Vì còn khá sớm nên nó quyết ghé Lucky một lúc.
Nó mang túi xách bước vào Lucky và dường như hành lý của nó chẳng có gì ngoài chiếc túi này, có thể nói những thứ bên trong chiếc túi xách hiện giờ là "tài sản" bên người của nó.
" Nè...nè....các chị nhìn xem, có phải chủ tịch đã về rồi không?
Đúng đó.....// đúng đó..
Hum....là người quản lí công ty mà không thấy mặt mũi đâu cả...- ///chào bà Mạc.
- nơi"hội chị em bạn dì" đang bàn tán về sự xuất hiện của nó theo đúng như họ biết bình thường chủ tịch sẽ không đến công ty mà là Angus và mỗi khi nó xuất hiện dường như có chuyện gì đó quan trọng lắm.
Đang bàn tán thì có giọng nói có vẻ chua ngoa xen vào, và họ vội cúi đầu chào Mạc Lan.
Mạc Lan không nói gì, tay đang mang túi xách, giày cao gót cùng bộ trang phục đắt tiền, đứng ngay chỗ lễ tân có vẻ như chờ nó.
Nó đi ngang qua và dường như chẳng nghe thấy tiếng chào của các cô gái lúc nãy.
Mạc Lan cùng thư kí của mình cũng bị nó lướt qua khiến bà tức giận.
"để xem, mày còn hống hách được bao lâu." bà nói thầm sau đó rời đi.
Đợi Mạc Lan rời khỏi thì phía sau vang lên trận cười của "hội chị em", họ cười như được trút giận.
Chủ tịch "bơ" họ là chuyện bình thường nhưng "lơ" 1 người có thế lực như thế này họ mới thấy lần đầu, lẽ ra chủ tịch của họ nên chào hỏi và làm thân với những người như vậy mới đúng.
Nó đến phòng làm việc của Angus nhưng không thấy anh đâu, nó chuyển sang đến phòng làm việc của Eva thì được thư kí cho hay là Eva và Angus đã rời khỏi Lucky khoảng 1 giờ trước.
Nó nhìn lại đồng hồ trên tay mà không ngừng suy nghĩ, hiện tại vẫn còn đang trong giờ làm việc, họ đi đâu được chứ.
Vì quá tập trung nó không để ý đến tiếng chào hỏi của cô thư kí.
Nó cảm nhận được có ai đó chạm vào vai mình nên xoay người lại.
- Em mới về à.- anh nói chuyện với nó thực tự nhiên\, không quen cười với nó 1 cái.
Nó thấy anh nhìn thấy cô thư kí đâu mất.
- Phải..anh có biết anh Angus và Eva đã đi đâu rồi không? - nó hỏi
- Angus điện thoại nói là nhà có chuyện.
Anh cũng đang định về.
- Chúng ta cùng về.
- nó nói sau đó liền xoay người cất bước\, anh nhớ lại lúc anh và nó chơi bóng rổ\, lúc anh cõng nó về nhà...cũng không xa lạ đến bây giờ.
Nhưng không sao\, hai từ "chúng ta" mà nó nói cũng xem như đối với anh là 1 sự an ủi.
Cả hai cùng về đến nhà thì thấy bác hai (gái), bà Thuỵ cùng với Angus và Eva, tất cả đang ngồi tụ họp ở phòng khách với vẻ mặt nghiêm trọng.
Thấy nó và Otis cùng về Eva đứng lên.
- May quá Tử An\, em về rồi\, từ nãy đến giờ chị gọi cho em không được.
- Eva đứng lên nói nhỏ với nó.
- Điện thoại em hết pin.
Có chuyện gì sao mọi người căng thẳng quá vậy.
- Nó hỏi\, Otis ra hiểu cho nó ngồi xuống sofa rồi nói\, anh cũng ngồi cạnh nó.
- Bác hai con nói là đi công tác xa\, nhưng bây giờ bác lại không liên lạc được với ông ấy\, bác thấy lo lắm.
- bác hai gái ngồi cạnh bà Thuỵ nói.
- Không liên lạc được chỉ là chuyện bình thường\, nhưng vấn đề là anh xem lịch trình\, trong đó để là ba không có chuyến công tác nào cả.
Vì hiện tại anh hai đang làm PCT nên lẽ ra ba nên ở nhà mới đúng.
Nó để túi xách xuống chắn ngang bên hông, như là sự ngăn cách giữa nó và Otis nhưng đây chỉ là do nó vô tình.
Nó đang nghe hai mẹ con Angus nói và rất chăm chú nghe từng thông tin chi tiết, chợt nó thấy được ánh mắt của bác hai gái lén nhìn sang người đang ngồi cạnh nó.
Nó đưa ánh nhìn sang Otis thì thấy anh cũng giống nó, trầm mặc không nói câu nào như đang suy nghĩ gì đó.
Bất chợt tay nó đưa ra cầm tách trà trước mặt và đưa đến môi nhưng nó nghe thấy tiếng Eva.
- Tử An...không được.
- Eva ngồi cạnh nó nói nhỏ\, tay nó khựng lại\, nhìn vào bên trong là trà\, nó quên mất.
Nó đặt tách trà xuống vị trí cũ.
Vì mọi người đang lo lắng suy nghĩ tâm trạng cũng không mấy tốt\, nên hành động nhỏ nhặt này của nó họ chẳng màn để ý đến\, nhưng Otis ngồi cạnh cảm thấy khó hiểu.
- Sắp đến ngày giỗ của anh ba\, vậy mà anh hai lại mất tích.
Biết làm sao đây...- bà Thuỵ buồn bã nói\, bà có linh cảm không tốt.
Hai người phụ nữ đang không ngừng cúi đầu xuống và lo lắng, không khó để nhận ra giọng nói của ai trong hai người cũng run run cả.
Thấy vậy nó đứng lên, lướt qua Eva và đến trước bác hai và bà Thuỵ ngồi thấp xuống giống với tư thế ngồi xổm nhưng cũng giống quỳ, gối trái của nó chạm mặt sàn, nó đưa tay nắm lấy tay bà Thuỵ và bác hai vừa vỗ nhẹ cũng vừa nắm chặt như tạo cho hai người cảm thấy có sự an toàn yên tâm.
- Hai bác đừng lo\, bác hai chỉ đi du lịch 1 thời gian vài ngày trước con có liên lạc với bác ấy\, bác nói vài ngày nữa sẽ về.
Hai bác giữ sức khoẻ và đừng lo lắng thêm...
- Thật sao Tử An...ông ấy đi du lịch à...
- Việc không liên lạc được với bác ấy chắc là do sóng yếu hay bác ấy bận.
- nó tiếp tục nói trong khi Angus và Eva nhìn nhau sau đó cả hai không hẹn mà đưa ánh nhìn sang nó.
Otis vẫn cầm tách trà và lắng nghe nó nói.
-Vậy....điều Angus nói lúc nãy...- Bà Thuỵ hỏi nó.
- Ayza...anh Angus đã xem nhầm của ai rồi\, bác hai "nghỉ hưu" ở công ty thì làm sao có lịch trình mà xem....hai bác phải tin bác hai chứ\, chẳng phải hai ngày nữa là ngày giỗ của ba Triệu sao...không lẽ ngày giỗ của em mình\, bác ấy lại bỏ mặc.....
- Bác tin con...Tử An....- tay nó được hai bàn tay khác nắm chặt lại như tin tưởng vào nó.
Nó nhờ Eva đưa bà Thuỵ và Angus đưa bác nó về phòng nghĩ ngơi.
Chỉ còn lại nó vẫn đưa mắt nhìn theo hai người bác của mình\, vẻ mặt của nó lúc này không còn tươi cười như vừa rồi mà thay vào nó là vẻ mặt trầm lặng mang vẻ lo âu\, việc vừa rồi nó nói là thật hay không nó là người hiểu rõ.
Otis ra ngoài nghe điện thoại\, nó lấy túi xách và trở về phòng.
Chẳng mấy phút sau\, phòng nó có tiếng gõ cửa\, nó mở cửa thì thấy anh em Angus và Eva.
Nó biết chắc chắn là họ.
- Tử An...em chắc chắn là sẽ tìm được ba trước ngày giỗ của chú\, chứ.
- Angus hỏi.
Diễn nhiên anh biết những lời nó nói vừa rồi là nói dối\, bởi anh tin tưởng vào thị lực của mình và cũng tin vào hướng điều tra của anh.
Nhưng anh cũng phải thầm cảm ơn nó\, nó đã nhanh trí nói thế để tránh mẹ anh và bà Thuỵ phải lo lắng mà tâm trạng không ổn định.
Dù sao đó cũng là lời nói dối thiện ý.
- Em cũng không chắc lắm.
Nhưng trước hết đừng để việc mất tích cho hai bác biết.
- Nó đang đưa lưng về phía mọi người\, khoanh tay trước ngực\, ánh mắt nó hướng ra ngoài\, đã xế chiều\, bầu trời hôm nay rất đẹp vì thế khung cảnh cũng rất đẹp nhưng sao tâm tình của con người lại không phối hợp chút nào.
- Dù là vậy...nhưng Tử An\, anh quên báo với em 1 chuyện..
Mạc Lan- bà ta đã hành động rồi...- Angus chỉ cần nói thế thôi là nó đã biết.
Trong 4 người bọn nó\, chỉ có Eva là chưa hiểu ra nhưng sau 1 lúc cô cũng hiểu được ý của Angus.
- Tử An..em định thế nào?? - Angus hỏi nó\, đúng thực anh rất khâm phục đứa em gái này\, mọi chuyện nó đều rất bình tĩnh mà giải quyết.
- Bà ta thích thì cứ để bà ấy làm\, đối với em việc quan trọng hiện giờ là tìm bác hai và ngày giỗ của ba Triệu - nó xoay người lại đối mặt với 3 người đang người ở sofa nhỏ trong phòng nó.
Cả 3 không khó để nhận ra sắc mặt nó có phần nhợt nhạt hẳn so với vẻ tươi cười như lúc nãy.
- Tử An...em không khoẻ sao?? Sắc mặt em kém quá...- Eva lo lắng cho nó\, hỏi nhưng nó lắc đầu thay cho câu trả lời không sao.
Bộ váy suông cổ sơ mi nó vẫn chưa thay ra\, chân còn đi tất trắng.
- Tử An...anh có nghe Eva nói đến\, em đừng quá lo lắng\, anh cùng anh hai sẽ giúp em.
- Angus vỗ vai anh mình\, Otis nhìn sang em mình\, trông khi em mình rất tự tin là anh sẽ cùng mình giúp đỡ nó.
- Vô ích thôi...em nghĩ người đó ắt hẳn là người rất có thế lực..mọi thông tin đều bảo mật...
- Chẳng phải vừa rồi em về nhà đấy chứ...có phải cũng bị họ đuổi đi không? - Eva nói với nó\, ngay khi nó nhắn với cô là không cần đến đón nó\, thì cô đã đón nó sẽ đi đâu.
- Eva\, ý em là...- Angus hỏi.
Eva kể lại mọi chuyện\, vì nghĩ ở đây chỉ có 4 người vả lại là người trong nhà nên cô kể lại toàn bộ quá trình mà nó nhờ cô điều tra.
- Quả là kì lạ....xem ra SITO rất bí ẩn.
Anh hai\, anh thấy chuyện này thế nào..//Đúng thật rất bí ẩn.
Nó im lặng một chút sau đó lại nói tiếp, nó không ngồi cùng 3 người mà lại hướng đến cửa sổ vừa đi vừa nói.
- Điều kì lạ là người quản gia nói với em 1 câu // Câu gì? (Angus hỏi) // " cháu có thể thường xuyên đến đây và tự nhiên như nhà của mình." - nó xoay người nhìn Angus nói.
- Tức là họ biết em đã từng sống trong nhà đó\, bằng chứng là họ biết em.
- Eva phân tích\, bởi cô có hỏi một người làm trong nhà đó\, họ nói trước lúc Eva đến thì chẳng có ai được vào trong nhà và đương nhiên cô - Eva cũng không phải ngoại lệ.
- Có lẽ vậy..Nhưng điều em thắc mắc nhất là SITO hắn ta biết em đến đó tìm gặp hắn.
- khi nó nói ra câu này tâm trạng nó lại càng trở nên căng thẳng\, cứ như là mọi hành tung của n1 điều nằm trong lòng bàn tay của hắn ta..Otis bỗng có điện thoại và anh đã tắt máy\, nhún nhẹ vai tỏ vẻ không có gì và nói tiếp chuyện\, đây cũng là phép lịch sự khi ở nước ngoài.
- Em gái..đừng lo lắng quá..mọi chuyện cũng sẽ có cách giải quyết\, cũng đã gần tối\, anh cùng Eva xuống bếp làm bữa tối.
Em cũng vừa về nên nghỉ ngơi 1 lát đi\, khi nào xong Eva sẽ gọi em xuống ăn tối...- Angus ôm nhẹ nó 1 cái\, anh xem nó như em gái ruột của mình vậy vì thế hành động này của anh là rất bình thường.
Eva cũng bước đến đứng cạnh Angus riêng Otis vẫn ngồi đó\, nhìn nó vỗ vỗ lưng Angus tỏ vẻ không sao\, do tay áo rơi nhẹ xuống ngược theo cánh tay\, anh thấy được có 1 đường đỏ trên cánh tay trắng nõn kia.
Eva cũng thấy nhưng cô biết nó sẽ không bạc đãi bản thân mình.
"Có quá nhiều chuyện khiến em ấy phải lo lắng...chuyện của San Chi có lẽ nên để sau..
Eva cười nhưng tâm trí vẫn đang suy nghĩ,đúng là có quá nhiều chuyện xảy ra, Eva biết nó đang mang thai nếu giờ cô nói thêm chuyện của San Chi, có quá nhiều vấn đề sẽ khiến nó cảm thấy áp lực và sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến nó.
Eva như đã thông suốt với suy nghĩ biểu hiện quyết tâm thấy rõ, Otis đã thấy biểu hiện của Eva thấy sự lo lắng nhắc nhở của Eva dành cho nó, anh liền nhớ lại lúc nó định đưa tách trà lên uống thì Eva nói nhỏ ngăn cản sau đó nó lại liền bỏ xuống, có vẻ như có điều gì đó có liên quan đến nó.
- Tử An...em nghĩ ngơi đi.
Anh về phòng.
- giọng nói có phần lạnh nhạt hơn lúc chỉ có nó và anh..Sau đó anh liền xoay người đóng cửa phòng lại.
- Tính anh ấy là vậy..nhưng có lúc lại rất vui....// với ai cũng vậy sao..//Phải\, đến mẹ còn phải sợ trước sự lạnh nhạt của anh hai mà\, nhưng mà bà lại rất thương anh ấy\, thương hơn cả anh luôn á...haha....đùa thôi\, anh và Eva xuống bếp đây..- nó cười nhẹ gật đầu sau đó nghe tiếng cửa phòng đóng lại.
Nó lại bước đến chỗ mà nó thích nhất chính là giữa cửa sổ có thể nhìn ra ngoài.
Hai tay chống lên thành cửa sổ\, hơi nhoài người ra ngoài 1 chút.
Sau đó lại trở về tư thế cũ\, tâm trạng của nó trở nên suy tư\, "đăm chiêu"\, bởi câu nói của Angus trước khi rời khỏi phòng khiến nó phải suy nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...