Cũng thật kì lạ, hắn vì rất ưa sạch sẽ nên không thích người khác đụng chạm vào mình, cho
tới bây giờ cũng sẽ không chủ động hôn một người phụ nữ, cho dù là khi cần quay MV, hắn cũng sẽ tuyệt đối không tự chính mình ra diễn, hoặc cho đạo diễn tìm người đóng thế, hoặc chấm dứt hợp đồng.
Coi như là, đêm hôm qua, hắn bị thuốc khống chế, mất đi lý trí, nên mới, mới... xảy ra chuyện như vậy!
Nhưng là hôm nay, không biết có phải vì nhớ lại hình ảnh đêm hôm qua, hay vì cô không có bôi loạn son lên môi. Dù sao thời điểm khi hắn chạm vào cô, trong lòng không có cảm giác buồn nôn. Môi cô ướt át đầy đặn, môi trên mỏng, ở giữa là môi với đường cong hoa văn xinh đẹp. Mang theo nhàn nhạt hương vị tự nhiên, như đoá hoa anh đào mới nở, tươi non ngon miệng.
Vũ Trạch Hiểu nhẹ nhàng hôn qua đôi môi mềm mại kia, lại muốn xâm nhập nhấm nháp hương vị thơm ngon của cô —— không biết... bên trong... sẽ là cảnh tượng tuyệt vời gì?
Trong hổ họng của Giản An Trữ còn lưu lại hương vị cà phê đắng cùng hơi thở thuần khiết, hấp dẫn hắn ở trong đó khuấy động từng chỗ, trằn trọc truyền miên, khiến cho cô không theo theo kịp được tốc độ của hắn, xoay tròn, nhảy, điên cuồng!
Giản An Trữ chưa bao giờ gặp qua kiểu hôn nào cuồng nhiệt như thế này, cả người mềm nhũn, thậm trí còn không có chút sức lực nào để đẩy hắn ra.
Máu trong cơ thể Vũ Trạch Hiểu dường như được chia thành phần, một phần xông lên não, làm cho hắn hận lập tức không thể hưởng thụ đôi môi cô. Một phần khác, khi đi xuống tắc, cơ hồ có thể làm cho hắn biến thành dã thú trong nháy mắt!
Giống như có dòng điện chạy qua, từ xương sống tê tê dại dại lên tới cảm giác xa lạ, tác động mạnh vào đỉnh đầu Vũ Trạch Hiểu!
Thời điểm hôn mạnh mẽ quyết liệt, Chợt điện thoại Giản An Trữ reo lên
"Tích tích tích ————"
Âm thanh trong trẻo kia, giống như một gáo nước lạnh, dội thẳng lên đầu Vũ Trạch Hiểu. Giản An Trữ thấy hai mắt hắn đỏ ngầu, thở hổn hển, giống như con dã thú hung ác. Nhân lúc Vũ Trạch Hiểu không chú ý, cô dùng hết sức đẩy hắn ra, chạy về phía túi xách cầm lấy điện thoại di động lên nói: "Vũ Trạch Hiểu, anh nếu là tới đây, tôi liền báo cảnh sát, để cho toàn bộ thế giới cũng biết bộ mặt thật của anh!"
Vũ trạch Hiểu liếc tròng mắt ngập nước của Giản An Trữ, căn bản không có bận tâm tới lời đe doạ của cô, không nói hai lời liền đứng lên, đôi chân thon dài tiến lên hai bước kéo cô vào lòng. Giản An Trữ ngạc nhiên, mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, nhắm chính xác tiểu đệ đệ của hắn đá vào!
"Hự. . . . . . . . . ." Một tiếng rên lên, Vũ Trạch Hiểu khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt, tránh mũi chân dùng lực của Giản An Trữ, nhưng tiểu đệ đệ đáng thương của Vũ Trạch Hiểu vẫn bị chân cô đá trên. Giờ phút này, mặt mũi hắn méo mó, thống khổ nhíu lông mày, vẻ mặt giống như bị táo bón, che ** lại chậm rãi ngồi xổm xuống.
Vũ Trạch Hiểu chưa bao giờ nghĩ đến, Giản An Trữ lại một cước, hung hăng đá hắn - người đàn ông kiêu ngạo!
Trán Vũ Trạch Hiểu, gân xanh nổ lên! Từng chuỗi mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, giống như là dòng suối nhỏ giọt xuống!
Khốn kiếp, không biết có bao nhiêu người đàn bà muốn đem hình hắn dán lên đầu giường, mong ước được hắn hôn môi mình, gần gũi mình. Hắn có thể để ý cô, đó là may mắn của cô! Cô lại dám. . . . . . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...