểu tư tưởng thâm căn cố đế ăn sâu vào trong não.

Mà huyết mạch là một điều cho đến bây giờ vẫn không thể lẫn lộn, những yêu cầu càng biến thái còn có rất nhiều, huống chi gia tộc Nam Cung là một gia tộc lâu đời có hơn trăm năm lịch sử.

Nam Cung Dung kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca, “Thái tử ca ca yêu thương nàng như vậy, quả thật là cũng có lý do. Nàng thật sự xứng đáng. Hy vọng cho dù sau này xảy ra chuyện gì, hay sắp tới sẽ phát sinh sự tình gì, chuyện xưa đều đã là dĩ vãng, xin Mộ Dung Trắc phi chớ truy cứu tiếp. Hãy thật lòng đáp lại tấm chân tình của thái tử.”

Mộ Dung Ca mỉm cười, dịu dàng gật đầu. Trong ánh mắt có chút xao động rất nhỏ, tựa hồ nổi lên một chút hồ nghi, song chỉ là nháy mắt mà thôi.


...

Trong tiếng chiêng trống vang trời, Triệu Tử Tận ngồi trong xe ngựa xa hoa, ánh mặt lạnh băng đầy xa cách nhìn qua dân chúng Hạ quốc bên ngoài. Càng tiếp cận Hạ quốc cảm xúc của hắn càng khó giữ được sự bình lặng. Bây giờ nhìn lại, trong Hạ quốc, dân chúng an cư lạc nghiệp, mỗi con đường đều là vô cùng phồn hoa náo nhiệt, cảnh tượng này cứ như những chiếc gai nhọn không ngừng xát vào mắt hắn.

Rốt cuộc so với Nguyên Kỳ, hắn vẫn còn kém rất xa, đuổi ngựa cũng không kịp!

Ngay cả bị Nguyên Du hạn chế, nhưng Nguyên Kỳ vẫn âm thầm nắm giữ toàn bộ Hạ quốc trong tay! Tâm tư và mưu kế này tính đến đâu đi nữa hắn vẫn không thể so sánh được.

Sự thật hiển hiện ở trước mắt, hắn còn có thể làm gì được sao!

Khóe miệng Triệu Tử Tận nhếch lên một nụ cười tuyệt tình lãnh khốc, chậm rãi nhìn về phía phủ thái tử… ‘tỷ… Tận nhi đã đến rồi’.

Không biết khi gặp lại, nàng sẽ thế nào!

Vẫn tuyệt tình lạnh nhạt đối xử với hắn không?

Nhưng mà, sau khi biết được những gì Nguyên Kỳ đã làm, liệu nàng sẽ lựa chọn như nào? Lúc trước vì tình thế mà phải lợi dụng này hắn đã đau triệt nội tâm. Sau này, nhất định hắn sẽ không bao giờ lợi dụng nàng, sẽ giống lời hứa năm xưa, trọn đời trọn kiếp bảo hộ nàng!

Chính là...

Hắn khẽ chau mày, những lá thư đó đã rơi vào tay nàng, sao nàng lại không có chút động lòng. Hay là, trong đó có chỗ nào đã xảy ra vấn đề?


Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lộ ra chút quyết định, hắn đã đến rồi, hết thảy sự tình đều sắp được hạ màn.

Trong xe ngựa, Nguyên Ngư thất thần nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quanh, nơi này đã từ làm bạn với nàng suốt mười sáu năm, năm xưa rời nơi hoàng thiên thổ địa này một lòng hy vọng dõi về Tề quốc, hy vọng được phu quân tương lai yêu thương, sau này có được đứa nhỏ của riêng mình, bình an hạnh phúc qua một cuộc đời.

Thật không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tâm tình nàng đã thay đổi, bây giờ trở nên vô dục vô cầu, duy nhất vốn mong chính là có thể yên ổn ngồi trên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, Tề quốc hoàng hậu mà thôi. Thật ra việc này cũng không khiến nàng phải lo lắng, chỉ cần Hạ quốc còn, địa vị nàng vẫn luôn là tôn quý tột bậc. Trong trăm năm tuyệt nhiên sẽ không có biến hóa gì. Còn về con cái… năm xưa sảy thay đã tổn thương canh cơ khiến nàng không thể hoài thai, mà cho dù sinh con đẻ cái được thì sao, dựa vào thân phận của nàng, Triệu Tử Tận tuyệt đối sẽ không để nàng sinh hạ được đứa con này.

Nhắc đến đứa nhỏ liền nghĩ đến Mộ Dung Ca, hoàn toàn tương phản, Mộ Dung Ca có vận khí quá tốt, nàng chỉ có thể ngưỡng vọng mà hâm mộ, thậm chí là âm thầm đố kỵ.

Mộ Dung Ca được nhiều nam tử yêu thích, càng là vậy cho tới bây giờ trở thành một nữ tử khiến người ta phải hâm mộ. Mộ Dung Ca dễ dàng chiếm được sự chuyên sủng của Nguyên Kỳ, ai nấy đều dự đoán dựa vào thân phận này, ngày sau hơn phân nửa khả năng sẽ trở thành thái tử phi, còn Thượng Quan Ngọc Nhi căn bản không đủ gây ra uy hiếp gì.

Chẳng qua, do Triệu Tử Tận muốn định được minh ước với Hạ quốc, nói đúng hơn là ngoài minh ước ra hắn còn mang theo mục đích riêng mà đến, xem ra sắp sửa có một màn kịch hay để xem rồi!

Trước kia chính mắt nhìn thấy nam tử mình yêu thương theo đuổi một người khác, nàng nhất định sẽ vô cùng đau lòng, thậm chí tìm mọi cách để ngăn cản, nhưng bây giờ nàng đã suy nghĩ thông suốt rồi, đau lòng thì có tác dụng gì? Trong lòng hắn trước sau vẫn không có nàng thì ngăn cản lại có tác dụng gì, hắn như cũng vẫn sẽ bám riết không buông tha, cần gì nàng phải hao tổn tâm cơ tự làm đau mình, chi bằng cứ lặng lẽ làm người đứng xem.

“Hoàng hậu nương nương, chúng ta cũng đã về đến Hạ quốc rồi.” Tiếu Ngôn nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài, lòng đầy cảm khái hưng phấn.

“Đúng vậy, sau khi về rồi chắc là nên đi dạo một phen nhỉ.” Khóe miệng Nguyên Ngư lộ rõ nét cười, nhưng trong đôi mắt ánh lên những tảng băng không dễ hòa tan.

Tiếu Ngôn thấy vậy đã sớm cũng không xa lạ, từ năm kia cùng hoàng thượng về Tề quốc, hoàng hậu nương nương đã không còn cười nữa, “Hoàng hậu nương nương muốn đi thăm những nơi nào?”


“Còn nhớ nhiều năm trước Thượng Quan tiểu thư cũng có chút hợp ý với ta, có thời gian thì đến phủ Tể tướng một chuyến cũng được.” Nguyên Ngư nhàn nhạt cười.

“Không biết bây giờ Thượng Quan tiểu thư đã khỏe hơn chưa. Mấy năm nay chính vì cơ thể không được khỏe nên hôn sự với thái tử liên tục bị đẩy lùi, bây giờ còn kéo dài những năm năm, đến lúc đó, cho dù có khỏe mạnh thì tuổi xuân của Thượng Quan tiểu thư đã qua đi rồi.” Tiếu Ngôn thật sự quan tâm nói.

Nghe vậy, ánh mắt Nguyên Ngư hơi lóe lên, từ chối góp ý kiến.

“Bây giờ Mộ Dung Trắc phi đang có mang hẳn là sẽ ở yên trong phủ thái tử tĩnh dưỡng, hoàng hậu nương nương, ta có cần chọn thời gian đến thăm hỏi Mộ Dung Trắc phi?" Bỗng nhiên Tiếu Ngôn nghĩ tới Mộ Dung Ca, liền vội vàng hỏi.

Sắc mặt Nguyên Ngư trở nên lạnh lùng, dùng một giọng nói lạnh nhất có thể đáp lại lời của Tiếu Ngôn, “Bản cung thân là hoàng hậu Tề quốc, quốc gia chi mẫu mà phải chủ động đi thăm hỏi Trắc phi, há chẳng phải khiến thiên hạ chê cười.” Cho dù ở trong Hạ quốc sớm muộn cũng không thể tránh gặp mặt Mộ Dung Ca, nhưng không đồng nghĩa là nàng phải tự hạ thấp mình đến gặp Mộ Dung Ca.

Tiếu Ngôn lập tức im lặng không dám nói gì thêm nữa. Gần đây hoàng hậu nương nương hỷ nợ thất thường hoàn toàn khác với trước kia, mà nàng dần dần cũng cảm thấy xa lạ, cho dù đã ở bên hoàng hậu nương nương nhiều năm, nhưng bây giờ lại có chút e sợ hoàng hậu nương nương.

...

Hoàng cung.

Trong tẩm cung của Lan Ngọc.

"Đại Hoàng tử, hoàng thượng Tề quốc vừa tiến cung, hiện tại đang cùng thái tử trao đổi đại sự. Đại hoàng tử có định đến xem không?” Hộ vệ tâm phúc của Lan Ngọc đến bẩm báo, tiện thể dòi hỏi.

Lan Ngọc vẫn đang tự chơi cờ, tay nắm cả cờ trắng và đen, mỗi một bước, một quân cờ đều do chính hắn nắm giữ trong tay. Thật lâu sau, đến khi hạ nốt quân cờ cuối cùng hắn mới ngẩng đầu nhìn hộ vệ, nói: “Không cần đâu.” Triệu Tử Tận đến nhanh hơn so với dự tính của hắn một chút.

Hộ vệ lại dò hỏi: “Mấy ngày gần đây Mộ Dung Trắc phi vẫn ở trong phủ thái tử, hoàn toàn chưa có hành động gì đặc biệt. Liệu có phải do Nam Cung tiểu thư đã giở trò gì không? Bằng không sao sự tình lại không phát triển theo dự liệu của Đại hoàng tử được?”


“Nhất định Nam Cung Dung đã động tay chân vào. Quả nhiên trưởng thành trong thanh lâu mà tâm tư vẫn còn lương thiện làm sao. Dù gì Nguyên Kỳ cũng là biểu ca của nàng ta, làm việc này ít nhiều nàng ta cũng phải chừa lại con đường lui cho mình.” Tay áo dài của Lan Ngọc đảo qua bàn cờ một cái, nhất thời những quân cờ đen trắng trộn lẫn nhau, ván cờ đang ở hồi ác liệt trở nên hỗn loạn. Nhưng cử chỉ này của Nam Cung Dung cho thấy hắn vẫn còn cơ hội chen vào.

“Vậy hiện tại ta nên làm gì đây? Nam Cung tiểu thư biết không ít chuyện của Đại hoàng tử, liệu có nên diệt trừ hậu họa không? Cái cô Nam Cung tiểu thư này đúng là… đã làm hỏng đại sự của Đại hoàng tử rồi.” Ám vệ tâm phúc căm hận nói.

Lan Ngọc lắc đầu, “Nàng biết được thì Nguyên Kỳ nhất định cũng biết. Không cần hao tổn tâm tư trừ khử. Bây giờ hoàng thượng Tề quốc đã đến, tiếp theo có rất nhiều việc cũng sẽ dần dần nổi lên mặt nước thôi.” Trong mắt Lan Ngọc lộ ám quang, dòng ám quang di động cứ như trò chơi trong tay hắn, ánh mắt của hắn vẫn là vô cùng nắm chắt.

“Đúng vậy, ty chức cũng cảm thấy phải mau chóng hành động thôi. Cơ thể của hoàng thượng trụ không nổi bao nhiêu ngày đâu.” Tâm phúc của hắn trả lời. “Á đúng rồi, ty chức còn một việc vẫn chưa bẩm báo. Vốn dĩ Đại hoàng tử an bày A Kiều làm nô tỳ bên cạnh Nam Cung tiểu thư đã bị Nam Cung tiểu thư đưa vào Vạn Nhạc phường, hiện giờ đang được tú bà dạy dỗ.”

“Cứu cô ta ra, đuổi về bên người Nam Cung Dung là được.” Lan Ngọc trầm giọng mệnh lệnh.

...

Phủ thái tử.

Sau khi Nam Cung Dung rời khỏi, Mộ Dung Ca lập tức cho tỳ nữ đang hầu trong phòng lui ra, một mình nàng ngồi bên cửa sổ, đón nhận từng đợt gió mát sau bữa trưa phớt qua gò má. Hai mắt bắt đầu khép hờ lại, nàng bắt đầu hệ thống lại mớ suy nghĩ hỗn tạp trong đầu.

Trong lòng nàng vừa do dự, nghi hoặc chứ không chỉ miên man suy nghĩ hay suy đoán lung tung, mà hoàn toàn tuyệt đối có thể đi điều tra.

Giờ khắc này Nguyên Kỳ còn đang ở trong cung đích thân đàm phán minh ước với Triệu Tử Tận. Bởi vì Triệu Tử Tận chủ động cầu hòa cho nên phải cung ứng rất nhiều vàng bạc châu báu cho Hạ quốc. Hết thảy sự tình phức tạp này không phải trong một hai ngày là có thể nghị luận xong. Triệu Tử Tận ít nhất cũng phải nghỉ lại ở Hạ quốc không ít ngày.

Mà chính trong thời gian này, mọi thứ vốn đang bình lặng sẽ dần dần cuộn sóng.

Mộ Dung Ca gắt gao chau mày, “Không muốn giải thích với ta nhất định trong lòng người có việc muốn che giấu ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui