1.
Sau khi tan làm, trong lúc đợi Minh Minh, Tống Đình Kiên nhàn rỗi sinh rối rắm, nghĩ ngợi một chút rồi rút điện thoại gọi cho ông anh họ ngu ngốc nhà mình.
Tút... Tút... Tút...
Sau vài hồi chuông, người bên kia mới bắt máy.
- Alo?
- Anh họ, là em.
- Anh đương nhiên biết là cậu. – Vân Trạch cười một tiếng, hỏi. – Có chuyện gì không?
- Bao giờ thì anh về Việt Nam?
- Đang yên đang lành anh về đó làm gì? – Vân Trạch nhíu mày. – Đình Kiên, anh rất bận, cậu đừng làm loạn nữa!
- Em không làm loạn, anh họ, anh mau về đây đi, nếu anh còn chần chừ nhất định sẽ phải hối hận đấy! – Tống Đình Kiên muốn điên rồi. Anh đã hứa với Giai Giai sẽ không nói chuyện này ra, nhưng mà cứ ấp a ấp úng thế này anh có cảm giác mình như biến thành một đứa con nít đang cố tình gây sự aizzz...
- Cái gì mà sẽ hối hậnc hứ? Cậu không nói rõ ràng anh làm sao biết đường mà giải quyết? – Vân Trạch bực mình. – Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi hả?
- Anh họ, anh nghe em, mau về đây đi, về rồi anh sẽ biết. Công việc của anh vốn có thể thường xuyên đi đây đi đó mà, hơn nữa ở Việt Nam cũng có rất nhiều cảnh đẹp.
- Cậu cũng biết là anh không tiện đi lại nhiều mà. – Vân Trạch ngại ngùng nóil. Nhiếp ảnh gia chuyên chụp phong cảnh như anh vốn nên thường xuyên không rõ tung tích mới đúng, nhưng Tống Vân Trạch anh lại rất ngoan, bất kể lúc nào chỉ cần gọi một tiếng là lập tức chạy tới. Giai Giai còn từng hoài nghi nghề nghiệp của anh, thậm chí còn ép cung anh thật là lâu khiến anh uất ức đến rầu thúi ruột. Anh trông không đáng tin đến vậy sao?
- Em không cần biết, tóm lại anh mau về Việt Nam đi, nếu không...
- Anh biết anh biết, nếu không anh sẽ phải hối hận suốt đời chứ gì? Thật là, cậu rốt cuộc đang chơi trò gì vậy? – Vân Trạch buồn bực. – Cứ giấu giấu diếm diếm như vậy, muốn anh lo lắng chết sao hả?
- Anh không muốn bất an lo lắng nữa thì mau về đây đi. – Tống Đình Kiên cũng cảm thấy toàn thân bất lực. Anh đây cũng chỉ là lo cho anh ấy thôi có được không? Bộ anh ấy nghĩ anh thích mè nheo thế này lắm hay sao? – Tống Vân Trạch, em nói cho anh biết, anh còn không trở về, sau này có khóc cũng đừng tìm em, em không rảnh!
Vân Trạch nghe vậy thì giật mình, sau đó không nhịn được bật cười ha ha.
- Thằng nhóc này, bây giờ còn dám dọa anh nữa cơ đấy. Được rồi, anh sẽ sắp xếp thời gian về đó một chuyến, tới lúc đó nếu như mọi sự yên bình thì cậu chết với anh.
- Vậy anh mau chóng mua vé đi, nhớ báo giờ giấc cho em, em đi đón anh.
- Để cậu lại cười nhạo anh à? Hừ!
Tống Đình Kiên sờ sờ mũi, anh có tà ác như vậy sao? Ừm, kỳ thực đúng là anh định dẫn theo Minh Minh đi để giới thiệu anh họ với cô ấy, tiện thể cho cô giải trí một chút. Gần đây cô có vẻ khá bận rộn khiến anh rất đau lòng.
...
Reeng... reeng...
Khi cô đang phác thảo nốt ý tưởng cho bộ truyện mới thì điện thoại reo vang, cô không nghĩ ngợi gì trực tiếp nhấc máy.
- Alo?
- Em đang làm gì thế? – Thiên Dã ngả người tựa vào ghế, mỉm cười hỏi.
- Em đang làm việc, có chuyện gì à? – Cô vừa trả lời vừa múa bút trên mặt giấy tạo ra âm thanh lạo xạo loạt xoạt.
- Ừ, anh nhớ em!
Cạch...
Cô thoáng run tay, cây bút chì lập tức rơi xuống mặt bàn, lăn vài vòng mới dừng lại.
- Lý Thiên Dã, có chuyện gì xảy ra với anh thế?
- ... - Thiên Dã câm nín nhìn trần nhà.
Thấy người ở đầu dây bên kia trầm mặc, cô cũng biết phản ứng của bản thân không được tốt lắm, liền cười gượng vài tiếng.
- Ha ha... ý của em là... em chỉ không nghĩ là anh lại đột nhiên nói như vậy. Nó có vẻ không giống với tính cách của anh.
- Vậy tính cách của anh sẽ hợp với những câu như thế nào? – Thiên Dã nhướn mày hỏi.
- Phiền phức! – Cô theo phản xạ nói ra hai chữ quen thuộc, sau đó không nihnj được tự mình bật cười khanh khách.
- Nghe tiếng cười lanh lảnh của cô, Thiên Dã vừa tức giận lại bất đắc dĩ. Anh thật sự không biết phải làm sao với cô gái thù dai này nữa. Anh đã không nói câu đó 14 năm rồi có được không?
- Ha ha... Ha ha... Chắc là anh không biết đâu, vẻ mặt anh lúc ấy thực sự rất buồn cười! – Cô cười đến khóe mắt cong cong, hào hứng chọc ghẹo anh một hồi.
Thiên Dã cười cười nghe cô líu ríu, mãi đến lúc cô nói mệt rồi mới hỏi một câu.
- Giai Giai, trưa nay em muốn ăn gì?
- Tí em xuống bếp xem có cái gì ăn thì ăn thôi. – Cô lơ đãng đáp, sực nhớ ra điều gì lại bổ sung thêm một câu. – Đúng rồi, không có phần của anh đâu.
- Không sao, anh chỉ muốn gặp em thôi. – Thiên Dã mỉm cười. Thời gian trước không phải cũng như vậy sao, anh đem đồ tới nhà cô nấu nướng, sau đó lại vác bụng đói trở lại công ty.
- Lý Thiên Dã, anh thôi ngay cái giọng điệu đó đi nhé, giống y như một tên nô lệ điển hình vậy. – Cô thở phì phì. Mặc dù cô đặc biệt thích làm nữ vương của Lý Thiên Dã, nhưng anh cứ phục tùng vô điều kiện như bây giờ thì còn đâu hứng thú chinh phục của cô? Hơn nữa, anh thế này làm cho cô cảm thấy mình rất quá đáng, rất đáng trách.
- Vậy anh nên mặt dày mày dạn ở lại giành ăn với em? – Thiên Dã bật cười. – Em chắc chắn mình sẽ không vác chổi quét anh ra ngoài chứ?
- Em muốn ăn sushi! Anh không có sự lựa chọn nào khác, cũng không có quyền từ chối!
- Được, lát ưnã anh về đón em, chúng ta cùng đi ăn sushi. – Thiên Dã thoải mái gật đầu. Cô bé này vẫn luôn thích ra lệnh cho anh, anh nghe nhiều đã thành thói quen rồi.
Cô hài lòng cúp máy, nhưng trong nháy mắt khi đói diện với bức phác thảo trên bàn nụ cười liền biến mất. Chỉ thấy trên giấy mờ mờ hiện lên một khung cảnh lãng mạn. Đây là cô dựa theo ảnh của Vân Trạch vẽ lại. Cốt truyện cũng lấy cảm hứng từ những thành quả của anh. Nhưng cô lại đang làm gì với anh?
'Giai Giai, em trở về đó rồi không được nhìn người đàn ông khác đâu đó, nếu không anh sẽ không để yên đâu. Anh nói thật đấy!'
'Em nhớ chưa, phải thường xuyên nghĩ đến anh, không, phải luôn luôn nghĩ đến anh.'
'Nếu như em nhớ anh quá thì nói với anh một tiếng, anh sẽ sắp xếp công việc để về đó với em ngay.'
'Giai Giai, anh sẽ rất rất nhớ em!!!'
- Vân Trạch... haizzzz...
---------------------------------------
2.
- Giai Giai! – Thiên Dã nhíu mày, đưa tay lay nhẹ cô một cái.
- Sao vậy? – Cô giật mình nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt mơ hồ không rõ.
- Hôm nay em sao thế? Nãy giờ anh gọi mấy lần em cũng không có phản ứng gì. – Thiên Dã lo lắng nhìn cô. – Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
- ... - Cô cắn cắn môi, cúi đầu không nói, một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi rồi cất tiếng. – Vân Trạch nói ngày mai anh ấy sẽ về Việt Nam.
- Gì cơ? – Thiên Dã có chút kinh ngạc, sắc mặt thoáng cái trầm xuống. – Anh ta về đây làm gì?
- Anh ấy nói là anh rể gọi anh ấy về, không biết có chuyện gì nhưng có vẻ nghiêm trọng lắm. Em nghĩ là...
- Tống Đình Kiên gọi anh ta về? Chẳng lẽ bọn họ... - Thiên Dã không ngờ đến điểm này, nhưng nghĩ một chút lại như bừng tỉnh. – ... là họ hàng à?
- Vâng, Vân Trạch là anh họ của anh rể. – Cô khẽ gật đầu.
- Haizzzz... cũng không thể trách anh rể của em được, dù sao cũng là họ hàng, hẳn là cậu ấy đã rất khó xử. – Thiên Dã thở dài một hơi.
- Đều là tại em cả. – Cô than thở, sau đó đột nhiên mạnh mẽ lắc đầu, trừng mắt nhìn ngươi bên cạnh. – Không đúng, đều là do Lý Thiên Dã anh sai.
- Ừ, là anh sai. – Thiên Dã cười cười thừa nhận. Vừa rồi cô bé này tự ôm lỗi lầm về phía mình khiến anh thiếu chút nữa sợ đến bay mất hồn vía, cũng may cô đã lập tức trở lại bình thường rồi. Hơn nữa, quả thực là anh sai, ngay từ 7 năm trước đã sai rồi.
- Vân Trạch về rồi em phải làm sao bây giờ? – Phút chốc cô lại ỉu xìu. – Chúng ta...
- Em chỉ cần chia tay với anh ta là được mà. – Thiên Dã không kịp suy nghĩ đã thốt lên một câu, lập tức khiến cô gái bên cạnh trở nên trầm mặc.
Cô cúi đầu, bàn tay vô thức siết chặt hơi hơi run rẩy, trước mắt dường như hiện lên hình ảnh chàng trai dịu dàng như ánh nắng buổi sớm, hết sức kiên nhẫn dỗ cô vui vẻ, từng chút từng chút truyền cho cô lối tư duy tích cực, khiến cô không còn buồn bã ủ dột nữa, cũng làm cho cuộc sống của cô từ đó đầy ắp những tiếng cười. Vân Trạch là người đã nắm tay cô dắt qua những tháng ngày khó khăn nơi đất khách quê người, là người cùng cô vượt qua tất cả những bỡ ngỡ những chông gai ở nơi xa lạ ấy, để cô có thể một lần nữa làm một Huỳnh Giai Giai ngang ngược tràn ngập sức sống.
Cô vẫn luôn hiểu rằng, tình cảm mình dành cho anh không chỉ là tình yêu, mà còn có biết ơn, có cảm động, có sự tin tưởng và an tâm đến lạ kì. Anh chỉ là một chàng trai bình thường như bao người khác, nhưng chỉ cần ở bên cạnh anh cô sẽ có cảm giác vô cùng an toàn. Chỉ cần có anh ở đó, cô sẽ không bao giờ có thể giở thói hung hăng được, không phải vì cô sợ anh, mà căn bản là không có cơ hội. Anh giống như một người anh trai hết mực nuông chiều cô, thậm chí còn cẩn thận săn sóc hơn cả bố của cô, chỉ cần một ánh mắt một cử chỉ của cô anh đã hiểu cô muốn gì, cần gì.
Anh tốt như vậy, cô làm sao có thể cam tâm buông tay? Cho nên, mặc dù cô đồng ý bắt đầu lại một lần nữa với Thiên Dã, nhưng vẫn cứ lần lữa không chịu nói rõ ràng với Vân Trạch. Chỉ đơn giản là, cô không muốn mất đi chàng trai tốt như anh, cũng là giữ cho mình một đường lui. Cô biết như vậy là rất tham lam, cũng rất ích kỷ, nhưng cô vẫn không thể làm khác đi được. Kỳ thực, trên đời này làm gì có cô gái nào không tham lam ích kỷ chứ, đặc biệt là khi bên cạnh lại có một chàng trai dịu dàng luôn hết mực đối xử tốt với mình như Tống Vân Trạch?
Nhưng bây giờ anh sắp trở lại rồi. Nếu như cô và Thiên Dã vẫn tiếp tục dây dưa sớm muộn anh cũng sẽ phát hiện ra. Tới lúc đó... Cô đã từng nói cô không bao giờ muốn tổn thương anh. Vân Trạch mà cô biết chỉ phù hợp với nụ cười mà thôi.
Nhưng cô phải làm thế nào mới có thể vừa không khiến Vân Trạch phải buồn, vừa không làm Lý Thiên Dã thất vọng đây?
Thiên Dã vừa nhìn qua đã biết cô lại bắt đầu rối rắm rồi. Nói thật anh không hề ghét Vân Trạch, thậm chí còn thấy biết ơn anh ta vì đã thay anh chăm sóc cô trong suốt thời gian qua. Thế nhưng mỗi khi thấy cô do dự không quyết như bây giờ anh lại không thể không khó chịu với sự hiện diện của Tống Vân Trạch. Không dưới một lần anh từng nghĩ, nếu như không có anh ta, thời gian trước cô sẽ không tìm mọi cách đẩy anh ra xa, anh cũng không cần đau khổ lo sợ lâu như vậy, bây giờ cô sẽ không vì sự xuất hiện của anh ta mà bị giày vò.
Mặc dù biết như vậy là rất ích kỷ, nhưng anh không thể không oán trách. Tại sao anh ta lại về đây chứ? Tại sao không biến mất luôn đi? Tại sao phải xen vào giữa hai người bọn họ chứ?
Thiên Dã hiết một hơi đè ép tất cả bất mãn cùng không cam lòng xuống, kéo cô gái bên cạnh ôm vào lòng nhè nhẹ vỗ về.
- Giai Giai, đừng tự làm khó mình nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
- Em... em không biết phải làm sao mới tốt...
- Ừ, anh hiểu. – Thiên Dã vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, giọng nói trầm ấm vang lên đều đều chậm rãi xoa dịu trái tim đang hỗn loạn của cô.
Cô giống như một con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng Thiên Dã, hai hàng mi thoáng run, hồi lâu không lên tiếng. Cô muốn quên đi tất cả những phiền não này, muốn trút bỏ tất cả gánh nặng cùng dằn vặt bấy lâu nay, chỉ toàn tâm toàn ý cảm nhận vòng tay ấm áp của anh thôi...
Nhưng rồi trong đầu cô lại không tự chủ hiện lên hình ảnh bên gốc cây anh đào, một chàng trai nở nụ cười dịu dàng đi đến trước mặt cô, dùng giọng nói trầm thấp dỗ dành cô, bàn tay to lớn của anh cũng giống như bây giờ đều đều vỗ về cô, xoa dịu cơn giận dữ nhất thời của cô. Anh kiên nhẫn như vậy, bao dung như vậy...
---------------------------------------
3.
Trong lúc ngồi đợi Vân Trạch ở sân bay, lòng cô vừa rối bời lại vừa lo lắng. Cô vẫn chưa biết nên đối mặt với chuyện tình cảm của ba ngươi bọn họ ra sao. Nhưng trước mắt điều cô để ý hơn cả là sức khỏe của Vân Trạch. Mặc dù chưa lần nào tận mắt chứng kiến nhưng nghe anh rể nói thì có vẻ chứng say máy bay của Vân Trạch khá là nghiêm trọng.
Trước đây anh cũng từng ngại ngùng thú nhận lí do khiến anh đặc biệt ngoan ngoãn hơn so với các đồng nghiệp khác, cô còn từng cười nhạo anh một thời gian dài, nhưng đến khi anh thật sự trèo lên máy bay rồi cô lại không kiềm chế được mà lo lắng đến ruột gan cồn cào.
Đến khi trước mắt xuất hiện bóng dáng một chàng trai cao lêu nghêu đẩy xe hành lý xiêu xiêu vẹo vẹo cô mới thở phào một hơi, chạy vọt tới đỡ lấy anh.
- Anh không sao đấy chứ? – Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Trạch mà đau lòng không thôi, bàn tay đưa lên xoa nhè nhẹ gò má anh. – Nếu không đi được máy bay tại sao còn chạy về đây? Anh thật là biết cách khiến người khác lo lắng!
- Giai Giai, anh khó chịu quá! – Vân Trạch chớp chớp mắt đáng thương nhìn cô, ỉu xìu buông thõng vai.
Thấy dáng vẻ tội nghiệp này của Vân Trạch, cô chỉ có thể vươn tay ôm lấy anh dỗ dành một hồi, sau đó mới cẩn thận đỡ anh đi ra khỏi sân bay.
Đừng ngạc nhiên, Vân Trạch vốn là một tên nhóc to xác thích làm nũng như vậy đấy. Chỉ cần cơ thể anh có một chút xíu không thoải mái, anh liền lập tức chạy tới trước mặt cô kêu rên kể khổ. Cô từng hỏi anh, không phải đàn ông mấy người thường hay cậy mạnh, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng tìm cách giấu giấu diếm diễm sợ người ta lo lắng, trời sập xuống cũng muốn một mình chống đỡ hay sao? Lúc ấy Vân Trạch phản ứng như thế nào nhỉ? Đúng rồi, anh bĩu môi lắc đầu một cái, hết sức khinh miệt nói:
- Anh mới không cần ngu ngốc như vậy đâu! Anh là bạn trai của em, thuộc sở hữu của em, cho nên em có quyền được biết tất cả những chuyện liên quan đến anh. – Dừng một chút, Vân Trạch lại cười hì hì đưa mặt đến gần cô. – Hơn nữa, những khi anh mệt mỏi chỉ muốn được em quan tâm thôi. Thấy em lo lắng cho anh, anh sẽ rất vui vẻ, vui vẻ rồi sẽ không còn khó chịu nữa ha ha...
Trở lại hiện tại, sau khi dỗ Vân Trạch lên taxi, cô mới nghiêng đầu quan sát sắc mặt của anh một cách tỉ mỉ, hai hàng lông mày không nhịn được mà nhíu chặt.
- Anh vẫn còn khó chịu lắm à?
Vân Trạch nghiêng người gục đầu bên vai cô ừ hử một tiếng, hai tay vòng qua eo cô cũng không còn sức siết chặt như mọi lần, cả người mềm nhũn như con cá bị bắt lên khỏi mặt nước.
Cô đưa tay vòng qua vai anh vỗ nhè nhẹ vài cái, cúi đầu hôn lên gương mặt không chút huyết sắc của anh.
- Anh ngủ một giấc đi, đến nơi em sẽ gọi anh!
- Anh không muốn ngủ. – Vân Trạch cựa quậy một chút, cơ thể dài ngoằng dựa hẳn vào cô, giọng nói buồn thiu. – Giai Giai, anh khó chịu lắm!
- Em biết. – Cô nắm chặt bàn tay to lớn của anh, nghiêng đầu mỉm cười. – Anh có muốn ăn gì không?
- Bụng anh vẫn còn không thoải mái. – Vân Trạch hướng bên cổ cô cọ cọ dụi dụi vài cái, bàn tay đặt trên eo cô hơi hơi dùng sức, thân thể mềm mại của cô liền nép sát về phía anh. Vân Trạch len lén ngẩng đầu, thấy cô vẫn không có vẻ gì là sẽ đẩy anh ra, khóe miệng liền không nhịn được âm thầm ngoác đến tận mang tai, trong lòng cũng nhộn nhạo vui sướng.
Trước giờ mỗi khi anh không khỏe cô đều đặc biệt dịu dàng, đặc biệt khoan dung, giống như bây giờ vậy. Cho nên Vân Trạch luôn lạc quan lại càng thêm không biết sợ cái gì, bị ốm cũng không buồn không lo mà chạy thẳng tới bên cạnh cô vui sướng làm nũng. Có thể nói, cuộc sống hơn hai mươi mấy năm của anh chưa bao giờ có biến cố lớn đến mức khiến tâm trạng anh tụt dốc thảm hại, vô cùng yên bình hạnh phúc.
Cô liếc nhìn dáng vẻ hí hửng như tên trộm của Vân Trạch mà buồn cười, nhưng cũng mặc kệ anh động tay động chân. Cô biết Vân Trạch sẽ có chừng mực, anh chỉ là nhân cơ hội cô mềm lòng mà làm nũng đôi chút mà thôi. Để cho anh dời đi sự chú ý cũng tốt, như vậy sẽ không còn quá khó chịu nữa. Hơn nữa, có lẽ anh cũng không biết rằng dáng vẻ của mình lúc này có bao nhiêu đáng yêu.
Người lái xe là một bác trai trung niên, nhìn dáng vẻ tình cảm của hai người qua kính chiếu hậu mà không khỏi bật cười. Chàng trai kia rõ ràng đang làm quá lên để nhận được sự đồng tình, vậy mà cô gái này vẫn mỉm cười bao dung, hết sức dịu dàng vỗ nhè nhẹ lên vai cậu ấy, thỉnh thoảng còn an ủi đôi câu. Hình ảnh ngọt ngào này khiến ông nhớ tới bà vợ già nhà mình, nụ cười trên môi lại càng sâu hơn.
...
Một tiếng sau,
Trước cửa khách sạn xuất hiện một đôi trai gái đang lời qua tiếng lại. Kỳ thực dùng 'lời qua tiếng lại' để hình dung thì có hơi oan uổng cho chàng trai, bởi vì từ đầu đến cuối anh đều hết sức kiên trì bày ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
- Giai Giai, em nỡ bỏ một người bệnh như anh một thân một mình ư?
- Đây là khách sạn, không phải nhà hoang, làm sao mà một thân một mình được? – Cô xoa xoa thái dương.
- Nhưng anh không quen bọn họ, bọn họ sẽ không quan tâm tới anh đâu.
- Bọn họ làm dịch vụ, không quan tâm tới khách hàng thì kiếm tiền thế nào được?
- Bọn họ chỉ là vì tiền thôi...
- Anh đang tuyển bạn gái đấy à? Cái gì mà 'chỉ vì tiền thôi'? – Cô đau đầu. Sao nghe giọng điệu oán trách của anh cô lại nghĩ tới chân dài với đại gia nhỉ?
- Giai Giai, em không thể vu oan cho anh. Anh là một người đàn ông đã có nơi có chốn, em đừng làm hỏng thanh danh của anh. – Vân Trạch nhảy dựng, đặt tay lên ngực hết sức nghiêm túc nói.
- Được được, anh là người đàng hoàng, em không dây dưa với anh nữa kẻo làm hỏng thanh danh sáng như sao trên trời của anh. – Cô gật gật đầu, xoay người kéo hành lý của anh vào khách sạn. Cô mới không thèm chấp nhặt với kẻ dở hơi này.
- Không được, anh không đi. – Anh giữ chặt lấy hành lí của mình, ánh mắt nhìn cô hết sức tủi thân. – Giai Giai, anh giữ mình còn không phải là vì em ư? Tại sao em lại nhẫn tâm đẩy anh vào cái nơi hang hùm miệng sói này?
- Vân Trạch, đây là khách sạn, không phải thanh lâu.
- Đều như nhau cả thôi. – Vân Trạch bĩu môi, nắm lấy cánh tay cô mong chờ nói. – Giai Giai, em cho anh đi theo đi!
- Theo em? Về nhà em á? – Cô ngạc nhiên nhìn người trước mặt, thấy anh gật đầu như băm tỏi, đôi mắt sáng rực thì lại càng đau đầu hơn. – Anh không sợ bố em sẽ cầm chổi quét anh ra ngoài à?
- Tại sao bố em lại quét anh đi? – Vân Trạch vô tội chớp chớp mắt. – Anh yêu thương con gái ông, tại sao ông lại không thích anh?
- Nếu như anh có con gái, bỗng nhiên một ngày nọ có một tên con trai xông tới tuyên bố muốn cướp bảo bối của anh đi, anh có thể hòa nhã với hắn không?
Vân Trạch nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sắc mặt mê mang dần dần thay thế bằng hoảng hốt, sau đó là hết sức bất mãn nghiến răng kèn kẹt lắc đầu một cái, rống to:
- Giai Giai, anh quyết định rồi, sau này chúng ta chỉ sinh con trai thôi.
Cô nhân cơ hội anh thất thần đã kéo va li đi được vài bước, nghe thấy vậy thiếu chút nữa trượt chân, quay lại nhìn anh một cái.
- Vân Trạch, anh nghĩ xa quá rồi!
Vân Trạch hoàn toàn không đem câu nió này nhét vào tai, bởi vì anh vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác khiếp sợ khi con gái bị người ta cướp đi.
Cứ như vậy, cô thuận lợi đặt phòng, đem tên đàn ông đầu óc trên mây nào đó đá vào trong, tự mình giúp anh sắp xếp đồ đạc.
Vân Trạch giống như con búp bê gỗ ngồi trên giường nhìn chằm chằm từng động tác của cô, đến khi cô làm xong hết mới đứng bật dậy, ánh mắt thành khẩn nhìn cô.
- Anh lại làm sao thế? – Cô nghi ngờ nhìn Vân Trạch.
- Anh muốn đến nhà em quỳ thỉnh tội.
- Cái gì? – Cô thiếu chút nữa rớt cằm. Người này lại làm sao rôi hả?
- Anh không biết điều dám có ý nghĩ không đứng đắn với con gái của bố em, đây là tội ác tày trời cỡ nào! Cho nên anh muốn quỳ thỉnh tội, tốt nhất là để cho bố em đánh anh một trận thật đã tay mới được.
- Sau đó?
- Sau đó tất nhiên là sảng khoái giao em cho anh rồi. Tội cũng đã nhận, đòn cũng chịu rồi, chẳng lẽ bố em còn có thể lật lọng? – Vân Trạch nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.
Cô bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng. Aizzzz... xem ra sức chịu đựng của cô được bồi dưỡng trong 7 năm qua vẫn còn chưa đủ.
------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...