Nhạc Thiên Vũ phân phó hạ nhân chuẩn bị cơm rượu , cũng xả hạ quần áo, đi vào ôn tuyền. Ngày hè, hơi nước không dày đặc, giữa làn hơi nhàn nhạt, hắn kéo Tiêu Lăng ngồi bên mình, ôn nhu hỏi y :
“Lăng nhi, trên người còn đau hay không ?”
“Hoàn hảo, khi mới chạm xuống nước có chút đau, giờ đã khá hơn rồi.”
” Nước suối này rất linh diệu , trong chốc lát ngươi sẽ không đau nữa”. Hắn choàng vai Tiêu Lăng, để đầu y tựa trên ngực mình.
Tiêu Lăng thật tự nhiên vươn hai tay ôm thắt lưng hắn :
“Ca ca, nước ấm thật là thoải mái”
Da thịt y trong làn nước càng thêm mềm mịn, Nhạc Thiên Vũ khó kiềm chế tâm tình, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Lăng, Tiêu Lăng ngó quanh thấy bốn bề vắng lặng, cũng lớn gan đón ý, hưởng ứng hắn . “Ân, ân . . . “. Hai người đầu lưỡi giao triền một hồi, hôn đến khi thiên toàn địa chuyển.
Chợt hạ nhân bưng thức ăn đến, thấy tình cảnh như vậy liền thất kinh, ‘xoảng’ một tiếng, rượu và thức ăn trong tay đều rơi trên mặt đất. Tiêu Lăng nghe thấy cũng sợ tới mức muốn đẩy Nhạc Thiên Vũ ra, nhưng hắn vẫn gắt gao ôm y không chịu buông, triền miên hôn tiếp. Tiêu Lăng muốn tránh cũng tránh không được, vất vả vừa đẩy vừa xấu hổ nói : “Ca ca, có người . . . “
“Ngươi sợ cái gì”, Nhạc Thiên Vũ đáp, “Ta chính là muốn cùng ngươi làm những chuyện này, cần gì phải để ý có ngươi hay không”. Dứt lời, quay đầu về phía hạ nhân đang kinh ngạc đến ngây người quát một câu : ” Đứng đấy làm gì, nhanh đổi đi, còn rớt lần nữa, ta cho ngươi nhịn đói mười ngày.”
“Vâng, vâng “, hạ nhân thưa dạ rời đi. Nhạc Thiên Vũ môi lại lướt trên gương mặt Tiêu Lăng .
“Không, không, ca ca . . . đừng làm vậy . . . có người nhìn . . . “.
Tiêu Lăng mặt đỏ bừng, tránh né Nhạc Thiên Vũ, y gia tăng khí lực trên tay. Nhạc Thiên Vũ tức giận sa sầm mặt :
“Làm gì vậy? Định dùng võ sao? Có muốn ta ném lên trên bờ cường hôn hay không ?” Hắn một tay nâng mông Tiêu Lăng, tựa hồ muốn nhấc y bế khỏi mặt nước.
“Đừng mà . . . Ca ca . . . “, Tiêu Lăng sợ hãi , van vỉ: “Người chừa cho Lăng nhi chút thể diện, đừng để người khác thấy. Lăng nhi tuy là nô tài, dù vậy tốt xấu gì cũng là thân nam nhân . . . “
“Nhưng ngươi là nam nhân ta yêu, ta không sợ ai biết ta yêu ngươi, ngươi lại sợ bị người khác biết sao?”Nhạc Thiên Vũ nhéo mặt y, ánh mắt chan chứa thâm tình.
“Ca ca, ý của ngươi là . . . ” , lời của hắn khiến lòng Tiêu Lăng có chút rung động.
“Lăng nhi, nói ca ca nghe, ngươi có nguyện ý luôn bên ta, vĩnh viễn không xa rời, hay không ?”
Tiêu Lăng ngây người, trong lòng thật ấm áp, nhưng nghĩ một chút rồi thấp giọng nói :”Ta vốn là nô tài của ngươi, ngươi nói gì, ta cũng không dám cãi lời . . . Ngươi không muốn ta đi, không phải ta vẫn thuận theo ngươi sao ?” Y cúi đầu, thanh âm có chút run rẩy.
“Ngươi nói vậy là ý gì ?” , Nhạc Thiên Vũ tức giận quát,” Do ta ép buộc nên ngươi mới miễn cưỡng theo ta sao? Ngươi là cái đồ tiểu hỗn đản vô tâm vô phế. . . Cút ngay . . . Ta không muốn nhìn mặt ngươi.”
“Ca ca” , Tiêu Lăng giữ chặt tay hắn, luống cuống đáp,” không phải, ngươi biết ý ta không phải vậy mà, Lăng nhi không muốn khiến ngươi khó xử, không muốn vương phủ vì Lăng nhi mà long trời lở đất, Lăng nhi có thể an phận làm nô tài, chỉ cần hai người họ chịu dung nạp ta, Lăng nhi chỉ thầm mong mỗi ngày rời giường, mỗi bữa cơm đều có thể thấy ca ca, cùng ca ca nói chuyện là được, nếu không ta sẽ ngụ ở quân doanh . . . “
“Không cần” , Nhạc Thiên Vũ ôm xiết y vào ngực, ta chỉ muốn duy nhất ngươi, lần này đừng tưởng ai cũng có thể xen vào, ta không tin, Nhạc Thiên Vũ ta lại không có khả năng ở bên người mình yêu thương nhất”
“Ca ca, quên đi”, Tiêu Lăng lắc đầu, “Lăng nhi thật sự không sao, nam nhân không nên tranh chấp cùng nữ nhân, ta tức giận quá mới xung đột với họ, để ta trở về lại làm nô tài, dù bị đánh chết cũng không sao. Nhưng Bình tỷ tỷ, nàng chết thật oan ức , ta giận quá liền . . . “
“Ngươi cứ ở lại đây, không cần trở về, dù là nô tài, ngươi cũng chỉ được phép là nô tài của mình ta, kẻ khác ngươi không cần để ý đến.”
“Ca ca . . . ngươi muốn làm gì?”Tiêu Lăng nhìn thần sắc hắn không giống bình thường, dò hỏi.
Nhạc Thiên Vũ cười, nhìn đồ ăn hạ nhân dâng lên : “Đến đây nào, ăn no trước rồi nói sau.”
Tiêu Lăng đưa tay lấy luôn đùi gà Nhạc Thiên Vũ đang định cầm, cho vào miệng, gặm ngon lành.
“A, tiểu nô tài, dám được đằng chân lân đằng đầu” , Nhạc Thiên Vũ cười nói, “xem ta buổi tối xử ngươi như thế nào . . . “
Tiêu Lăng vừa nghe, cuống quýt đem đùi gà gặm dở nhét vào miệng Nhạc Thiên Vũ : “Ngươi vừa đồng ý hai mươi ngày . . . không phải mỗi cái đùi gà thôi ư, trả lại ngươi.”
“Ngươi từ từ ăn đi”, Nhạc Thiên Vũ trả đùi gà lại cho y, “Ta nói lời sẽ giữ lời , mấy ngày nay, hảo hảo dưỡng thương, ca ca không đi đâu mà sẽ ở lại đây với ngươi, thương thế của ngươi một ngày chưa lành, ta một ngày cũng sẽ không rời Noãn Các.”
“Ca ca, nhưng còn lão phu nhân và phu nhân. . . “
“Đừng phí lời”, Nhạc Thiên Vũ mặt sầm xuống, “Lại muốn ăn đòn sao?”
“Nô tài không dám, xin vâng lời ca ca a “
Tiêu Lăng không dám nói thêm gì nữa , nhiệt tình chiến đấu cùng đống đồ ăn. Nhạc Thiên Vũ nhìn y ăn ngon lành, nhấp một ngụm rượu, ôm cổ Tiêu Lăng, dùng môi truyền rượu vào miệng y. Nhấp vào mấy ngụm, Tiêu Lăng có chút say, tửu lượng y vốn không tốt, gương mặt đỏ bừng diễm lệ.
“No rồi sao, nào, đi ngủ thôi”, Nhạc Thiên Vũ ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói.
“Ta . . . “
Thấy y vẫn còn chút lo sợ, Nhạc Thiên Vũ cười cười : “Ngủ, chỉ ngủ thôi, ta thề đấy. Ngươi cứ ngủ, ca ca sẽ giúp ngươi thoa thuốc, nhưng ta chờ không nổi hai mươi ngày đâu.”
“Ca ca . . . “, Tiêu Lăng cảm giác lâng lâng, không biết là say rượu hay là say người.
Hai người mặc quần áo, đi vào ‘ Noãn Trần Cư’. Đây là một phòng ngủ hết sức xa hoa, dễ chịu, cái tên “Noãn Các” cũng bởi vậy mà thành. Đàn hương phảng phất, sau lớp màn rủ xuống là cảnh Tiêu Lăng nằm trên giường không mảnh vải che thân, Nhạc Thiên Vũ đem thuốc trị thương đổ lên toàn thân y, cười nói :
“Lúc hầu hạ phụ thân ta cũng chưa từng tận tình đến mức này, tâm tư đều giành hết cho cái tên tiểu nô tài ngươi a.”
“Hai chuyện này đâu giống nhau”, Tiêu Lăng đáp, “Lão Vương gia đánh ngươi, ngươi đánh ta, Người thượng dược cho ngươi, ngươi đương nhiên cũng nên thượng dược giúp ta chứ .”
“Ta về sau sẽ không đánh ngươi nữa .”
“Thật sao?”, Tiêu Lăng quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi, “Ta không tin, mười năm nay, ta bị ngươi đánh nhiều như cơm bữa”.
“”Ta chỉ có thể nói ta sẽ cố không đánh thôi”, Nhạc Thiên Vũ cười to, “Ngươi đã ngốc còn hay cãi lời, đương nhiên phải đánh.”
“Vậy ngươi đừng nói là không đánh ta cho rồi, ta đỡ phải mừng hụt .”
Nhạc Thiên Vũ cẩn thận thoa dược xong, nằm xuống cạnh y, nhìn chăm chăm trần phòng, có chút lo lắng nói :
“Lăng nhi, mỗi ngày đều cùng ca ca như thế này, được không?”
“Nếu được thì tốt “, Tiêu Lăng trở mình, “Nhưng còn phu nhân, hài tử của nàng thì sao đây ? Quên đi thôi . . . ta là nô tài, là thân nam nhi, nàng và ta cùng tranh đoạt ngươi, không phải là khiến nàng bị tổn hại sao, Lăng nhi hiểu đây là việc làm đáng hổ thẹn. Nàng tuy muốn giết ta, nhưng ta không hận nàng.”
“Aiii . . .”, Nhạc Thiên Vũ nghe những lời này xong, chỉ có thể khẽ thở dài. Đối với Liêu Vãn Thanh, hắn vô cùng có lỗi. Hắn thật sự không thương yêu nàng, người hắn yêu chỉ có mình Tiêu Lăng. Dù nàng là thê tử của hắn, là mẫu thân của con hắn, nhưng hắn tuyệt đối không để Tiêu Lăng chịu bất cứ đe dọa gì. Hắn biết mình sẽ không thể chịu nổi nếu mất y lần nữa, cho nên, bất đắc dĩ, hắn phải chọn đối mặt với sự thống khổ, ai oán cùng sự cản trở của nàng . Hắn tuyệt không sợ đối mặt với nàng, chẳng qua, trong lòng hắn vẫn bị cảm giác day dứt trói buộc, khiến hắn cảm thấy vô cùng khổ sở. Nghĩ đến đây, Nhạc Thiên Vũ liền ôm trọn lấy Tiêu Lăng. Tiêu Lăng cũng ôm hắn, nói thêm một câu : “Ca ca, quên đi . . . “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...