Buông lỏng tay, Phượng Hồng Loan nhìn cũng không nhìn Truy Nguyệt một chút nữa, đưa tay vào ngực, lấy ra chiếc khăn quyên màu trắng có thêu một đóa một đóa bạch mai, cẩn thận lau tay.
Đóa mai trắng thanh cao kiêu ngạo, tú công có thể nói là tuyệt vời. Cũng mơ hồ thấy được nữ tử thêu lên nó là người đơn thuần mà cứng cỏi.
Phượng Hồng Loan mạn bất kinh tâm lau sạch tay, động tác ưu nhã, cao quý thanh hoa. Một bộ lam y ở dưới ánh mặt trời sáng rỡ điểm điểm quang hoa, đặc biệt ở trước ngực bị một mảng lớn máu tươi trên người Xảo nhi lúc trước nhuộm đỏ trông cực kỳ bắt mắt, nhưng cũng không làm cho người ta cảm giác lộ ra vẻ không sạch sẽ, mà lại tựa đóa phù dung trong nước, trong trẻo mà thánh khiết.
Quân Tử Ly nhìn sang Phượng Hồng Loan, ánh sáng đen tối trong đôi mắt tử sắc lưu ly lại càng sâu sắc. Như bị lớp mây mù chạm qua, lượn lờ không tan.
"Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . "Truy Nguyệt đưa tay ôm lấy cổ, yếu ớt ho khan. Toàn bộ phủ Thừa Tướng tĩnh lặng không tiếng động, chỉ nghe được tiếng ho khan khàn khàn của nàng đặc biệt rõ ràng.
Một lúc lâu sau, Phượng Hồng Loan lau tay xong, đem khăn quyên trong tay vứt xuống mặt đất. Vừa lúc rơi vào trong vũng máu ngay trước mặt Truy Nguyệt.
Nhìn thấy khăn quyên màu trắng ném tới trước mặt mình, Truy Nguyệt bỗng chốc dừng ho khan lại, sắc mặt tái nhợt nhìn Phượng Hồng Loan, gần nửa đoạn kiếm gãy vẫn như cũ cắm ở trước ngực của nàng, đóa bạch mai kia dường như đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình.
Nhớ tới Phượng Hồng Loan lúc trước hung ác như ma quỷ đến từ địa ngục, thân thể Truy Nguyệt không ngừng run lên.
Khóe miệng Phượng Hồng Loan khẽ động, cười lạnh. Khán kỳ phó, quan kỳ chủ (nhìn mặt chó, ngó ra mặt chủ; đơn giản trong tiếng việt mình là "chủ nào tớ nấy"), Quỳnh Hoa công chúa chưa chắc đã tốt như những gì mà lời đồn đã nói. Những lời đồn đãi này, vốn là thứ không thể tin được nhất.
Cảm nhận được ánh mắt tĩnh mịch của Quân Tử Ly vẫn cố định trên người mình, Phượng Hồng Loan hờ hững quay đầu, cũng nhìn sang Quân Tử Ly.
Gió nhẹ thổi qua, cẩm bào lộng lẫy màu tím của Quân Tử Ly theo đó thổi bay, đóa đóa Mạn Đà La to lớn nở rộ diễm diễm. Tử kim quan trên đầu tản mát ra hào quang lưu ly, tóc đen tùy gió mát tung bay.
Quân tử như ngọc, đẹp như lưu ly. Cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!
Chả trách được coi là một người trong Thiên hạ tam công tử! Là người trong mộng của nghìn vạn nữ tử chốn khuê phòng.
Nhưng đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, kì thực lại là người lòng dạ bên trong âm trầm bạc bẽo. Nhìn Quân Tử Ly, Phượng Hồng Loan cực kỳ hoài nghi, hắn thực sự hiểu được yêu là gì sao?
Quân Tử Ly cũng nhìn Phượng Hồng Loan, thế gian lại có nữ tử như vậy, nữ tử thế này . . . Nên hình dung như thế nào đây! Là Thiên Sơn Tuyết Liên, Phù Dung Lạc Thủy, hải đường mùa xuân, hay hàn mai về đông.
Nữ tử như vậy khiến người ta phải suy nghĩ. . .
"Chủ tử!" Bóng dáng màu đen chợt lóe, mang theo chút ít thanh lương u ám, cả người Trục Phong nhẹ nhàng mà rơi xuống trước mặt của Quân Tử Ly, cắt đứt tâm tư hắn.
Quân Tử Ly hơi hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Trục Phong, vẻ mặt hiện lên một chút không vui: "Thực sự đã mang tới?"
"Vâng!" Trục Phong khom người hai tay đưa hộp gấm ra trước. Tự mình xác nhận.
Hộp gấm này dùng hồng ngọc thượng hạng hiếm thấy mà điêu khắc thành, trên bề mặt ngọc điêu khắc thất thải kim phượng (Lin: bạn thắc mắc tại sao đã là thất thải (bảy màu) rồi lại có kim (màu vàng) ở riêng nữa???). Mắt của kim phượng làm từ hồng hỏa thạch ít có, đuôi kim phượng khảm nạm mấy viên dạ minh châu lớn bằng ngón tay cái.
Chẳng qua chỉ là một cái hộp mà lại cần nâng lên bằng hai tay như thế. Khéo léo xinh đẹp, vừa lấy ra đã chiếu ra kim quang chói lọi, vừa nhìn đã chắc chắn đây là vật phẩm so với trân phẩm quý nhất còn tốt hơn.
Dùng chiếc hộp như vậy để đặt linh chi nghìn năm đích xác là sử dụng đúng giá trị của nó. Phượng Hồng Loan nhìn chiếc hộp trong tay Trục Phong. Thầm nghĩ cái này thật sự có thể cứu được Xảo nhi không?
Quân Tử Ly nhìn hộp gấm trong tay Trục Phong, cũng không đưa tay nhận lấy, mà chỉ lẳng lặng nhìn, đáy mắt hiện lên chút cảm giác đau thương, ánh sáng rực rỡ quanh thân cũng tối tăm ai lạnh vài phần.
"Chủ tử?" Trục Phong xem vẻ mặt của Quân Tử Ly, nhẹ giọng mở miệng.
Quân Tử Ly không nói, vẫn nhìn chiếc hộp như cũ. Giống như đắm chìm vào trong suy nghĩ nào đó, không thể tự thoát ra được.
Phượng Hồng Loan nhìn vẻ mặt Quân Tử Ly, hiển nhiên cái hộp này đối với hắn rất trọng yếu. Đã là vật quan trọng như vậy vẫn muốn lấy ra, thế này lại càng nói rõ ở trong lòng hắn Quỳnh Hoa công chúa còn quan trọng hơn.
Một là công chúa được sủng ái nhất Tây Lương quốc, một là Ly Vương tôn quý nhất Đông Ly. Hai người đều là thiên sinh kiều sủng (sinh ra đã được ông trời nghìn cưng vạn chiều). Hoa lửa tình yêu bén lên quả thật rất bình thường.
Thế nhưng có vài người lại không biết đến, thứ gì càng sáng chói rực rỡ, lại càng ngắn ngủi, thậm chí là yêu cầu xa xỉ.
Vẫn thường hay nói người lãnh cảm một khi động tình, lại là người thâm tình nhất, Quân Tử Ly vì Quỳnh Hoa công chúa mà cam lòng lấy ra linh chi nghìn năm trân quý, linh chi vốn là thứ hiếm có, mà gốc linh chi này còn là vật rất quan trọng đối với hắn. Nhưng mà không biết Quỳnh Hoa công chúa kia có thâm tình với Quân Tử Ly như vậy hay không?
Khóe miệng khinh thường nhếch lên nụ cười lạnh. Tình thâm thứ này, không đáng tin nhất. Giống như nàng và Á Lâm. . .
Nhớ tới Á Lâm, trong lòng lập tức chìm xuống. Sắc mặt lạnh nhạt càng thanh lương hơn vài phần.
Hồi lâu sau, Quân Tử Ly ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan. Ánh mắt thâm thúy giống như muốn hút nàng vào. Quay sang Trục Phong chậm rãi mở miệng: "Đưa nó qua cho Tam tiểu thư!"
"Chủ tử, Truy Nguyệt gây tội thì phải tự chịu tội. . . gốc linh chi này. . . "Trục Phong cắn chặt môi, nhìn Quân Tử Ly, bỗng chốc quỳ xuống đất: "Chủ tử vẫn nên thu hồi lại! Thuộc hạ cho rằng Quỳnh Hoa công chúa nhất định sẽ thông cảm với người. . ."
"Đưa đi!" Sắc mặt Quân Tử Ly trầm xuống, thấp giọng cắt ngang lời nói của Trục Phong. Giọng nói mang theo bén nhọn thấu xương.
"Chủ tử?" Trục Phong quỳ trên mặt đất không động đậy.
"Ngươi cũng muốn làm phản rồi sao?" Mặt Quân Tử Ly u ám nhìn Trục Phong, mắt phượng giận tái đi hiện vẻ âm hàn: "Xem ra ta đây ngày thường quá dung túng buông tha cho các ngươi rồi. Là Ly Vương phủ nhỏ không chứa nổi các người sao? Thật cho là con chó trong Ly Vương phủ so với chủ nhân còn lớn hơn sao?"
"Chủ tử thứ tội! Thuộc hạ không dám!" Sắc mặt Trục Phong nhất thời trắng bệch, lập tức cúi đầu.
"Đưa đi!" Quân Tử Ly tức giận quát lên.
"Vâng!" Trục Phong đứng dậy, cũng không dám nói thêm câu nào nữa, hướng tới chỗ Phượng Hồng Loan đi đến.
Phượng Hồng Loan nhìn Trục Phong nặng nề bước từng bước một đến gần, trong đôi mắt đẹp trong trẻo lạnh lẽo không chút nào lưu động.
Bước chân đi đến cách Phượng Hồng Loan ba bước, Trục Phong khom người, hai tay nâng hộp gấm lên, giọng nói cứng ngắc: "Thỉnh Tam tiểu thư nhận lấy!"
Phượng Hồng Loan đưa tay, đầu ngón tay vừa chạm vào chiếc hộp. Thân thể Trục Phong liền cứng đờ, con ngươi chết lặng băng lãnh hiện lên chút kỳ ý nhìn nàng.
Phượng Hồng Loan thản nhiên nhìn qua Trục Phong, không có chút ý từ muốn dừng lại, cầm chiếc hộp vào trong tay. Ánh mắt quét qua Quân Tử Ly nhìn thấy tuấn nhan của hắn đang bình tĩnh nhìn chiếc hộp, giống như việc này không có gì hệ trọng.
Càng bình tĩnh, lại càng chứng tỏ quan tâm. Phượng Hồng Loan hiểu rất rõ đạo lý này. Khóe miệng hơi cong cong vui vẻ.
Trục Phong gặp Phượng Hồng Loan đã nhận hộp gấm, nét mặt ảm đạm lui về.
Thờ ơ cầm lấy cái hộp gấm trong tay, Phượng Hồng Loan xoay người lại, nhìn Truy Nguyệt nằm trên mặt đất vẻ mặt không dám tin tưởng mà nhìn hộp gấm trong tay nàng, lạnh nhạt mở miệng: "Nếu còn có lần sau, đừng nói một gốc linh chi nghìn năm, cho dù có mười gốc, không cứu mạng của ngươi được!"
Giọng nói thanh linh, ngôn từ kiên quyết. Xem thường lạnh lùng, nghiêm nghị không ai có thể nghi ngờ. Hôm nay ngươi tới ta đi so chiêu mấy hiệp, kể cả Quân Tử Ly, mấy người giữa sân, không có người nào hoài nghi lời Phượng Hồng Loan nói.
" Chủ tử, chủ tử. . . Nô tỳ nguyện ý lấy cái chết tạ tội! Xin chủ tử thu hồi hộp gấm lại . . . " Truy Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như quỷ, đầy vẻ hối hận, nhìn Quân Tử Ly.
Quân Tử Ly không nói, tuấn nhan u ám nhìn Truy Nguyệt.
" Chủ tử, mạng của nô tỳ không đáng bao nhiêu, cầu xin chủ tử, Truy Nguyệt sẽ tự lưu lại tử thư gưi cho công chúa, công chúa nhất định sẽ không trách chủ tử. . . Cầu chủ tử. . ." Ánh mắt Truy Nguyệt cầu khẩn nhìn Quân Tử Ly, cắn răng một cái, giơ tay lên, muốn đưa nửa đoạn kiếm kia đâm sâu vào người.
Phượng Hồng Loan giễu cợt nhìn Truy Nguyệt. Bây giờ mới tự sát, chẳng phải quá muộn rồi sao?
Sắc mặt Quân Tử Ly phát lạnh, vung tay áo, một luồng khí tức đánh thẳng tới tay của Truy Nguyệt.
Cổ tay Truy Nguyệt lập tức đau xót, buông lỏng tay nhìn Quân Tử Ly, bi thương kinh hô: "Chủ tử. . . "
"Trục Phong! Đưa nàng ta về Tây Lương quốc giao cho Quỳnh Hoa công chúa! Không được để xảy ra sai sót nào!" Quân Tử Ly nhìn cũng không nhìn Truy Nguyệt lấy một cái, trầm giọng mở miệng lạnh nhạt nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...