Cố Ngữ Yên đảo mắt nhìn một vòng, ừ thì nàng trông thấy rồi đó, Tiêu Huyền nhà nàng đang đứng ở trên ngọn cây kia kìa.
Chậc chậc, sao bỗng nhiên lại thấy chàng ấy đột nhiên lại soái đến vậy.
Ái just tiệt thật, yêu nghiệt quá đi mà.
Nàng bước lên đài tỷ thí, thôi thì đánh nhanh thắng lẹ đi, nàng cũng không có hứng thú kéo dài thời gian thêm nữa, phải nghiêm túc, nghiêm túc.
Mà dường như ông trời cũng rất hiểu lòng Cố Ngữ Yên, sắp xếp cho nàng một đối thủ phù hợp, Mạch Linh Lung.
Nàng ấy vừa bước lên đài tỷ thí, hai người chỉ cúi đầu chào nhau hữu lễ thì Mạch Linh Lung đã không chút khách khí mà tấn công về phía Cố Ngữ Yên.
Đối phương đã không khách khí thì đương nhiên Cố Ngữ Yên cũng không khách khí nếu như không phải hạng mục tỷ thí này quy định không được sử dụng linh thú khế ước thì Cố Ngữ Yên nàng đã để Tiểu Bạch ra ứng chiến rồi.
Lúc đó nhìn biểu cảm của Tiểu Hắc nhất định sẽ vui lắm.
Chưa đến nửa canh giờ thì trận tỷ thí giữa Cố Ngữ Yên và Mạch Linh Lung đã hạ màn, không cần nói cũng biết.
Hào quang nữ chính chiếu sáng, con đẻ của tác giả, nàng không phải người chiến thắng thì ai mới chiến thắng chứ, chịu không chịu cũng phải chịu.
Mạch Linh Lung cũng không nói gì sau khi bại trận, nàng ta nhanh chóng rời khỏi đài tỷ thí.
Cố Ngữ Yên cũng ly khai.
Trận đấu tiếp tục diễn ra, nàng liền tiến đến vòng đấu phân định hạng đầu bảng.
Mà đối thủ của nàng lại là Tiểu Hắc.
Ha ha, Cố Ngữ Yên thật sự muốn cười đó.
“Tỷ tỷ yêu dấu.”
Tiểu Hắc mỉm cười thân thiện nói.
Cố Ngữ Yên cũng nhìn lại hồ ly mỹ nam nhà nàng với ánh mắt hòa ái.
Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, nhìn nhau và nhìn nhau.
Bên dưới đài tỷ thí, không khí bắt đầu vừa căng thẳng vừa xôn xao.
Quần chúng A nhìn sang quần chúng B
“Ngươi nói xem, hai tỷ đệ họ Yên giao đấu thì người nào sẽ thắng?”
“Cái này cũng thật khó nói.”
“Ta đoán Yên Hắc Ngữ sẽ thắng, sức lực của nam nhân, nữ nhân sao có thể so bì kịp.”
“Nhưng mà Yên Bạch Ngữ có nhiều thuộc tính hơn.”
…
Dưới ánh mắt trông chờ, mong đợi, hồi hộp của mọi người.
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc thật sự đã dùng tốc độ sét đánh phi thẳng đến đối diện đối phương và rồi…
“Kéo, búa, bao.”
Cố Ngữ Yên ra bao, còn Tiểu Hắc ra búa.
Ha ha hào quang nữ chính chói lòa thật sự.
Tiểu Hắc nhìn bàn tay nắm tròn như nắm đấm của mình, ừ thì nó là cái búa mà búa thì thua bao.
Quy định là vậy đó, hu hu.
Thế là Tiểu Hắc đành phải ngậm ngùi.
Tiểu hồ ly thở dài một hơi.
“Ta nhận thua.”
Quần chúng ăn dưa nghe thấy lời của Tiểu Hắc thì đồng loạt cất tiếng.
“Nè nè, chỉ vậy thôi hả?”
“Nhận thua, là sao vậy?”
“Thật sự kết thúc như vậy?”
…
Và thế là Cố Ngữ Yên trở thành người đứng đầu bảng khảo hạch tiến vào nội môn của Thánh Cung, đương nhiên là Tiểu Hắc cũng như nàng tiến vào nội môn, làm một đệ tử trung kỳ.
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc nhận được lời chúc mừng của Lam Khải và hai tỷ muội Giang gia.
Hai người liền hòa nhã đáp lại, Cố Ngữ Yên dự định đến Lam gia, chuyện của hậu trạch Lam phủ vẫn còn đó đợi nàng.
Đúng lúc này thì có một nhân vật khiến mọi người đều chú ý tiến đến chỗ của Cố Ngữ Yên đang đứng.
Giang Thẩm Thục ngay lập tức vén lại tóc, dịu dàng lên tiếng.
“Hiện Y sư huynh.”
Nối tiếp lời của Giang Thẩm Thục là Giang Thẩm Nguyệt và Lam Khải.
“Thánh Tử.”
“Thánh Tử.”
Cả hai người đồng thanh.
Hiện Y gật đầu với Lam Khải và Giang Thẩm Nguyệt, nhưng sau đó ánh mắt tức khắc lạnh băng nhìn Giang Thẩm Thục, bàn tay phất nhẹ một cái liền khiến một bên má của nàng ta ửng đỏ.
Giang Thẩm Thục trợn lớn mắt, nàng bị Hiện Y sư huynh đánh, nàng…phạm lỗi sai gì hay sao?
“Đệ tử cao kỳ ngoài ba hạng ngạch đầu tiên, không được gọi thẳng tên của ta.” Hiện Y chép miệng, bày ra bộ dạng lười biếng nói.
Hắn nhìn Cố Ngữ Yên, ánh mắt dừng trên người nàng, sau đó lại nhìn đến Tiểu Hắc, lộ ra ý cười nơi khóe miệng.
“Chúc mừng, hai vị thuận lợi tiến vào nội môn Thánh Cung.”
Nói rồi Hiện Y mỉm cười như gió xuân, sau đó liền ly khai.
Mọi người xung quanh trông thấy cảnh này thì liền ngơ ngác không thôi.
Thánh Tử Thánh Cung vậy mà…bắt chuyện, chúc mừng hai tỷ đệ họ Yên? Hai người này rốt cuộc là có thân phận gì? Bọn họ quen biết với người trong Thánh Cung sao?
Lam Khải và hai tỷ muội Giang gia cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên không kém, nhưng mà Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc lại đáp lại bọn họ bằng một nét mặt, không thể cạn ngôn hơn được nữa, biểu thị rõ ràng, ta cũng không biết điều gì xảy ra đâu, không biết không biết, không có quen.
Chiều hôm đó Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc theo Lam Khải về Lam phủ một chuyến.
Vừa đến hậu viện ba người đã bắt gặp Lam Thừa đang theo chân nha hoàn vẻ mặt có phần sốt ruột.
“Phụ thân, có chuyện gì vậy?”
Lam Thừa dừng bớt, nhìn Lam Khải.
“Khải nhi, Lâm di nương bị động thai khí, nha hoàn của nàng ấy vừa đến báo, hiện tại phụ thân qua đó xem một chút.
Con báo với mẫu thân con một tiếng, nói bà cho mời đại phu đến.”
“Có Yên tiểu thư ở đây, lão gia sao còn cần mời đại phu?”
Ngay lúc này Liễu di nương một thân lam phục đi đến, bước đi của bà từ tốn lại có chút nặng nề, rất giống bộ dạng của người thật sự có thai.
Cố Ngữ Yên nhất thời nheo mắt một chút.
Xem ra…có chút thay đổi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...