1.
Trước đây chỉ cảm thấy Vân Trạch rất sợ máy bay, bây giờ cô mới hiểu tường tận nguyên nhân. Mấy ngày sau đó anh chỉ ru ru ở trong phòng, tình trạng vô cùng không ổn định, vừa mới giây trước cảm thấy khá hơn chút giây sau đã lại chóng mặt cồn ruột đến xiêu xiêu vẹo vẹo. Anh gần như cả ngày không rời khỏi giường, bởi vi mới đi vầi bước sẽ lại đổ nghiêng đổ ngả, miệng rên hừ hừ hết sức đáng thương.
Cô ngồi bên giường nhìn Vân Trạch nằm bẹp trên giường, sắc mặt tái nhợt như xác chết trôi mà không thể không cảm khái, người này không chỉ đầu óc có vấn đề mà ngay đến cơ thể cũng không hề bình thường. Chỉ là bay từ Nhật Bản về Việt Nam thôi cũng nghiêm trọng như thế này, nếu nhét anh sang Mỹ chắc không còn mạng luôn mất.
- Giai Giai, anh chóng mặt quá! Thật là khó chịu! – Vân Trạch cầm tay co để lên trán mình, đáng thương rên rỉ.
- Anh có cần đi khám không? – Cô lo lắng hỏi. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người say máy bay đến nông nỗi sống dở chết dở như thế này, cô cũng không biết nên làm thế nào nữa.
- Không cần. – Vân Trạch mệt mỏi kéo tay của cô. – Giai Giai, anh muốn ôm em!
Cô không nói hai lời liền chui vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh. Trước đây chỉ hắt xì một cái thôi Vân Trạch đã chạy thẳng tới cửa nhà cô ăn vạ như thế là bị bệnh nan y đến nơi, bây giờ khó chịu đến thế này làm sao có thể yên tĩnh được? Nhưng cô cũng không hề cảm thấy bất mãn chút nào, bởi vì anh thực sự rất đáng thương, cho nên cô cũng tùy ý anh đòi hỏi cái này cái kia, chỉ mong anh có thể sớm lấy lại bộ dáng tươi cười rạng rỡ khiến lòng người ấm áp.
Vân Trạch được thỏa mãn nguyện vọng, nằm trong chăm ôm cô bạn gái bé bỏng vào lòng, cho dù đầu óc choáng váng đến mấy cũng thấy vui vẻ ngất trời. Mặc dù mỗi khi anh bị ốm cô đều trở nên dịu dàng, thế nhưng thời gian luôn luôn ngắn ngủi, bởi vì cơ thể anh thật sự là khỏe như trâu, ngay đến sốt cao 40°C cũng chỉ cần một đêm đã khỏe lại khiến bác sĩ cũng phải kinh ngạc.
Nhưng lần này thì khác, đầu óc anh quay cuồng đã mấy ngày rồi, chỉ ăn được vài miếng đã thấy bụng bắt đầu lục bục, giấc ngủ thì mê mệt, khiến cô lo lắng đến phát sầu. Bệnh đến như thế này nhất định đãi ngộ vô cùng tốt, cho nên mặc dù không được phúc hậu lắm, nhưng buổi tối trước khi đi ngủ anh đều cầu nguyện mình yếu ớt thêm chút nữa, và thật hạnh phúc là liên tục bốn ngày liền chỉ cần anh vừa mở mắt ra đã thấy toàn thế giới nghiêng nghiêng.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì trong lòng truyền đến một giọng nói rầu rĩ không vui.
- Vân Trạch, bao giờ anh mới có thể khỏe lại?
- Chắc là ngày mai sẽ tốt thôi. – Vân Trạch đắn đo một hồi cuối cùng vẫn lựa chọn thành thật. Cảm giác nôn nao đã giảm đi rất nhiều, với sức bình phục phi thường của con trâu như anh thì e là đến chiều tối nay thôi đã có thể nhảy nhót khắp nơi được rồi. Aizzzz... những ngày tháng tươi đẹp được săn sóc chiều chuộng của anh a~
- Thế thì tốt. – Cô thở phào một hơi. Trước giơ Vân Trạch chưa từng cậy mạnh, vì vậy những điều anh nói tuyệt đối đáng tin. Chỉ cần anh khỏe lại thì tốt rồi, cô thật sự không quen với dáng vẻ ôm yếu của anh.
- Giai Giai, đợi anh khỏe lên rồi em phải dẫn anh đến nhiều nơi có cảnh đẹp để bù đắp lại nỗi đau thể xác mà anh phải chịu mấy ngày nay.
- Được rồi, anh đừng phụng phịu nữa, thành phố này có rất nhiều cảnh đẹp, nhất định đáng giá mấy ngày chật vật của anh.
Reeng reeng...
- Vân Trạch, em muốn đi nghe điện thoại. – Cô vỗ vỗ vào cánh tay Vân Trạch, nói.
- Anh mệt quá, Giai Giai! – Vân Trạch dụi đầu bên cổ cô, tiếp tục bày ra bộ dáng hết sức đáng thương.
Reeng reeng...
Tiếng chuông điện thoại vẫn kiên trì keu vang. Cô nhìn Vân Trạch đang nằm thẳng đơ bên cạnh giả chết mà bất đắc dĩ không thôi.
- Em có điện thoại.
- Anh chóng mặt quá~
- Đừng làm loạn nữa, anh không nghe thấy tiếng chuông à?
- Thật là khó chịu, bụng của anh lại không thoải mái rồi~
Cô thở dài một hơi, quả thực là hết cách với đứa trẻ to xác này rồi. Bình thường trông anh có vẻ như là một người đàn ông hiền lành hiểu chuyện, nhưng một khi tính cách nổi lên thì đúng thật là không ai có thể nói được.
Reeng reeng...
Tiếng chuông vẫn cố chấp vang lên, còn Vân Trạch thì vẫn cứ rúc trong chăn rên hừ hừ. Cô hít sâu một hơi, có chút bực bội gắt:
- Tống Vân Trạch, anh đủ rồi đấy!
Vân Trạch hé mắt nhìn cô, thấy sắc mặt cô tối sầm thì rất biết điều nhấc cánh tay mình lên, bĩu môi xoay người nằm bẹp dí.
Cô phì cười, nhanh chóng xuống giường, nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy trên màn hình thì hơi khựng lại. Cô len lén nhìn cái cột đang uốn éo trên giường rồi đi ra bên ngoài.
- Alo?
- Trưa nay chúng ta cùng đi ăn nhé? – Giọng nói trầm thấp của Thiên Dã vang lên từ đầu dây bên kia, mang theo vô hạn mong chờ.
- Em... Vân Trạch còn chưa khỏe lại. – Cô cúi đầu lí nhí, bàn chân vô thức di di trên sàn.
Đầu dây bên kia trở nên trầm mặc, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, thanh âm buồn buồn truyền đến tai cô.
- Giai Giai, anh rất nhớ em!
- Em...
- Giai Giai, em đem gối ôm của anh đi đâu mà lâu quá vậy, anh chóng mặt quá a~ - Đằng sau bỗng vang lên tiếng gọi í ới rũ rượu của Vân Trạch khiến cô thở hắt ra, qua loa nói với Thiên Dã một câu rồi cúp máy.
Cửa mở ra quả nhiên cô thấy Vân Trạch đang lắc trái lắc phải tiến về phía mình, sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, đôi lông mày xinh đẹp lập tức nhíu chặt.
- Anh không nằm nghỉ ngơi mà lại làm gì đó?
- Anh muốn đi vệ sinh. – Vân Trạch hùng hồn trả lời.
- Phòng vệ sinh ở bên kia, anh xông ra cửa làm cái gì? Còn gối ôm là gì hả? Ai là gối ôm của anh?
- Ồ, anh nhìn lộn rồi. – Vân Trạch hoàn toàn bỏ qua sắc mặt bất mãn của cô, quay đầu lảo đảo bước đi. – Trời nghiêng nghiêng, đất nghiêng nghiêng, ngay đến cả Giai Giai của anh cũng nghiêng nghiêng mất rồi aizzz...
Cô đảo mắt một vòng, ngồi trên giường cầm máy ảnh của anh ngắm nghía. Cô không thừa tinh lực như anh, choáng váng thành như vậy rồi còn làm loạn được.
Ting...
'Giai Giai, em muốn tự mình nói rõ ràng với Tống Vân Trạch hay để anh giúp em?'
Cô nắm chặt điện thoại, nhắm mắt nằm vật ra giường. Bên tai vẫn vang lên tiếng hát lúc to lúc nhỏ của Vân Trạch, chẳng heiẻu anh làm sao mà có mỗi đi vệ sinh thôi cũng vui vẻ tới quay cuồng như vậy. Trên tay là tin nhắn như cố ý thúc giục của Thiên Dã, người đã chờ đợi cô suốt 7 năm. Cô phải làm sao đây? Nên làm như thế nào bây giờ? Aaaa... cô điên mất thôi.
Ting...
Điện thoại trên tay lại rung lên, cô mệt mỏi đọc lướt qua tin nhắn, lòng càng thêm nặng trĩu.
'Nghe lời anh, càng dây dưa sẽ càng khiến mọi người đều bị tổn thương mà thôi.'
Cô biết Thiên Dã nói đúng, nhưng cô không biết nên mở miệng thế nào, thậm chí cô bắt đầu nghi ngờ sự lựa chọn của mình. Vân Trạch rất tốt, tốt đến mức chỉ cần ở bên cạnh anh cô sẽ không thể có cơ hội buồn phiền về bất cứ điều gì. Nhưng Thiên Dã lại khiến cô đau lòng, cô không nỡ bỏ mặc anh, không nỡ để anh phải khổ sở thêm nữa, càng không nỡ bỏ qua cơ hội để đạt được nguyện vọng của mình trong suốt 10 năm...
Lúc Vân Trạch mở cửa đi ra chỉ thấy cô giống như bị rút hết sức lực nằm úp sấp trên giường, một tiếng rên cũng không có. Thậm chí khi anh lại gần chọc chọc vào người cô cũng không có phản ứng gì.
- Giai Giai, em làm sao vậy? – Vân Trạch hoảng hốt. Anh chỉ đi vệ sinh có vài phút thôi mà, sao cô đã thành ra thế này rồi?
Cảm nhận được sự lo lắng của Vân Trạch, cô bỗng nhiên bật dậy, chuẩn xác nhào vào lòng anh, hai tay bám lấy vạt áo anh không buông, khụt khịt mũi.
- Vân Trạch, em rất khó xử!
- Có chuyện gì? – Vân Trạch vỗ về lưng cô, dịu dàng hỏi, bộ dạng dở hơi mới vừa rồi hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
- Em... - Cô ngập ngừng một lúc mới nói. – Một người bạn của em gặp vấn đề về tình cảm xin em lời khuyên, nhưng em lại không biết nên làm như thế nào.
- Ha ha ha... - Nghe vậy, Vân Trạch liền phá lên cười. – Chỉ là hỏi xin lời khuyên thôi mà, em không biết thì thôi, việc gì mà phải rầu rĩ?
- Em... em muốn giúp bạn ấy. – Cô vùi đầu vào lồng ngực Vân Trạch, lí nhí. Nói xong lại bắt đầu kéo áo anh. – Anh giúp em đi! Giúp em đi mà! Em thật sự không biết phải làm sao.
- Được rồi, em nói đi, anh sẽ giúp em suy nghĩ xem sao. – Vân Trạch ôm cô dựa vào thành giường để giảm bớt cơn chóng mặt, bất đắc dĩ gật đầu. Anh thật đúng là không biết cô bé này từ bao giờ trở nên nhiệt tình với những vấn đề tình cảm như vậy đấy. Trước đây không phải cô rất ghét những khúc mắc tình cảm này nọ hay sao? Aizzzz... thời thế thay đổi a~
---------------------------------------
2.
Thiên Dã dựa vào ghế ngẩn người nhìn trần nhà, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh hai người bọn họ ở bên nhau.
Bé gái trắng trắng mềm mềm giương đôi mắt long lanh nhìn anh đầy tò mò...
Cô bé ương ngạnh mỗi ngày đứng trước mặt anh chống nạnh hất cằm tuyên bố quyền sở hữu...
Cô gái luôn ngẩng cao đầu bày ra khí thế nữ vương với anh...
Đột nhiên biến mất...
... Rồi lại xuất hiện, nhưng tất cả đã không còn giống như trước kia nữa...
... xa cách...
... lạnh nhạt...
... nghi ngờ...
... trốn tránh...
... thỏa hiệp...
Thiên Dã bỗng nhiên phát hiện, tuổi thơ của mình đầy ắp hình ảnh của cô, quá trình trưởng thành cũng luôn nhớ đến cô. Vị trí của cô trong lòng anh dường như còn quan trọng hơn cả những gì anh tưởng tượng.
Như vậy, nếu như lại mất đi một lần nữa, anh phải làm sao bây giờ? Nếu như đến cuối cùng cô lựa chọn người kia mà không phải anh, anh biết làm thế nào đây?
Thiên Dã nhắm nghiền hai mắt, không muốn tiếp tục suy nghĩ miên man nữa. Từ bao giờ anh trở nên thiếu tự tin như vậy? Giai Giai là của anh, nhất định cô sẽ ở bên cạnh anh. Từ 17 năm trước, khi cô đột ngột xông vào thế giới của anh, cả đời này của cô đã xác định là phải chịu trách nhiệm với anh rồi. Tống Vân Trạch chỉ là một sự ngoài ý muốn mà thôi. Anh mới là người đàn ông của cô, sẽ cùng cô đi hết quãng đường phía trước.
...
Trong phòng khách sạn, sau khi nói khái quát tình hình, cô một mặt cẩn thận quan sát sắc mặt Vân Trạch, một mặt cố tỏ ra bình tĩnh, chỉ sợ anh nhìn ra sơ hở gì.
Vân Trạch nhíu mày hé mắt nhìn cô rồi lại nhìn trần nhà, một lúc lâu mới lên tiếng đúc kết lại.
- Tóm lại là cô bạn kia của em không biết nên giữ nguyên hay là tráo đổi hai cái danh hiệu bạn trai và bạn trai cũ chứ gì?
- Không phải bạn trai cũ, đó chỉ là người mà cô ấy từng theo đuổi thôi.
- Ồ, theo đuổi suốt 10 năm mà không thu được kết quả, sau khi bỏ cuộc rồi mới phát hiện ra đối phương cũng thích mình? – Vân Trạch hơi hơi nhướn mày, sau khi nhận được xác nhận của cô thì cười phá lên. – Giai Giai à, bạn của em định đi đóng phim truyền hình chắc, chuyện vớ vẩn như vậy mà cũng nghĩ ra được.
- Đây không phải nghĩ ra mà là sự thật! – Cô bực bội gắt lên.
- Không phải đâu, em nghĩ mà xem, nếu như thật sự có tình cảm với người ta thì sao suốt 10 năm trời không hề tỏ thái độ gì? Đâu phải một mình cô bạn của em, mà tất cả mọi người đều không hay biết gì, đúng không?
- Nhưng mà người kia nói đó chỉ là hiểu lầm...
- Em và bạn của em thật ngây thơ ha ha... - Vân Trạch cười nhéo má cô một cái. – Anh nghĩ một là anh chàng kia có mục đích khác, hai là không cam tâm mất đi một người xoay quanh mình mà thôi. Bao nhiêu năm liền luôn có một cái đuôi vẫy qua vẫy lại sau mông, đột nhiên bị cắt mất nên không quen thôi.
- Là như vậy sao? – Cô mờ mịt nhìn Vân Trạch. – Nhưng anh ấy đã chờ đợi suốt 7 năm.
- 7 năm cũng không nói lên được điều gì...
- Chúng ta ở bên nhau còn chưa đến 7 năm. – Cô ngẩng đầu nhìn Vân Trạch bằng ánh mắt ý vị.
- ... - Vân Trạch ngẩn ra, lúng túng lắp bắp. – Không phải, ý của anh không phải như vậy.
- Hừ! – Cô vùng khỏi vòng ôm của Vân Trạch, khoanh tay hất cằm không thèm nhìn anh. Kỳ thực cô cũng không hẳn là tức giận, chỉ là cô cảm thấy dáng vẻ luống cuống của anh thật đáng yêu.
- Anh thực sự không có ý đó, em đừng giận mà. – Vân Trạch kéo kéo tay áo cô vài lần không có hiệu quả liền dứt khoát nằm lăn ra, đầu gối lên chân cô làm nũng. – Giai Giai, anh mệt quá a~ Em biết là người bệnh thỉnh thoảng sẽ bị mê sảng mà, em đừng chấp nhặt với anh có được không? Được không, Giai Giai~
Cô nhìn dáng vẻ này của Vân Trạch mà buồn cười, không nhịn được đưa tay véo véo khuôn mặt anh.
- Vậy anh nghĩ cậu ấy nên làm thế nào? – Cô mong chờ nhìn Vân Trạch.
- Còn phải xem cô bạn của em yêu người nào chứ. Còn có nhiều yếu tố khác như gia đình, bạn bè, rồi cuộc sống sau này... - Vân Trạch nói một lúc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, hết sức nghiêm túc nhắc nhở. – Giai Giai à, chuyện này em không giúp được đâu. Vấn đề tình cảm hóc búa thế này chỉ có người trong cuộc mới giải quyết được thôi.
- Người ta vẫn nói người trong cuộc u mê, người ngoài cuộ sáng suốt mà.
- Cũng không hẳn là u mê, chỉ là người đó sẽ không thể suy xét mọi chuyện thiên về lí trí mà thôi. Nhưng tình yêu mà, đôi khi quá lí trí sẽ dẫn đến bế tắc.
- Nhưng cậu ấy không biết nên làm sao thì mới hỏi em chứ. Anh giúp em đi!
- Em muốn làm chuyên gia tình yêu đấy à? – Vân Trạch cười cười gõ lên trán cô, nháy mắt một cái đầy tình tứ. – Kỳ thực rất đơn giản, bảo cô bạn của em bỏ cả hai người đi, rồi tìm một người đàn ông giống anh đây này, như vậy mới đáng tin.
- Vân Trạch, anh tự kỷ quá rồi đó!
- Giai Giai, em không nhạy bén gì cả. – Vân Trạch bĩu môi bất mãn. – Anh đang gián tiếp hứa hẹn với em đó!
- Ồ, anh cũng quá cao siêu rồi.
- Đúng vậy, anh không nên đánh giá quá cao trí thông minh của em.
- Tống Vân Trạch, anh nói gì đó?
- Ha ha ha... đâu có đâu, anh nói anh lại đau đầu rồi, em xoa bóp cho anh đi!
- Anh nằm mơ!
Cứ như vậy, Vân Trạch thành công dời sự chú ý của cô khỏi vấn đề tình cảm khó hiểu của cô bạn kia. Bởi vì về phương diện tình cảm, so với cô thì anh cũng không hơn được là bao, nhưng mà anh lại không muốn làm cô thất vọng, cho nên chỉ có thể dùng việc khác dời đi sự chú ý của cô. Aizzzz... cô bé này vẫn luôn không nhạy bén gì cả, người ta cũng yêu lần đầu tiên mà, làm sao hiểu được mấy cái khúc mắc éo le như vậy đây?
---------------------------------------
3.
Ngày hôm sau, khi cô còn chưa bước ra khỏi khu tập thể thì đã bị người tóm được.
- Giai Giai! – Thiên Dã đứng chắn trước mặt cô, tức giận gọi một tiếng.
Cô giật mình ngẩng đầu, khi đối diện với ánh mắt giận dữ pha lẫn thất vọng của Thiên Dã thì lập tức cúi đầu, cắn cắn môi không biết phải làm sao. Cô biết mình càng do dự sẽ càng làm tổn thương Thiên Dã, cũng là đang lừa dối Vân Trạch, nhưng cô vẫn không đủ dũng khí để đưa những rắc rối này ra ánh sáng. Cô không muốn Thiên Dã phải đau khổ nhưng cũng không muốn mất Vân Trạch, không muốn làm Thiên Dã bị tổn thương nhưng cũng không muốn khiến Vân Trạch thất vọng. Thiên Dã yêu cô, Vân Trạch tin tưởng cô, cả hai thứ tình cảm ấy cô đều trân trọng, cả hai người cô đều rất yêu quý.
Chị gái nói cô chỉ cần lựa chọn theo trái tim, nhưng bây giờ cô cũng chẳng biết mình muốn gì nữa. Cô thích Thiên Dã hay chỉ đang cố chấp với quá khứ dang dở? Cô yêu Vân Trạch hay chỉ cảm động trước sự chăm sóc chu đáo của anh?
Càng nghĩ càng rối, càng do dự lại càng hoang mang, nhưng thật đáng tiếc, cô lại không có cách nào thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
- Em đang rất rối, anh đừng ép em được không? – Cô thở dài một hơi, mệt mỏi nói. – Anh biết em vốn không nhanh nhạy với những chuyện như thế này mà, cho em một thời gian nữa được không?
- Em nhớ không, hồi nhỏ em rất mạnh mẽ, thích thì theo đuổi, không thích sẽ tuyệt tình vứt bỏ, cả hai điều này anh đều đã từng trải nghiệm. – Thiên Dã giữ lấy hai vai cô, cố gắng hạ giọng nói. – Bây giờ cũng vậy, em đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần mình vui vẻ là được.
- Nhưng em cũng không biết mình muốn cái gì nữa. – Cô rưng rưng nhìn Thiên Dã.
Thiên Dã nhìn cô, bỗng dưng có một loại cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. Thái độ của cô khiến anh gần như phát điên. Nếu không phải sợ cô sẽ lại bỏ đi biệt tăm thì anh đã trực tiếp hẹn gặp Vân Trạch để nói rõ mọi chuyện rồi yêu cầu anh ta rời khỏi nơi này, rời khỏi cuộc sống của bọn họ rồi. Nhưng bây giờ ngoài việc im lặng để cho tình hình rơi vào bế tắc anh hoàn toàn không dám có hành động gì.
- Giai Giai, chí ít em cũng nên nói rõ ràng mọi chuyện với Tống Vân Trạch, anh ta có quyền được biết tất cả.
Cô trầm mặc một lúc mới khẽ gật đầu một cái. Cô biết chứ, cô hiểu cứ giữ im lặng như vậy là không công bằng với cả Vân Trạch lẫn Thiên Dã, cô cũng muốn nói tất cả cho Vân Trạch biết, để anh giúp cô suy nghĩ, giúp cô giải quyết như trước đây mỗi khi cô gặp khó khăn, nhưng cô... cô sợ...
Thiên Dã tiến lên một bước ôm cô vào lòng, bàn tay nhè nhẹ vỗ về, im lặng trấn an sự hoang mang trong lòng cô. Anh mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cũng bất chấp là cần bao nhiêu thời gian, chỉ cần cô vẫn còn cần anh thì anh vẫn sẽ ở đây đợi cô, dù sao anh cũng đã sớm quen với cảm giác của sự chờ đợi rồi. Anh tin tưởng trên đời này không có ai yêu cô hơn anh, lại càng không có người nào có thể thích hợp với cô hơn anh.
...
Sáng sớm, như dự đoán, Vân Trạch vừa mở mắt ra đã phát hiện, thế giới lại trở nên thẳng tắp rồi. Anh dành một phút nuối tiếc những giây phút tươi đẹp, sau đó mới chậm rì rì khoác lên dáng vẻ rạng ngời sức sống quen thuộc.
Khi Tống Đình Kiên chạy tới chính là thấy được dáng vẻ sung sức này của anh họ nhà mình.
- Quả không hổ là con trâu nhà chúng ta ha ha... - Đình Kiên cười cười vỗ vai Vân Trạch.
- Khỏe mạnh có gì không tốt? – Vân Trạch vỗ ngực đầy tự hào. – Đàn ông mạnh khỏe mới có thể chăm sóc gia đình.
Đình Kiên bĩu môi không thèm chấp, nhìn quanh hỏi.
- Giai Giai không đến à?
- Không phải là không đến, mà là chưa đến. – Vân Trạch bất mãn đính chính.
- Vâng vâng, là chưa đến. Không biết chừng em ấy đang trên đường tới đây.
- Cậu tốt nhất nên nói ra chuyện gì quan trọng một chút, nếu không thì chết với anh. – Vân Trạch đột nhiên nhớ tới người trước mặt chính là cái tên đầu xỏ đã hại mình thê thảm suốt mấy ngày qua, sắc mặt có chút không được tốt.
- Hả? Anh còn chưa biết? – Đình Kiên ngạc nhiên thốt lên.
- Biết cái gì?
Đình Kiên thoáng nhíu mày. Chẳng lẽ Giai Giai vẫn còn muốn tiếp tục giấu diếm anh họ? Cô có ý gì? Là muốn âm thầm chấm dứt với Thiên Dã giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Hay là cô đang tìm cơ hội thích hợp để nói lời chia tay? Dù là trường hợp nào thì việc anh xía mũi vào cũng đều khiến sự việc càng thêm hỗn loạn mà thôi. Nghĩ vậy, Đình Kiên chợt nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó lao nhanh ra ngoài như một cơn gió.
- Chết, sắp tới giờ hẹn với khách rồi, em phải đi đây. Anh khỏe mạnh rồi thì đi đây đó thăm thú cảnh đẹp đi!
Vân Trạch ngớ người không kịp phản ứng, đến khi hiểu được mình bị lừa mới tức giận rống lên.
- Tống Đình Kiên, cậu có giỏi thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!!! – Vân Trạch nghiến răng nghiến lợi. Đúng là thằng nhóc khốn kiếp làm việc không đến nơi đến chốn, nằng nặc lôi anh về bằng được rồi lại nhất quyết câm như hến. Muốn chọc anh tức chết sao hả?
Vân Trạch ngồi thở phì phì hồi lâu cũng không thấy cô bạn gái bé nhỏ của mình tới thăm nom, khuôn mặt càng thêm ỉu xìu, cầm điện thoại bấm bấm vài cái.
Tút... Tút... Tút...
- Alo?
- Giai Giai, em không quan tâm đến anh nữa có đúng không? Em không cần anh nữa phải không? Em có người khác rồi đúng không? Cho nên mới không thèm quan tâm tới anh ưnã. Giai Giai, sao em lại đối xử như thế với anh? Chúng ta vừa tách ra không lâu em liền như vậy... Anh rất buồn, anh rất đau lòng, Giai Giai, em không thể làm thế với anh! – Vân Trạch nhăn mày bĩu môi bắt đầu oán trách.
Cô giật thót, bàn tay nắm chặt điện thoại, trái tim dần dần tăng tốc. Vân Trạch đã biết cái gì? Ai đã nói cho anh biết? Anh rể? Hay là Thiên Dã? Nhưng anh rể đã hứa sẽ không can thiệp vào việc này, mà Thiên Dã cũng đồng ý để cô tự xử lí rồi cơ mà? Có lẽ Vân Trạch còn chưa biết, nhưng tại sao anh lại nói những lời đó? Có ý gì?
- Giai Giai, em còn nghe anh nói không? – Thấy đầu dây bên kia im lặng một cách bất thường, Vân Trạch nghi ngờ hỏi một tiếng. Nghĩ nghĩ cảm thấy hình như mình nói hơi quá đáng rồi, vì vậy anh lại hạ giọng tỏ vẻ đáng thương. – Giai Giai, anh không có ý như vậy đâu, chỉ tại em vẫn chưa đến thăm anh, anh rất buồn, rất nhớ em...
- Cho nên anh nói em có người khác? – Cô dụt dè hỏi lại, âm thầm thở phào một hơi.
Nhưng vào tai Vân Trạch lại thành giọng điệu trách móc đầy giận dữ và tổn thương khiến anh hết sức ảo não, hận không thể tự cắn lưỡi mình, rối rít giải thích.
- Không phải như vậy đâu, anh không có ý gì đâu, chỉ là nhất thời lỡ lời mà thôi. Giai Giai, em đừng giận, sau này anh sẽ không nói lung tung nữa. Anh hứa đấy!
- Vân Trạch, em không tức giận, nhưng... - Cô cắn môi, do dự không biết có nên nói thật hay không.
- Nhưng sao?
- Thực ra... thực ra... - Cô hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm. – Vân Trạch, thực ra những lời anh nói đều là sự thật, em... em xin lỗi!
------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...